Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Vu Hoan bị đưa trở về phòng, bốn phương tám hướng đều có người canh giữ, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát.

Quỷ dị chính là những người đó không hề trói nàng lại, cũng không lấy Long Tuyền đi, giống như rất có tự tin nàng trốn không thoát.

Bị vấp ngã một vố như vậy, hiện tại Vu Hoan muốn trực tiếp tàn sát hàng loạt người dân trong thành mới thỏa được cơn tức!

Vu Hoan đi tới đi lui trong phòng, cũng không nghĩ ra cách giải quyết, thời gian từng phút từng giây qua đi, bên ngoài chậm rãi sáng lên.

Có vũ cơ đẩy cửa tiến vào, trong tay nâng hỷ phục đỏ thẫm cùng với mũ phượng của tân nương và trang sức.

"Cô nương, thay y phục đi!" Chuyện tối hôm qua, đương nhiên bọn vũ cơ không biết.

Vu Hoan cầm Long Tuyền trong tay, chậm rãi đi đến trước mặt vũ cơ nói chuyện kia, đặt thanh Long Tuyền trên cổ nàng ta, vũ cơ hơi hơi run thân thể nhưng rất nhanh đã trấn định lại làm lơ thanh Long Tuyền trên cổ.

"Cô nương, thay y phục đi!"

Vu Hoan không thú vị buông Long Tuyền xuống, tùy tay lật lật hỷ phục, sau đó "bang" một cái hất đổ hỷ phục xuống đất.

"Đồ xấu như vậy cũng dám bắt ta mặc, không mặc."

Nhìn đầy đất hỗn độn, vũ cơ nhanh chóng đã dọn dẹp xong, lui ra ngoài, nhưng rất nhanh lại đem một bộ hỷ phục khác tiến vào.

"Màu sắc quá khó coi, không mặc."

"Kiểu dáng quê mùa như vậy, không mặc."

Lăn lộn tới lui, sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng tỏ, mà Vu Hoan vẫn còn mặc nguyên y phục của nàng, như một vị đại gia đứng ở đó chọn chọn nhặt nhặt, chê ỏng chê eo, ngại này ngại kia.

Cuối cùng nhóm vũ cơ cũng hết cách, đành phải đi mời Yến Hồng Thiên đến, Yến Hồng Thiên đã thay đổi một thân hỷ phục màu đỏ, hắn vừa tiến đến người trong phòng liền tự động đi ra ngoài.

Vu Hoan liếc xéo hắn một cái, sau đó thưởng thức Long Tuyền trong tay không nói lời nào.

"Hiện tại hối hận thì đã không kịp rồi." Yến Hồng Thiên đến gần Vu Hoan, từ trên cao nhìn xuống nàng, hắn duỗi tay nắm cằm của Vu Hoan, ép nàng nhìn về phía hắn: "Ngoan ngoãn thay hỷ phục, đừng làm loạn nữa, ta sẽ tức giận."

Long Tuyền trong tay Vu Hoan trực tiếp chém lên mu bàn tay của Yến Hồng Thiên, cười lạnh nói: "Ngươi không khỏi coi trọng bản thân quá rồi, chuyện mà ta không muốn làm ai cũng không ép buộc được."

Mu bàn tay của Yến Hồng Thiên bị vẽ một vết máu, nhưng hắn như không cảm giác được, ngược lại gia tăng lực đạo trong tay, trong mắt lần nữa xuất hiện thần sắc nghiền ngẫm, gằn từng chữ một nói: "Ngươi thật sự rất thú vị. Ngoan ngoãn nghe lời đi, miễn cho da thịt chịu đau khổ."

Hắn không hề có dấu hiệu muốn buông Vu Hoan ra, cho đến khi phía sau xuất hiện mấy vũ cơ, trong đó có một vũ cơ trong tay bưng một cái đỉnh nhỏ, trên đỉnh nhỏ có khói nhẹ bay ra, có một mùi hương thanh đạm lan tỏa trong phòng.

"Đây là Thập Tán Hương, ngươi nín thở cũng vô dụng, nó có thể thâm nhập từ làn da của ngươi thấm vào trong cơ thể."

Đầu óc Vu Hoan mông lung, quả nhiên cảm giác thân thể bắt đầu nhũn ra, lực bất đồng tâm.

"Yến Hồng Thiên..." Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Yến Hồng Thiên, ánh mắt âm trầm: "Ngươi sẽ hối hận."

Yến Hồng Thiên lấy mũ phượng trong tay vũ cơ tự tay đội lên đầu cho Vu Hoan, nhàn nhạt nói: "Việc khiến ta hối hận rất nhiều, nhưng nếu không làm ta sẽ càng hối hận, trang điểm cho Vu Hoan cô nương đi."

"Rõ."

Nhóm vũ cơ vây quanh Vu Hoan vào giữa, từ trong đám người đung đưa, Vu Hoan nhìn thấy Yến Hồng Thiên đứng bên ngoài vòng vây, quỷ quyệt nhìn chằm chằm nàng.

Phỏng chừng là do lúc trước những vũ cơ này bị Vu Hoan chỉnh, nên khi giúp nàng thay hỷ phục, bọn họ sôi nổi xuống tay trên người nàng.

Vu Hoan không thể nhịn được nữa, rống to với Yến Hồng Thiên còn đứng ở cửa: "Yến Hồng Thiên, ta không cần những người này thay y phục cho ta, bọn họ véo ta!"

Ước chừng bọn vũ cơ không nghĩ đến biến thành cái dạng này, Vu Hoan còn có thể không biết xấu hổ cáo trạng như thế, tay còn dừng ở trên người Vu Hoan còn chưa kịp thu hồi.

Không khí nghiêm túc trong nháy mắt tan thành mây khói, Yến Hồng Thiên giận cũng không được mà cười cũng không xong.

Yến Hồng Thiên cũng không thay người, mà cảnh cáo động tác nhỏ của bọn họ, đương nhiên bọn họ không dám hạ độc thủ nữa.

Nhưng Vu Hoan làm gì sẽ bỏ qua cho bọn họ, cách một chút liền hét lên một tiếng, cáo trạng với Yến Hồng Thiên không sót một chút nào.

Chờ đổi được hỷ phục xong xuôi, bên người Vu Hoan chỉ còn lưu lại ba vũ cơ, còn lại toàn bộ đều bị Yến Hồng Thiên quát lớn đuổi ra ngoài.

Nói thay hỷ phục, thật ra chính là trồng nguyên bộ hỷ phục lên bên ngoài y phục của nàng, hỷ phục phức tạp to rộng, nhìn không ra y phục bên trong của nàng...

Vũ cơ đỡ Vu Hoan đến trước mặt Yến Hồng Thiên, từ con ngươi của Yến Hồng Thiên, Vu Hoan có thể nhìn thấy bộ dáng của bản thân mình lúc này.

Mũ phượng tinh xảo che khuất toàn bộ tóc tai của nàng, hai bên buông xuống rèm châu hơi hơi đung đưa, một thân hỷ phục dày nặng khóa lại trên người nàng, nàng không nhìn ra có cái gì đẹp, ngược lại cảm thấy bản thân như thú bông mặc cho người ta điều khiển!

Không đúng...

Hiện tại nàng vốn dĩ đã bị người ta xem như thú bông mà điều khiển!

Nghĩ đến đây Vu Hoan liền tức giận, sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn Yến Hồng Thiên.

"Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, chờ giờ lành đến rồi ta đến đón ngươi." Yến Hồng Thiên như đang vô cùng hài lòng với bộ dáng lúc này của Vu Hoan, mặt mày như có từng đợt từng đợt dịu dàng quấn quanh, nhưng Vu Hoan lại cảm thấy tia dịu dàng thấm vào lòng người kia giống như không phải đang nhìn nàng.

"Chăm sóc Vu Hoan cô nương cẩn thận."

"Rõ."

Ba người vũ cơ cung kính tiễn Yến Hồng Thiên ra ngoài, sau đó một tấc cũng không rời khỏi Vu Hoan.

Vu Hoan vẫn luôn cầm Long Tuyền trong tay, Yến Hồng Thiên cũng làm như không thấy, không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, Vu Hoan hữu khí vô lực ngồi xuống, thẳng đến khi cửa phòng lại lần nữa bị mở ra.

"Đại tiểu thư."

Vu Hoan xốc mí mắt lên nhìn thoáng qua Yến Mộng Thu, bây giờ nha đầu này đến đây làm gì?

"Các ngươi lui xuống đi, ta cùng nàng ta nói mấy câu." Yến Mộng Thu kiêu căng ngạo mạn nói với ba vũ cơ bên kia.

Biết Yến Mộng Thu không đối phó với Vu Hoan, vũ cơ cũng không nói thêm cái gì, rời khỏi phòng.

Vũ cơ vừa đi ra, Yến Mộng Thu liền đóng cửa phòng lại, còn cắm lại cọc gỗ lên khóa cửa lại.

"Làm gì? Muốn giết ta giệt khẩu?" Vu Hoan nhìn động tác của Yến Mộng Thu, không khỏi có chút cảnh giác.

Yến Mộng Thu quay đầu trừng mắt liếc Vu Hoan một cái, tức giận nói: "Ai muốn giết ngươi chứ, ngươi có chứng vọng tưởng bị hại sao?"

Vu Hoan buồn rầu nói: "Không còn cách nào, người muốn giết ta quá nhiều."

Yến Mộng Thu: "..."

Hít sâu một hơi, Yến Mộng Thu mới bước nhanh đến bên người Vu Hoan, từ trong lòng móc ra một cái bình sứ, đặt ở chóp mũi Vu Hoan.

Vu Hoan nín thở, quay đầu đi, vẻ mặt phẫn nộ cùng chỉ trích.

Còn nói không phải đến giết ông!

Ngay cả đạo cụ cũng lấy ra luôn rồi!

Nữ nhân khẩu thị tâm phi*!

(Khẩu thị tâm phi (口是心非): Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.)

Yến Mộng Thu bị biến hóa trên mặt Vu Hoan chọc cười, một phen bẻ đầu của Vu Hoan lại, đặt bình sứ vào chóp mũi của nàng: "Đây là thuốc giải của Thập Tán Hương."

Thuốc giải? Ai tin?

Vài ngày trước nàng còn chỉnh nha đầu này thảm hại như vậy, nàng ta sẽ giúp đỡ người ngoài đối phó với ca ca nhà mình sao? Đừng nói giỡn nữa!

Nói không chừng nha đầu này cùng Yến Hồng Thiên đã bàn bạc xong hết rồi muốn hạ độc thủ với mình.

Vu Hoan cắn môi nín thở, Yến Mộng Thu lo lắng liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, sao nữ nhân không biết xấu hổ cứng đầu lên đều độc đáo như vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play