Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Yến Mộng Thu tức giận mặt đỏ bừng bừng, không dám xuống tay với Vu Hoan nữa, đối với vị ca ca nhà nàng ta kia, nàng ta có chút sợ hãi.

Nếu nàng ta tự ra tay với Vu Hoan, ca ca nhất định sẽ tức giận, mà hậu quả làm ca ca tức giận, nàng ta không muốn nếm thử.

Yến Mộng Thu nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy bản thân không thể chính diện đối chiến với nữ nhân này, trước quan sát đã rồi nói.

Nếu ca ca nàng ta chỉ nhất thời cảm thấy mới mẻ, nàng ta suy nghĩ cách đối phó nữ nhân này cũng chưa muộn. Nếu ca ca thật sự coi trọng nữ nhân này, thì nàng ta chỉ có thể mượn tay người khác...

"Hừ, bổn tiểu thư mới lười so đo với nữ nhân đê tiện ngươi, đừng nghĩ ca ca ta sủng ái ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm, tại Yến gia ta, ta mới chủ tử thứ hai." Yến Mộng Thu hùng hùng hổ hổ ném xuống những lời đó, được một đám nha hoàn hai bên đỡ cong đuôi chạy.

Trong mắt Vu Hoan đan xen đen tối, một lát mới chậc chậc hai tiếng, tiểu nha đầu này xem ra rất thông minh.

Một người có thể làm nên chuyện hay không, nhân tố quan trọng nhất chính là nhẫn nại, nếu ngươi có thể nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện ngày xưa, như vậy chờ thời điểm ngươi đứng lên, tuyệt đối đều có hàm răng sắc bén của sói dữ.

Những vũ cơ bị bỏ lại kia, lập tức luống cuống, đại tiểu thư cũng bị nữ nhân này chọc tức đi mất rồi...

Tầm mắt của Vu Hoan chuyển đến trên người bọn họ: "Còn không nhảy?"

Nhóm vũ cơ không dám nói cái gì, nếu có đại tiểu thư chống lưng, bọn họ còn có chút tự tin, nhưng mà đại tiểu thư đi mất rồi, bọn họ làm gì có lá gan đi khiêu khích thành chủ nữa?

Nghĩ đến những thảm trạng của những người đó, một đám bắt đầu đánh trống bắt đầu nhảy.

Yến Hồng Thiên vừa vào cửa đã thấy một đám vũ cơ đứng đầy viện, từng người đang nhảy lung tung bên kia, trong mắt hiện lên tia buồn cười, tất cả động tác của Vu Hoan ở đây, hắn đều biết rất rõ ràng.

Những nữ nhân đó hắn đã sớm xem chán, ỷ vào có thể giúp hắn làm việc, tác phong hành sự càng ngày càng làm càn, hiện giờ bị tiểu nha đầu kia thu thập một chút cũng tốt.

Đám vũ cơ nhìn thấy thành chủ đến tưởng rằng có thể giải thoát, ai biết thành chủ vậy mà đứng xem nhìn bọn họ... nhảy.

Đến lúc này, bọn họ mới biết được, thành chủ coi trọng nữ nhân kia bao nhiêu, một đám người gấp đến độ ruột gan lộn nhào hết cả rồi.

Vu Hoan nằm trên ghế bập bệnh mơ màng sắp ngủ, cảm giác có người tiến vào, đôi mất hơi hơi mở ra, nhìn thấy rõ là Yến Hồng Thiên, lại nhắm trở về.

"Ngươi thật nhàn nhã." Yến Hồng Thiên tự ngồi vào trên ghế, tự rót cho mình một chén trà.

"Ngày lành tháng tốt cho nên phải từ từ hưởng thụ." Bằng không ngày gió tanh mưa máu đến, kia chính là rất mệt.

Yến Hồng Thiên liếc mắt qua, trong mắt có chút hoang mang, tiểu cô nương nằm trên ghế bập bênh kia không hề phòng bị, nếu hắn động thủ, giết chết nàng thì nàng thật sự không sợ?

"Lễ thành thân ngươi có yêu cầu gì không?" Yến Hồng Tiêu nhớ đến chính sự mình đến đây.

"Tùy tiện..." Giọng nói của Vu Hoan dừng lại, đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía Yến Hồng Thiên xinh đẹp cười cười: "Đương nhiên lễ thành thân phải long trọng nhất, mới phù hợp với thân phận của ta."

"Thân phận?" Y phục trên người của tiểu nha đầu này không tồi, tác phong hành sự cũng không giống như là người được nuôi dưỡng trong nhà không phóng khoáng, có chút tò mò hỏi: "Ở bên ngoài kia ngươi có thân phận gì?"

"Ngươi thật sự muốn biết?" Vu Hoan nhướng mày, khóe miệng cong lên khoe nụ cười có chút chói mắt.

"Nói nghe thử một chút." Yến Hồng Thu hứng thú, xoay người ngồi đối diện Vu Hoan.

"Ta nói bên ngoài kia ta là đại ma đầu số một trên đại lục, ngươi tin không?" Ngữ khí của Vu Hoan bảy phần thật, ba phần hài hước.

Yến Hồng Thiên lại có chút hiểu rõ gật gật đầu, dường như tin lời nàng nói: "Lấy tính tình này của ngươi, đắc tội với người khác cũng rất bình thường. Cho nên, ngươi bị người ta đuổi giết mới phải chạy đến đây?"

Vu Hoan lộ ra vẻ mặt khinh thường cười cười: "Những đám cặn bã kia, ta mới không để trong mắt."

Khóe miệng Yến Hồng Thiên giật giật, ngữ khí thiếu đánh này, không thành đại ma đầu thì đúng là thiên lí bất dung.

Nhưng mà, hắn thích.

Nữ nhân kiêu ngạo như vậy, mới xứng đôi với Yến Hồng Thiên hắn, thật là càng nhìn nha đầu này thì càng vui mắt.

"Đợi chút, nghe cái ý tứ kia của ngươi, cái không gian này có thể tùy tiện đi vào sao?" Bí cảnh này không phải của Kỳ gia sao? Chẳng lẽ còn có nơi khác có thể đi vào?

"Sao vậy? Ngươi không biết?" Yến Hồng Thiên kỳ quái nhìn Vu Hoan, thần sắc nàng nghi hoặc, không giống như đang làm bộ.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, có chút không tình nguyện nói: "Ta bị người ta tính kế mới rơi vào trong này. Nếu ta có thể ra ngoài, hừ, những người đó một mống cũng đừng hòng chạy thoát!"

Yến Hồng Thiên không nghĩ đến Vu Hoan sẽ tiến vào như thế, nhưng mà...

"Ở nơi đây chỉ có thể tiến vào không thể ra được, chỉ sợ ngươi không thể báo thù." Yến Hồng Thiên vừa nói vừa quan sát thay đổi của Vu Hoan.

Vu Hoan chỉ dùng dư quanh nhìn hắn một chút, trên mặt không có tí cảm xúc kích động nào, thật giống như...

Không ra thì không ra, không sao cả.

Nếu người khác nghe thấy không thể đi ra ngoài, đã sớm mất khống chế, nhưng mà tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ, thế nhưng lại có tố chất tâm lý cường đại như vậy, không tồi!

Ở trong đầu Vu Hoan lướt qua những gì Yến Hồng Thiên nói, đột nhiên hỏi: "Ta là từ đại lục Huyễn Nguyệt tiến vào, ngươi thì sao?"

"Đại lục Huyễn Nguyệt?" Yến Hồng Thiên có chút ngạc nhiên: "Người ở đây đa số đều đến từ đại lục Trấn Hồn, thậm chí còn có người Tiên Linh Cảnh, tuy rằng ngươi không phải là người duy nhất đến từ đại lục Huyễn Nguyệt, nhưng ngươi là người duy nhất sống được tốt như vậy."

"Có ý gì?" Cái gì là người đầu tiên sống được tốt như vậy?

Tựa hồ như tâm trạng của Yến Hồng Thiên không tồi, rất kiên nhẫn giải thích cho Vu Hoan hiểu: "Ngươi cũng biết linh khí trên đại lục Huyễn Nguyệt đột nhiên bị loãng đi rất nhiều, người trên đại lục Huyễn Nguyệt thực lực đều giống nhau đều lạm dụng linh lực trong cơ thể, mà cái không gian này không thể sử dụng linh lực, cho nên những người đến từ đại lục Huyễn Nguyệt cơ bản đều hy sinh trong miệng bọn linh thú."

Vu Hoan: "..." Những con linh thú kia buổi tối có thể sử dụng linh lực, gặp được nó xác thật khó lòng mà chạy thoát.

Trầm mặc một lát, Vu Hoan mới tiếp tục nói: "Nói như vậy, thì không gian này nối ba đại lục lại với nhau à?"

Đại lục Huyễn Nguyệt, đại lục Trấn Hồn, cấp bậc tối cao Tiên Linh Cảnh.

"Chắc là vậy." Phương diện này ghi lại điều linh tinh vụn vặt, rất nhiều điều không hoàn toàn, trước kia hắn cũng không để ý đến chuyện này, cho nên không có đặc biệt tìm hiểu thêm.

Sau khi tiếp nhận ngôi vị thành chủ, cũng chỉ nghe người khác nói qua.

Ở chỗ này, người của đại lục Trấn Hồn và Tiên Linh Cảnh là nhiều nhất, người của đại lục Huyễn Nguyệt tuy ít, nhưng vẫn gặp được vài lần, chỉ là những người đó không thể sống sót.

Đột nhiên Vu Hoan nằm lại ghế bập bênh, nhắm hai mắt lại lạnh lùng nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."

Vu Hoan vui buồn thất thường, Yến Hồng Thiên cũng không phải lần đầu tiên được lĩnh giáo, trong lòng có chút buồn cười, một tiểu nha đầu lừa gạt, sao tính tình có thể hư như vậy được. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, khi bước đến cửa, đột nhiên quay đầu dùng âm thanh trầm thấp nửa uy hiếp nửa cảnh cáo nói: "Tốt nhất ngươi nên thu hồi tiểu tâm tư của ngươi lại, ở không gian này, hiện giờ là do ta định đoạt."

Vu Hoan cong cong khóe miệng, coi như đồng ý với Yến Hồng Thiên.

Người uy hiếp nàng, đều không hề có kết cục tốt đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play