Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Trên mặt Vu Hoan lộ ra nụ cười khát máu, ánh mắt sâu thẩm nhìn chằm chằm linh thú.

Giết đi, giết chúng nó!

Trong đầu không ngừng có âm thanh vang lên, khiến Vu Hoan nhíu nhíu mày, lòng nàng rất hiểu rõ bản thân nàng đang làm cái gì, trước kia lúc bị lệ khí thao túng không hề có âm thanh này.

Vu Hoan nhắm mắt, cong thân thể rồi đột nhiên nhảy lên, mặc kệ thế nào đi chăng nữa hiện tại nàng không thể chết.

Nàng muốn sống!

Sống!

Sự tàn nhẫn dưới đáy lòng được kích kích bột phát ra ngoài, những linh thú chạy trốn chậm trực tiếp bị Vu Hoan tàn sát.

Dung Chiêu nhìn đến kinh hãi, lúc này bọn họ không thể sử dụng linh lực, đương nhiên những linh thú đó cũng không ngoại lệ.

Nhưng tố chất thân thể của linh thú mạnh mẽ cường trán hơn so với con người nhiều, Vu Hoan dựa vào sức mạnh của bản thân mà có thể giết linh thú nhiều như vậy?

Làm sao mà hắn không chấn động cho được?

Mắt thấy Vu Hoan còn muốn đuổi theo, Dung Chiêu bất chấp thân thể đã quá sức chịu đựng, từ giữa sườn núi trực tiếp nhảy xuống.

Hắn giữ chặt cánh tay của Vu Hoan, ôm nàng vào trong ngực, Vu Hoan theo phản xạ có điều kiện đâm thanh chủy thủ vào bụng Dung Chiêu.

"Hự..." Dung Chiêu rên lên một tiếng, trong lòng càng có nhiều kinh ngạc, sao thanh chủy thủ này có thể đả thương được hắn? Chẳng lẽ là do thực lực giảm xuống rồi? Thậm chí một ít kỹ năng của bản thân hắn cũng yếu đi rồi?

Nghe thấy Dung Chiêu kêu rên, thân hình của Vu Hoan run lên một chút, buông thanh chủy thủ trong tay ra, khí đen trong mắt dần dần tiêu tán, chi khí mát lạnh xua tan lệ khí quanh quẩn trên người Vu Hoan.

"Dung..." Cánh môi Vu Hoan trắng bệch, hoa mắt chóng mặt, cảm giác đau nhức trên người như thủy triều dâng lên, mí mắt nặng nề, tiêu cự trong mắt tan rã.

Dung Chiêu đẩy Vu Hoan, thấy nàng nắm chặt hai mắt, thần sắc khẽ biến.

Hắn chịu đựng đau đớn trên người, đỡ Vu Hoan nằm xuống, bản thân hắn cũng ngồi xuống theo, thanh chủy thủ vẫn còn cắm trên bụng hắn.

Hắn kiểm tra thân thể của Vu Hoan, linh lực trong cơ thể không còn sót lại chút gì, trên người đều là vết thương, cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng.

Dung Chiêu thật mạnh thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới nhìn thanh chủy thủ còn cắm trên bụng mình.

Toàn thân đen nhánh, không biết làm bằng chất liệu gì, thủ công thật tinh xảo, không giống thanh chủy thủ bình thường.

Hắn chưa bao giờ biết trên người Vu Hoan có một thanh chủy thủ như vậy.

Ngón tay thon dài đặt trên cán thanh chủy thủ, cắn răng rút ra, trong thân thể hắn không phải tràn ra máu tươi, mà là một loại chi khí màu vàng nhàn nhạt.

Ánh mắt Dung Chiêu âm u vài phần, thế mà có thể tổn thương đến thần lực của hắn.

Hắn đưa thanh chủy thủ lên ngắm nhìn, tinh tế đánh giá một chút, ngoại trừ tay nghề thật tinh xảo đẹp đẽ ra, còn lại cũng không có gì đặc biệt, thậm chí hắn còn không thấy bất kỳ biến động nào của thanh chủy thủ này.

Hình như đâu phải Linh Khí?

Một thứ không phải là Linh Khí mà có thể tổn thương đến hắn?

Hiển nhiên Dung Chiêu không tin, hắn cất thanh chủy thủ, che lại thần lực đang ồ ạt trào ra ngoài, ánh mắt nhìn chân trời phía xa xa.

"Các ngươi là ai?" Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng bọn họ, ngay sau đó hắn liền cảm giác được phía sau lưng có cái gì đó đang đâm hắn.

Có người?

"Vào nhầm." Dung Chiêu bình tĩnh lên tiếng.

"Không thể nào, không ai có thể vào nhầm đây được. Nói, các ngươi là ai?" Chủ nhân của giọng nói tựa như rất quen thuộc nơi đây.

Dung Chiêu ôm chặt Vu Hoan, nghiêng đầu muốn thấy rõ người phía sau.

"Không được quay đầu lại, trả lời câu hỏi của ta." Giọng nói đề cao thêm vài phần, mang theo một tia sắt bén.

Dung Chiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân hiện tại còn phải bảo vệ Vu Hoan, không nên tranh chấp với hắn, nhấp nháy cánh môi, giọng nói bình tĩnh: "Bị người ta tính kế, rơi vào đây."

Nam nhân phía sau hơi hơi nhíu mày: "Là người của Kỳ gia?"

"Ừ." Nhìn thoáng qua Dung Chiêu như không phòng bị gì cả nhưng thật chất toàn thân toàn tâm đang cảnh giác, chỉ cần phía sau có gì bất thường sẽ ngay lập tức hành động.

Đồ phía sau lưng đột nhiên được lấy ra khỏi lưng của Dung Chiêu, một bóng người chuyển đến trước mặt hắn, bây giờ Dung Chiêu mới thấy rõ là một nam nhân, quần áo trên người rách te tua, mặt mày dơ bẩn nhìn không rõ diện mạo.

Tầm mắt Dung Chiêu chuyển xuống nhìn thấy nhánh cây trong tay hắn ta, khóe miệng khỏi có chút run rẩy, vậy mà dùng thứ này làm vũ khí uy hiếp hắn?

Nam nhân đang nhìn Dung Chiêu đột nhiên toát ra kinh ngạc cùng khiếp sợ, miệng nhanh hơn não thốt ra: "Là ngươi."

Dung Chiêu liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi biết ta sao?"

Kỳ Nghiêu gật đầu, lại dời tầm mắt lên người Vu Hoan đang nằm trong lòng Dung Chiêu, Dung Chiêu nhíu mày, đưa mặt Vu Hoan lại sát lồng ngực hắn, chặn đứng tầm mắt đang nhìn trộm của Kỳ Nghiêu.

Thấy động tác đó của Dung Chiêu, Kỳ Nghiêu thu hồi tầm mắt, trong mắt vẫn nồng đậm tia khiếp sợ như cũ, vừa rồi thời điểm Vu Hoan chém giết những linh thú đó, hắn ở cách đó không xa đã nhìn thấy hết tất cả.

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy có người xuất hiện ở chỗ này rất kỳ lạ, cũng không chú ý xem là ai.

Không nghĩ đến một cô nương nhỏ xinh lại có thể bộc phát ra thực lực như vậy, chém giết nhiều linh thú như thế.

Nếu tình huống hôm nay đặt trên người hắn, hắn cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, muốn giết những linh thú có thân thể cường tráng sinh sống bên trong này, căn bản là không có khả năng.

Kỳ Nghiêu cũng không còn phòng bị như trước nữa, ngồi xếp bằng đối diện Dung Chiêu, có chút vội vàng mở miệng: "Ta là Kỳ Nghiêu, lần trước là các ngươi cứu A Cửu, nàng ấy... khỏe không?"

Dung Chiêu im lặng trong chốc lát, trong đầu ẩn ẩn có hai thân ảnh hiện lên, hắn nhìn về phía Kỳ Nghiêu, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Đây là đâu?"

Kỳ Nghiêu muốn biết chuyện của Khuyết Cửu, nhưng mà thấy tư thế kia của Dung Chiêu, biết nếu hắn không nói thì Dung Chiêu cũng sẽ không trả lời.

"Đây là Ám Đàm, bí cảnh của Kỳ gia."

Ám Đàm? Chưa từng nghe qua...

Dung Chiêu nhìn chằm chằm Kỳ Nghiêu không nói lời nào, Kỳ Nghiêu bị nhìn chằm chằm đến có chút không được tự nhiên, đành phải tiếp tục mở miệng: "Thật ra ta cũng là lần đầu tiên tiến vào, đối với tình trạng bên trong cũng không quen thuộc..."

"Làm sao để đi ra ngoài?"

Kỳ Nghiêu ngẩng người, một hồi lâu mới nói: "Chỉ cần đến cấp Thánh Chủ là có thể đi ra ngoài."

Dung Chiêu nhăn mày càng sâu, nơi quỷ quái này có thể áp chế linh lực, muốn đến Thánh Chủ, hiện giờ xem ra căn bản không có khả năng.

Nhìn Kỳ Nghiêu như vậy, cũng đã biết sự thật này, có vẻ có chút cô đơn, càng có nhiều đau thương hơn.

"Nàng ta rất khỏe."

Đôi mắt Kỳ Nghiêu sáng ngời: "Thật ư?"

Dung Chiêu bình tĩnh liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại không nhìn Kỳ Nghiêu nữa, Dung Chiêu chưa từng nhiều lời vô nghĩa.

"A Cửu không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt." Trên mặt Kỳ Nghiêu vô cùng vui vẻ, liên tục lặp đi lặp lại những lời đó.

Hắn tự nguyện tiến vào đây chính là muốn nâng cao thực lực của bản thân, nhưng mà không nghĩ tới nơi đây cùng với lời trong gia tộc nói không giống nhau. Một khi tiến vào, hắn cảm nhận được linh lực không dùng được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà sinh tồn ở đây.

Trong Ám Đàm chẳng những có linh thú mà còn có các loại thời tiết kỳ quái, hoàn cảnh ác liệt căn bản không có cách nào thích ứng.

Hắn đến mấy ngày, gặp hiểm cảnh không dưới mấy chục lần, mỗi lần đều như muốn lấy mạng hắn.

Nếu không phải Khuyết Cửu chống đỡ hắn, nói không chừng hắn đã chết lâu rồi.

"Trời sắp tối rồi, trước tiên chúng ta rời khỏi đây đã!" Đột nhiên Kỳ Nghiêu khôi phục bình thường, nhìn Dung Chiêu nói.

Dung Chiêu nhìn nhìn không trung, một màu xám xịt, ngươi nhìn ở đâu ra nà biết trời sắp tối hay vậy?

Nhưng mà thấy bộ dáng chắc chắn của Kỳ Nghiêu như vậy, xung quanh ngập tràn mùi máu tươi tanh tưởi, Dung Chiêu trầm mặc bế Vu Hoan đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play