Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Nơi chấp hành hỏa hình là trên một quảng trường lớn nhất Thanh Phong Thành, lúc này đã có không ít người vây quanh, Kỳ Ngưng là tiểu thư của Kỳ gia, đương nhiên có thể làm những người này mở ra một con đường.
Sau khi lên phía trước, Vu Hoan liền nhìn thấy Khuyết Cửu đang bị trói trên giá chữ thập, dưới chân nàng ta chất đống vật liệu gỗ dễ cháy, phạm vi một vòng người, tựa hồ sợ như có người quấy rối.
Đầu Khuyết Cửu rũ xuống, ngực hơi phập phồng, trên người tất cả đều là vết bẩn đỏ sậm đọng lại, làn da lộ ở bên ngoài không có chỗ nào tốt.
Vu Hoan nhìn đến kinh hãi, đây là bị bao nhiêu tra tấn chứ...
"Các ngươi thả A Cửu ra, thả nàng ấy ra, có gì thì hướng đến ta đi!" Nơi xa xa có người lao đến, âm thanh nghẹn ngào của nam nhân truyền đến.
"Nhị thiếu gia, Khuyết Cửu đại nghịch bất đạo, đã là tội chết, Ngài đừng ở đây vô cớ gây rối." Người nọ ngăn lại nam nhân kia, trong giọng nói tràn đầy khinh thường, hiển nhiên là không đặt hắn trong mắt.
Một kẻ thiên phú bình thường lại là con riêng như hắn, có tư cách gì làm thiếu gia Kỳ gia, nếu không phải đại thiếu gia của bọn họ... làm gì có chỗ cho hắn nói chuyện.
"Không, các ngươi không thể đối xử với A Cửu như vậy, mọi chuyện đều là do ta sai sử nàng ấy, không liên quan đến A Cửu." Nam nhân liều mạng đi về phía Khuyết Cửu, nhưng mà bốn năm người bên cạnh túm hắn, căn bản không tránh thoát được.
Khuyết Cửu mơ hồ nghe thấy âm thanh của Kỳ Nghiêu, ý thức thanh tỉnh vài phần, nàng ta từ từ ngẩng đầu, đầu tóc rối tung trước mặt, chặn lại khuôn mặt tái nhợt như quỷ lệ của nàng ta.
Khuyết Cửu chuyển động tròng mắt chua xót, tầm mắt dần dần có tiêu cự, bóng dáng của Kỳ Nghiêu ở nơi xa rơi vào trong con ngươi của nàng ta.
"Công tử..." Không ai nghe thấy giọng nói như muỗi kêu của nàng ta.
Nhưng mà Kỳ Nghiêu lại ngẩng người, hắn không thể tin trừng lớn hai mắt, hắn nghe thấy A Cửu gọi hắn.
Đột nhiên Kỳ Nghiêu thoát khỏi trói buộc của những người đó, lảo dảo chạy đến bên Khuyết Cửu.
Nhưng mà bốn phía Khuyết Cửu còn có người, những người đó thấy Kỳ Nghiêu xông đến, đương nhiên sẽ ngăn hắn lại.
Cánh môi Khuyết Cửu khô nứt, yết hầu phát đau, nàng muốn bảo Kỳ Nghiêu rời đi, nhưng lời nói ra đều là âm thanh trầm khàn nghẹn ngào, căn bản nghe không rõ.
Không biết sức lực của Kỳ Nghiêu chỗ nào đến, tránh thoát được những người đó: "A Cửu, A Cửu, không sao đâu, không sao đâu, ta đến cứu nàng." Kỳ Nghiêu bổ nhào vào bên chân Khuyết Cửu, xốc những vật gỗ đó qua một bên, bò đến giá chữ thập.
Nhìn cả người Khuyết Cửu toàn là vết thương, trong mắt Kỳ Nghiêu đều là đau lòng cùng bi thương, luống cuống tay chân muốn cởi trói dây thừng đang trói Khuyết Cửu.
Nhưng những dây thừng đó đều là gút thắt chết, căn bản Kỳ Nghiêu không tháo được, hắn run rẩy, giọng nói nghẹn ngào an ủi Khuyết Cửu: "A Cửu, đừng sợ, ta ở đây, sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn nàng."
Khuyết Cửu ngẩng đầu, nhìn Kỳ Nghiêu nghiêm túc lại chấp nhất tháo dây thừng, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Rất nhiều năm trước, hắn cũng là một người chấp nhất như vậy, cứu nàng ta khỏi biển lửa kia.
Mạng này của nàng ta là do hắn cho, nàng ta không hối hận chuyện bản thân mình đã làm, chỉ là có khả năng nàng ta không thể tiếp tục giúp hắn được nữa.
"Kỳ Nghiêu, ngươi phản rồi!" Tiếng hét phẫn nộ nổ tung đất bằng, vài bóng người bước nhanh đi đến: "Còn không mau kéo Nhị thiếu gia xuống!"
Lập tức có người túm Kỳ Nghiêu, lần này Kỳ Nghiêu không thể tránh khỏi những kẻ đó, bị áp chế lôi xuống đài.
Kỳ Nghiêu liều mạng giãy giụa, nhưng thực lực của hai người này đều là Huyền đỉnh, hắn không tránh thoát được.
Kỳ Nghiêu nhìn Kỳ Tiễn, bùm một cái quỳ xuống: "Phụ thân, chuyện này không phải A Cửu sai, đều là con sai, là con sai sử A Cửu đi trộm Nhiếp Hồn Sáo, cũng là con vọng tưởng ngôi vị thiếu chủ. Con bằng lòng gánh hết thảy hậu quả, xin phụ thân buông tha cho A Cửu."
Vu Hoan híp mắt lại, Nhiếp Hồn Sáo...
Là Thần Khí đầu tiên trong bảy Thần Khí mà Dung Chiêu đang tìm kiếm, nghe đồn Nhiếp Hồn Sáo có thể triệu hồi vong linh và làm linh hồn sống lại. Nhiếp Hồn có nghĩa là hồi sinh.
Lý thuyết về sự hồi sinh hoàn toàn vô nghĩa, triệu tập xác sống và những kẻ mất trí mới là sự thật đi.
Vu Hoan liếc Dung Chiêu, chỉ thấy người phía sau thần sắc bình tĩnh, dường như không nghe thấy.
Người xung quanh không biết Nhiếp Hồn Sáo là cái gì, nhỏ giọng bàn tán với người kế bên, cũng không ai biết Nhiếp Hồn Sáo dùng để làm gì.
Vẻ mặt Kỳ Ngưng kinh ngạc, tựa hồ có chút không tin: "Khuyết Cửu trộm Nhiếp Hồn Sáo sao? Khó trách lần này cha tức giận như vậy."
"Nhưng Nhi nhìn kìa, tỷ đã nói hai người này đều là đèn cạn dầu, vậy mà muội không tin, hiện giờ sự thật bày ra trước mắt, muội còn gì để nói nữa không?"
Trên mặt Kỳ Ngưng có tia thất vọng, nhưng vẫn vì Kỳ Nghiêu nói chuyện: "A Á, Nghiêu ca ca sẽ không làm chuyện như vậy."
Tần Á tức giận hừ một tiếng: "Chính hắn đã thừa nhận, Ngưng Nhi, sao muội lại giúp hắn nói chuyện? Chuyện mấy năm nay Khuyết Cửu làm, muội cũng không phải không biết, không có hắn cho phép, sao Khuyết Cửu dám làm như vậy?"
"Các ngươi đừng ồn ào nữa được không?" Vu Hoan cảm giác như bên cạnh mình đang đứng hai con chim sẻ, ríu rít nói không ngừng.
Dung Chiêu rất phối hợp liếc mắt lạnh qua, Tần Á và Kỳ Ngưng vô cùng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bên kia Kỳ Tiễn đang nghe Kỳ Nghiêu nói, trực tiếp tát một cái trên mặt Kỳ Nghiêu: "Ông đây đưa ngươi về không phải để ngươi vì một nữ nhân mà quỳ xuống."
Kỳ Nghiêu bị đánh đến có chút ngốc, nhưng mà hắn đau lòng đến sắp hô hấp không thông.
A Cửu là người hắn cứu ra từ trong cõi chết, nhìn nàng lớn lên, cẩn thận che chở chăm sóc nàng, làm sao hắn có thể trơ mắt nhìn nàng ở trước mặt hắn chết đi chứ.
"Nhiếp Hồn Sáo sớm hay muộn đều là của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ tin cách nói của ngươi sao? Vì cứu nó mà ngươi không tiếc lấy tội danh quăng lên người mình, xem ra nữ nhân này càng không thể để lại." Kỳ Tiễn tức giận đến sắc mặt xanh mét.
"Không, phụ thân, A Cửu không thể chết được..." Kỳ Nghiêu cực lực muốn tìm lý do: "A Cửu không thể chết được, nàng ấy... nếu nàng ấy chết thì không ai có thể thổi được Nhiếp Hồn Sáo."
Sắc mặt Kỳ Tiễn thay đổi, khom lưng cầm cánh tay Kỳ Nghiêu: "Ngươi nói cái gì?"
Kỳ Nghiêu chịu đựng cánh tay đau đớn như sắp đứt đoạn, không hề sợ hãi đối diện Kỳ Tiễn, gằn từng chữ một nói: "Nếu A Cửu chết thì không ai có thể thổi được Nhiếp Hồn Sáo."
Kỳ Nhiễm nheo mắt lại, tia nguy hiểm ở đáy mắt lưu chuyển, yên tĩnh một lúc lâu sau, hắn cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta dễ lừa như vậy sao? Tiểu tử, ngươi còn non lắm."
"Không, con nói sự thật, A Cửu thật sự có thể thổi được Nhiếp Hồn Sáo."
Kỳ Tiễn buông tay Kỳ Nghiêu ra, hận sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn Kỳ Nghiêu một cái, hạ mệnh lệnh với người đang cầm cây đuốc: "Thiêu!"
Nếu không phải đứa con trai vợ cả của hắn xuất hiện biến cố như vậy, hắn cũng sẽ không đưa đứa con của tiểu thiếp bên ngoài về, hiện giờ chỉ vì một ẩn vệ, lại dám phản bác hắn, còn dám nói dối, làm sao hắn có thể bao dung Khuyết Cửu đây?
Nữ nhân này không thể không chết.
"Không cần!" Kỳ Nghiêu hoảng sợ kêu gọi cũng không có thay đổi sự thật.
Ngọn lửa phóng lên cao, độ nóng từ từ lan tràn đến bốn phía, thân ảnh của Khuyết Cửu rất nhanh đã bị ngọn lửa che khuất.
Ánh mắt của Khuyết Cửu tan rã, miệng chậm rãi nâng lên, vẽ ra một độ cung vô lực tái nhợt.
Biển lửa lớn mười mấy năm trước không thiêu chết nàng ta, lần này sợ không chạy trốn khỏi.
Nàng ta chú định là phải chết trong lửa.