Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan băng bó đơn giản cho Phong Khuynh Dao liền coi như xong việc, vốn là muốn ném nàng ta vào trong bụi cỏ, có thể sống hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận khí của bản thân mình.

Thế nhưng Dung Chiêu sống chết nhất quyết không chịu, một hai đòi chờ Phong Khuynh Dao tỉnh lại.

Chờ liền chờ đi, Vu Hoan nhịn, dù sao nàng cũng không định đi tìm Thần Khí gì gì đó.

Nhưng mà!

Mẹ nó tình huống hiện tại là như thế nào?

Dung Chiêu nghiêm túc nhìn Phong Khuynh Dao trên mặt đất hỏi: "Nàng ta là ai?"

Không sai, con hàng này vậy mà mất trí nhớ!

Hơn nữa là 30 phút sẽ mất trí nhớ một lần, đây là lần thứ ba hắn hỏi vấn đề này.

"Không quen biết, chúng ta có thể đi chưa?" Lần này Vu Hoan học khôn, lắc đầu phủ nhận.

Dung Chiêu cau mày, theo bản năng lắc đầu: "Không được."

Vu Hoan phát điên, tức giận trừng mắt nhìn Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nếu như hôm nay ngươi không nói ra được lí do, xem xem ta có đánh chết ngươi hay không."

"Không biết."

Lật bàn, mất trí nhớ tốt thật.

Dung Chiêu vô cớ gây rối, Vu Hoan thật sự không có biện pháp, đành phải băng bó một lần nữa cho Phong Khuynh Dao, lần này chờ không bao lâu Phong Khuynh Dao đã tỉnh lại.

"Nhìn đi, nàng ta đã tỉnh, đại gia, chúng ta có thể đi rồi sao?"

Không biết nàng có chứng nôn nóng sao? Không biết nàng ở lâu cùng một nơi sẽ khó chịu sao?

Nàng rốt cuộc đã dẫm phải cái số chó má gì mới có thể gặp gỡ tên Dung Chiêu kỳ quái này!

Dung Chiêu gật đầu, Vu Hoan lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân liền đi, lần sau mẹ nó nàng còn xen vào chuyện của người khác nàng sẽ tự băm tay mình!

Dung Chiêu chờ Vu Hoan đi được một khoảng cách, mới từ từ đi theo sau.

Thiên Khuyết Kiếm bị quên đi. "..." Không mang theo nó thật sao??

Phong Khuynh Dao bị làm lơ. "..." Nhất định kiếp trước đã mắc nợ cô nương này!

Phong Khuynh Dao biết tình huống hiện tại của bản thân mình, muốn sống sót căn bản không có khả năng, hơn nữa...

Thất Hà Liên Hoa cũng không còn, Nguyên Thanh sợ là...

Không, mặc kệ như nào nàng cũng muốn gặp mặt Nguyên Thanh.

Trong mắt Phong Khuynh Dao hiện lên một mảnh kiên định, nhìn thân ảnh sắp biến mất, nàng cắn răng từ mặt đất đứng dậy, lung lay đi theo.

Vu Hoan và Dung Chiêu đều biết Phong Khuynh Dao đi ở phía sau, nhưng hai người đều lười mở miệng đuổi người, cho nên Phong Khuynh Dao may mắn đi theo phía sau bọn họ.

Nếu Phong Khuynh Dao biết hai người này để cho mình đi theo vì lười mở miệng, nàng ta phỏng chừng sẽ trực tiếp tức chết.

Thật vất vả mới đến được một cái thôn nhỏ, Phong Khuynh Dao chống đỡ không được nữa, té xỉu ở trước cửa thôn.

Người ở thôn nhỏ vô cùng nhiệt tình, thấy có người té xỉu lập tức có người tiến lên đỡ Phong Khuynh Dao lên, nhân tiện Vu Hoan và Dung Chiêu cách xa nàng ta không xa cũng bị đám người không màng Vu Hoan giải thích, nửa lôi nửa túm kéo đến một cái y quán.

"Bệnh nhân mất máu quá nhiều, kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, ta sợ nơi này không thể trị liệu." Một lão già lắc đầu thở dài, bộ dáng tiếc hận.

Vu Hoan còn đang bị người khác túm: "Ta đã nói ta không quen biết nàng ta, có thể thả ta đi không?"

Lật bàn, nàng lớn lên bộ dạng cũng không doạ người.

"Cô nương, ngươi như thế nào lại như vậy? Ta rõ ràng thấy cô nương kia cùng các ngươi đi cùng nhau, cô nương kia hiện giờ còn đang trọng thương hôn mê, vậy mà ngươi còn nói không quen biết, nếu cô nương kia tỉnh lại còn không phải rất đau lòng sao?" Đại thẩm thứ nhất túm Vu Hoan, tận tình khuyên bảo.

Vu Hoan hận không thể một cái tát chụp chết bà ta, mẹ nó con mắt nào của ngươi nhìn thấy, nói ra, ta giúp ngươi móc xuống!!

Loại suy nghĩ ác độc này cũng chỉ có thể nói dưới đáy lòng, trên thực tế Vu Hoan là cái dạng này: "Đại thẩm, ta thật sự không biết vị cô nương kia, thật sự, ta với hắn đi cùng nhau, nàng ta đi theo sau bọn ta khi nào, ta cũng không biết, ngươi xem ta này, da trắng mặt đẹp, sạch sẽ giống như tiên nữ, sao có thể làm bạn với người lôi thôi muốn chết như vậy?"

Vu Hoan bắt lấy tay đại thẩm thứ nhất, vẻ mặt đưa đám không biết xấu hổ khen chính mình.

Đại thẩm thứ hai có chút hoài nghi đem Vu Hoan và Phong Khuynh Dao trên giường so sánh một chút, đúng là khác biệt rất lớn...

Chẳng lẽ các nàng thật sự không phải đi cùng nhau?

"Các ngươi thật sự không quen biết?" Đại thẩm thứ ba nhìn chằm chằm Vu Hoan, dường như muốn phân biệt thật giả trên mặt nàng.

"Thật sự không quen biết. Bổn tiểu thư là thân phận gì, sao có thể quen biết được người như vậy." Vu Hoan tiếp tục không biết xấu hổ bịa chuyện.

Dung Chiêu vẫn luôn bị bắt lấy phối hợp gật đầu.

Mọi người thấy Vu Hoan không giống như đang nói dối, nhóm đại thẩm đại thúc vừa rồi còn mang vẻ mặt lo lắng, đột nhiên trở nên sát khí hung thần.

Túm Vu Hoan lôi ra bên ngoài, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Đen đủi, hôm nay lại khai trương không được."

"Đem bọn họ ném văng ra nhanh lên, còn có nữ nhân kia nữa, chết ở chỗ này mới thật sự đen đủi."

Lời này của đám người đó nói ra, làm gì còn bộ dáng trách trời thương dân vừa rồi.

Vu Hoan tuỳ ý để những người đó kéo dài ra ngoài thôn nhỏ.

"Mau cút. Không cho phép các ngươi ở lại nơi này." Đại thẩm thứ hai hung tợn kêu la một câu, mang theo một đám người nâng Phong Khuynh Dao đi về hướng khác.

Vu Hoan xoa cánh tay bị người ta túm, nhìn Dung Chiêu bình tĩnh tựa như vừa rồi không có cái gì phát sinh, cơn giận lập tức bốc lên: "Tại sao lúc trước ngươi không đuổi Phong Khuynh Dao đi?"

Dung Chiêu bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Vu Hoan: "Phong Khuynh Dao là ai?"

Mẹ nó lại mất trí nhớ.

"Chính là nữ nhân vừa rồi kia, ngươi mẹ nó nếu đuổi nàng ta đi, thì làm sao bị đám đại thẩm để ý?" Vu Hoan chỉ vào đám người còn chưa biến mất hoàn toàn, phẫn nộ đầy mặt.

Thật vất vả mới nhìn thấy con người, không ngờ lại đụng phải một cái thôn đen, nếu không phải nàng thông minh, nói không quen biết Phong Khuynh Dao, thì không phải lúc này đã bị lừa sao?

Tuy rằng những người đó thực lực không cao, nhưng người lại nhiều, nếu giết thật sự rất phiền phức!

"Ngươi không phải cũng không đuổi nàng ta đi?" Dung Chiêu phản bác, vẻ mặt nghiêm túc làm Vu Hoan nghẹn họng.

Con dám bật lại nàng?

Đệch moẹ, rốt cuộc ai mới là người biến nàng ta thành cái dạng đó?

Có cảm thấy thẹn với lòng hay không?

Vu Hoan cực giận dữ, chỉ huy Thiên Khuyết Kiếm không biết chui ra từ chỗ nào, liền đâm vào ngực Dung Chiêu.

Con ngươi Dung Chiêu trong nháy mắt lạnh xuống, chẳng qua thân hình lại chẳng nhúc nhích, tuỳ ý để Thiên Khuyết Kiếm xuyên qua ngực.

"Ngươi mẹ nó không biết tránh à?" Vu Hoan thấy Dung Chiêu không né cũng không tránh, tay cầm Thiên Khuyết Kiếm khẩn trương vài phần, ánh mắt có vài phần mất tự nhiên.

Dung Chiêu cầm thân Thiên Khuyết Kiếm, giọng điệu lạnh nhạt: "Nó không gây tổn thương cho ta."

Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra, vẻ mặt ghét bỏ quăng đi: "Vô dụng."

Toàn thân Thiên Khuyết Kiếm đều ong ong run lên.

Mẹ nó đây là Kiếm Linh của nó, dù đâm cả trăm lần thì Kiếm Linh làm sao có nửa điểm thương tổn được chứ!

Chủ nhân, chỉ số thông minh của ngươi bị chó ăn rồi sao?

Vu Hoan mắt lạnh phóng qua, Thiên Khuyết Kiếm lập tức không dám suy nghĩ loạn nữa, ngoan ngoãn đứng ở không trung, nếu nó mà là người, khẳng định lúc này đang ôm cánh tay co lại thành một nhúm, nổ lực né tránh cảm giác tồn tại của mình.

Chủ nhân thật đáng sợ!

Kiếm Linh cũng thật đáng sợ!

Nó vốn nên là Thần Khí vô cùng oai phong, vì sao cuối cùng lại rơi vào kết cục này?

"Mẹ nó đúng là xui xẻo tám đời bà đây mới có thể gặp phải ngươi. Dung Chiêu có phải kiếp trước ta cướp vợ ngươi không? Ngươi muốn như vậy dây dưa với ta?" Vu Hoan quay đầu đi ngược hướng với thôn nhỏ, ở một bên ác niệm.

"Ngươi nói ta đang làm quỷ rất tốt, đột nhiên bị chém thành người đã thật đáng thương, ngươi mẹ nó còn đến ám ta không bỏ, ngươi đi tìm ai mà không được, một hai phải đến tìm ta?"

Dung Chiêu trầm mặt đi theo sau Vu Hoan, khuôn mặt tuấn tú đạm mạc, thanh thanh lãnh lãnh, không có một tia nhân khí, giống như tiên nhân rơi vào phàm trần, thanh lãnh cao quý, khuynh thế thoát tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play