Sở Trú ngay năm hai đại học đã bắt đầu tự mình lập nghiệp, mỗi ngày ngoài việc phải lên lớp thì còn cùng Triệu Ức Hào, Cát Phong Thần và mấy người bạn cùng phòng thành lập một phòng làm việc, chuyên môn

làm trong ngành đầu tư.

Nguyên nhân là anh cùng ba anh suy nghĩ khác nhau, trong kế hoạch ban đầu của Sở Trú, trước tiên anh sẽ đi đến công ty lớn thực tập một thời gian, tích lũy kinh nghiệm rồi sau này sẽ mang theo Lương Dược về nhà, hỗ trợ trong công ty của nhà anh, cũng không có tính toán một mình lập nghiệp.

Sau khi nghe suy nghĩ của anh, ba Sở không đồng ý, giang sơn mà ba Sở cực khổ đánh đổi được, sao có thể tùy tiện giao vào tay người khác, may lỡ bị phá hỏng hết thì làm sao mà xử lý?

Cho nên ông ấy muốn sau khi Sở Trú tốt nghiệp thì đi ra nước ngoài bồi dưỡng, học tập bồi dưỡng thành tinh anh rồi mới trở lại thừa kế công ty.

"Không đi." Sở Trú không chút nghĩ ngợi đã từ chối, "Con không thể nào bỏ lại Lương Dược không quan tâm được."

"Ba lại không có bảo con chia tay con bé." Ba Sở không hiểu người trẻ tuổi bây giờ, "Bồi dưỡng có ba năm, nếu là con học nhanh hai năm đã có thể trở về, hiện tại ai mà chưa từng yêu xa đâu, chút tịch mịch cô đơn ấy con cũng không chịu được sao?"

"Chịu không được." Sở Trú dứt khoát nói.

Ba Sở lạnh lùng nói, "Người làm việc lớn sao có thể không dứt được tình cảm nam nữ, con không cảm thấy xấu hổ sao? Được, không đi cũng có thể, vậy con cũng đừng mong thừa kế công ty nhà mình!"

"Được." Sở Trú không hề do dự đã đồng ý, sau đó rời đi, "Vậy ba và mẹ cố gắng sinh đứa thứ hai đi, con chờ tin tốt của hai người."

"???"

Ba Sở trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng lưng tiêu sái của anh, chỉ vào anh, "Chờ, chờ đã, ba còn chưa nói hết đâu, con trở lại cho ba!"

Thế là cứ như vậy, Sở Trú bắt đầu con đường lập nghiệp, ba Sở bị anh chọc tức đến mức ngắt hết tiền trợ cấp kinh tế cho anh, muốn buộc anh đi vào khuôn khổ, nhưng Sở Trú từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt cũng không ít, anh lại không phải người dùng tiền quá nhiều, chỉ riêng tiền tiết kiệm đã đủ để cho anh cùng Lương Dược chi tiêu hàng ngày hết chục năm.

Nhưng

cái này còn lâu mới đủ, Sở Trú làm sao có thể thoả mãn với hiện tại, anh muốn cho Lương Dược một ngôi nhà yên ổn đáng tin cậy, cho cô cả đời giàu có phú quý, áo cơm không lo.

Cho nên anh mới lựa chọn tự mình lập nghiệp, cầm tiền tiết kiệm làm tài chính, Triệu Ức Hào cảm thấy chơi vui, cũng đầu tư tiền vào làm cùng với anh, về sau còn gọi thêm Tào Bác và Hạ Vân Đông đang ở nước ngoài.

Mấy người anh em dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng bắt đầu từ con số không.

Đàn ông mà, đều có chút hùng tâm tráng chí* như vậy, ai không muốn oanh oanh liệt liệt làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.

(*) Hùng tâm tráng chí: Chỉ những tham vọng, ước mơ, có gan đi thực hiện những cái mình mơ ước.

Sở Trú vốn muốn giấu diếm Lương Dược làm, nếu như không phải Thư Hựu Mạn nói cho Lương Dược thì cô vẫn luôn mơ màng không biết gì.

Lương Dược nghe xong vừa tức giận lại vừa khổ sở, chạy đi tìm Sở Trú nói cho ra chuyện, mặc dù rất không nỡ nhưng vẫn là khuyên anh vì tương lai mà suy nghĩ, ra nước ngoài hai năm cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì, nhưng mặc kệ thế nào Sở Trú cũng không chịu, làm cho Lương Dược tức đến mức ngứa răng, nói anh không đi cô lập tức chia tay với anh!

Sắc mặt của Sở Trú chìm xuống, nắm lấy cằm cô mạnh mẽ hôn lên, đồng thời cánh tay thon dài có lực giật cổ áo của cô ra, quăng cô lên giường, biến tiếng mắng tức giận hổn hển của cô thành tiếng rêи rỉ nhẹ tê dại đến tận xương.

Sở Trú cắn môi của cô, uy hϊế͙p͙ hung hăng nói: "Em muốn chia tay với ai, hả?"

"Anh, anh..." Lương Dược leo lên vai của anh, đầy mặt ửng đỏ, mạnh miệng nói, "Em muốn chia tay với anh...A!"

Lương Dược nghẹn ngào một tiếng, một bên thở dốc một bên nhỏ giọng cầu xin tha thứ, "Đừng, không muốn..."

Sở Trú hỏi: "Còn dám chia tay hay không?"

"Không, không chia tay." Lương Dược khuất phục nói.

Sở Trú không nhanh không chậm nói: "Còn muốn anh ra nước ngoài hay không?"

Liên quan tới cái này, Lương Dược không muốn lùi bước: "Anh vốn phải nên... A, đồ trứng thối!"

Miệng của cô lại bị ngăn chặn.

Cuối cùng Sở Trú ôm cô từ trêи giường đến cái bàn, lại đến phòng tắm, thành công khiến cho cô nói không ra lời.

Lương Dược tức giận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì.

Mà thật sự cô cũng không phải là rất muốn để anh đi.

Nhưng việc này dù sao cũng liên quan đến tương lai của anh, nếu như không đi, sau này anh có hối hận hay không, hay có thể… hận cô hay không?

Không ai biết.

Nhưng

anh đã quyết định hết rồi, cô cũng không nói gì thêm nữa

, nhưng lại không thể không thừa nhận, hành động của anh khiến cho trái tim của cô có chút ngọt ngào.

*

Vạn sự khởi đầu nan, giai đoạn đầu của việc lập nghiệp thật sự rất khổ, mỗi ngày Sở Trú đều phải làm thiết kế, vạch phương án, một ngày đều bận thành chó, mà lại bởi vì tiền đều bị đặt ở bên trong quay vòng vốn không ra được, trêи người anh bây giờ không còn đồng nào.

Đại thiếu gia xưa nay không biết khó khăn của cuộc sống là gì, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của việc không có tiền.

Mà Lương Dược thì hoàn toàn tương phản với anh, bởi vì sau khi bộ phim truyền hình mà cô đóng được phát sóng, cô không cẩn thận đã nổi tiếng, sự nghiệp trong thời kỳ bùng nổ.

Có minh tinh lưu lượng như Tiết Húc, tỷ lệ người xem của phim truyền hình được đảm bảo, lại thêm kịch bản máu chó kϊƈɦ thích, bộ phim này lập tức lọt vào hot search, sau khi An Hồng Nguyệt lên sân khấu thì càng xông lên no.3 hot search, fans hâm mộ và người mê sách thảo luận không ngừng trêи mạng.

"Trời ạ, mình tôi cảm thấy An Hồng Nguyệt đẹp hơn nữ chính sao? Quá bắt mắt, gương mặt này tôi có thể ɭϊếʍ mười năm!"

"Aaaaa còn có tôi, cô ấy mặc váy đỏ nhìn thật yêu diễm, diễn xuất có hương vị của nguyên tác, yên lặng ship cô ấy và nam chính một giây!"

"Ai diễn An Hồng Nguyệt vậy? Sao mà tôi chưa thấy qua."

"Gọi là Lương Dược, có lẽ là người mới."

"Hình như tôi đã gặp cô ấy ở đâu rồi ấy…"

...

Rất nhanh, thân phận của Lương Dược từng đứng dẫn chương trình tại trạm T đã bị lột ra, số fan hâm mộ tăng vọt, lúc bộ phim chiếu đến một nửa đã đột phá một triệu người.

Đúng rồi, quên nói đến Vương Cẩn Cẩn, cô ấy cũng đã kiếm ra một chút thành tựu trong ngành giải trí, nhan sắc của cô ấy không tệ, người lại linh hoạt, còn có thể chịu khổ, trong khoảng thời gian cô ấy làm diễn viên đóng thế, đạo diễn rất thưởng thức cô ấy, sau đó dẫn cô ấy vào đoàn làm phim thử sức với một ít nhân vật nhỏ, nhờ đó cô ấy chân chính tiến vào ngành giải trí, từng bước từng bước làm lên, từng bước một từ từ tiến lên, cuối cùng cũng được thử sức diễn vai nữ chính của một bộ phim, cũng nhờ vào đó một lần là nổi tiếng.

Lương Dược và cô ấy vẫn luôn liên lạc qua lại, mặc dù Vương Cẩn Cẩn kể lại những nỗ lực một cách hời hợt, nhưng

Lương Dược biết thời gian đấy cô ấy nhất định là không dễ dàng gì.

Còn may những cố gắng của cô ấy không có uổng phí, hiện tại thật sự đã thực hiện được ước mơ làm một ngôi sao.

Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên

*, Vương Cẩn Cẩn đương nhiên sẽ không quên cô đã từng cùng cô ấy chịu chung hoạn nạn khó khăn, sau khi suất diễn của An Hồng Nguyệt được phát sóng, mỗi ngày cô ấy đều quảng cáo cho Lương Dược trêи Weibo.

(*) Một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên

: Ý chỉ một người thành công thì người xung quanh cũng đi theo hưởng lợi.

"Aaaa Hồng Nguyệt đây rồi, vừa đẹp vừa ngầu, mọi người nhanh đi xem đi!"

"Ngày hôm nay cũng lên quảng cáo cho chị em của tôi."

"Vì Hồng Nguyệt đánh call!"

...

Nội dung mặc dù rất sến súa, nhưng Lương Dược lại thích kiểu này, bị nịnh nọt đến lòng nở hoa, bò lên trêи Weibo bình luận một câu: "Nhìn cậu rất chân thành pr cho kịch bản của tớ, nhưng tớ sẽ không trả tiền quảng cáo đâu."

Vương Cẩn Cẩn trả lời lại ở phía dưới: "Nhìn tớ ra sức như thế, thì cũng phải có một bữa cơm chứ?"

Lương Dược: "Vậy tớ tự mình

xuống bếp."

"Thôi không cần cảm ơn đâu."



Màn tương tác của hai người lại xông lên hot search, mang theo một đợt nhiệt độ, lần này cư dân mạng đều biết Vương Cẩn Cẩn cùng Lương Dược là chị em tốt, fan hâm mộ của Lương Dược lại từ từ nhiều lên, bộ phim còn chưa có chiếu xong, số lượng fan hâm mộ của cô trêи nền tảng chiếu phim đã hơn một triệu rưỡi, và trở nên khá nổi tiếng.

Nền tảng chiếu phim thấy giá trị thương mại của cô cao như vậy, lập tức tìm tới cô, muốn chính thức ký hợp đồng với cô, ra giá lương một năm một triệu tệ, còn ra điều kiện trích phần trăm chia 5:5 rất hậu hĩnh, đổi lấy mỗi ngày cô phải phát sóng trực tiếp năm tiếng đồng hồ.

Tiền đưa tới cửa, Lương Dược không có lý do gì mà không lấy, không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, cô cũng không cần đi tìm công ty thực tập, mỗi ngày ở nhà phát sóng trực tiếp kiếm tiền, nhận quảng cáo, pr đồ trang điểm, tâm sự việc nhà cùng fan hâm mộ, thực sự không biết phát sóng cái gì nữa thì vẽ tranh, cô nổi tiếng, tranh của cô được người ta ra giá cao nhất trong một lần đấu giá là một trăm nghìn tệ.

Mỗi tháng tiền cô kiếm được lẻ lẻ đủ loại cộng lại, trừ đi tiền thuế, có thể lên đến sáu chữ số, đã gần như thực hiện được giấc mơ làm một phú bà.

Sau khi kiếm được tiền, Lương Dược lập tức trả tiền nợ cả vốn lẫn lãi đã vay nhà họ Sở cho Thư Hựu Mạn, còn giúp ba cô trả hết tiền vay mua nhà, nhanh chóng đi lên đỉnh cao của đời người.

Mà công việc của cô cũng không phải bề bộn nhiều việc, chỉ cần phát sóng trực tiếp năm, sáu tiếng mỗi ngày,

nhẹ nhõm tự tại như con cá mặn, hình thành chênh lệch rõ ràng với Sở Trú.

Sở Trú một ngày bận từ sáng đến tối, mỗi đêm đều thức đến đêm hôm khuya khoắt mới ngủ, hai người cũng gần như không có thời gian thân mật.

Bắt đầu thời gian trước còn tốt, Lương Dược chơi điện thoại xem phim, tháng ngày trôi qua thoải mái tự tại, nhưng mà qua thời gian lâu, lại cảm thấy nhàm chán.

"Em nói này, anh vẫn là đừng làm nữa, em có thể bao nuôi anh mà!"

Rạng sáng hai giờ, Lương Dược thấy Sở Trú vẫn ngồi ở trước máy vi tính, đã thật nhiều ngày không có quan tâm cô, tịch mịch khó nhịn, chạy tới quấy rối anh, đặt ʍôиɠ ngồi trong lòng anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ tuyết trắng lên nhìn anh, đuôi mắt nhếch lên trêи, con ngươi trong trẻo sáng ngời, "Em trả tiền lương cho anh, mỗi tháng cho

anh mười nghìn tệ, anh quan tâm em có được hay không?"

Sở Trú nghe vậy nhịn không được bật cười, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, giơ cánh tay rảnh lên nhéo cái mũi thanh tú của cô, "ɖu͙ƈ cầu bất mãn*?"

(*) ɖu͙ƈ cầu bất mãn: Có ham muốn, ɖu͙ƈ vọng nhưng không được thoả mãn, bị bỏ dở giữa chừng.

"Cút." Lương Dược đẩy tay của anh ra, nhìn chằm chằm anh, "Em đau lòng cho anh không được hả, mỗi ngày đều mệt gần chết, đừng đến lúc tiền không kiếm được, còn mình thì vào bệnh viện!"

"Yên tâm." Ngón tay anh vuốt vuốt tóc của cô, trái tim nóng hầm hập, "Xong khoảng thời gian này là tốt rồi."

Lương Dược mới không tin, ngửa đầu nhìn anh, "Thật sự không cần em giúp đỡ anh sao?"

"Không cần." Sở Trú không chút do dự nói.

Lương Dược không hiểu anh đang cố gắng chống đỡ cái gì, có khó khăn thì nói đi, cô cũng sẽ không xem thường anh.

Cô hiện tại hoàn toàn có năng lực

gánh vác cuộc sống của hai người, làm gì phải khiến cho bản thân mệt mỏi như vậy!

Cô yên tĩnh mấy giây, quyết định quyến rũ anh, sải chân dài ngồi trêи người anh, hai cánh tay ôm lấy cổ của anh, quyến rũ nhìn anh, giọng nói mềm mại nũng nịu, "Đừng làm việc nữa, quan tâm em đi mà, cũng rất lâu rồi anh không để ý tới em."

Cô vừa nói, phía dưới còn cố ý cọ xát chỗ đấy của anh, ám chỉ hết sức rõ ràng.

Hơi thở của Sở Trú lập tức rối loạn, phát ra một tiếng kêu rêи, trầm thấp, từ tính lại gợi cảm.

Lương Dược cho rằng mình đã đạt được mục đích, khóe môi vừa cong lên, lập tức nghe được anh khàn khàn nói: "Bây giờ đã quá khuya rồi, em đi ngủ trước đi, ngày mai

anh lại ngủ cùng với em có được hay không?"

"Không được." Lương Dược càng nổi giận, "Anh cũng biết bây giờ đã khuya hả, muốn ngủ thì cùng nhau ngủ!"

Sở Trú: "Anh còn có công việc nhất định phải xử lý trong hôm nay…"

"Em mặc kệ." Lương Dược ôm lấy anh giống như con gấu koala, chơi xấu nói, "Anh không ngủ em cũng không ngủ, anh nhẫn tâm để bạn gái ở đây thức đêm với anh sao?"

Sở Trú dừng một chút, cái gì cũng không nói, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía máy tính, ngón tay tiếp tục đánh bàn phím, mặc dù nhìn có vẻ không khác gì so với trước đấy, nhưng

tốc độ rõ ràng là nhanh hơn không ít.

Lương Dược không thể tin được, cô đều đã quấy rối anh như vậy rồi, anh lại còn có thể làm việc tiếp!

Tức giận đến mức cô ngồi luôn trêи người anh không đi nữa.

Sở Trú nghe được cô nhỏ giọng mắng anh một câu "Đồ vô năng".

"...."

Sở Trú nhịn một chút, quyết định ngày mai

nhất định phải trừng trị cô thật nặng.

Không biết qua bao lâu, Lương Dược một mực không hề rời đi, cũng không có lên tiếng, giống như là đang giận dỗi.

Cái tư thế này thật ra cũng hơi mệt, cũng ảnh hưởng hiệu suất làm việc, nhưng Sở Trú không nỡ bảo cô đi.

Anh giữ vững được một hồi, thực sự nhịn không được vụng trộm nhìn cô, phát hiện cô lại ngủ thϊế͙p͙ đi rồi.

Cô gái giống như mèo con nép ở trong lòng anh, khuôn mặt xinh đẹp tựa vào lồng ngực anh, lông mi dài dài lại cong lại dày, sợi tóc mềm mại che khuất nửa gương mặt, cô ngủ rất say, đôi môi phấn nộn môi có chút mở ra, còn có nước bọt chảy ra.

Sở Trú im lặng bật cười, lẳng lặng nhìn cô chăm chú, ánh mắt nhu hòa, anh tiện tay rút một tờ giấy, muốn lau đi nước bọt của cô, nhưng giữa chừng lại dừng lại.

Anh nhìn cô, không nhịn được cúi đầu xuống, dùng môi lưỡi thay thế khăn tay, ɭϊếʍ sạch sẽ chỉ bạc trêи khoé miệng cô từng chút một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play