“Rất xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không cố ý.”

Trong phòng vệ sinh chật hẹp, Lương Dược nhìn thiếu niên đang khom lưng rửa mặt, cô xin lỗi vô cùng chân thành.

“Nhưng cũng không thể trách mình tôi được, do phía sau có người đẩy tôi ngã, nếu cần, tôi lập tức sẽ bắt người nọ tới dập đầu nhận sai với cậu.”

Sở Trú không quan tâm đến cô, quai hàm căng chặt, môi mím lại, anh đang dùng nước rửa sạch vết sữa dính trêи vai áo, cả người tỏa ra khí lạnh.

Lương Dược không oán hận chút nào, giống cô vợ nhỏ nghe lời đứng bên cạnh anh, vô cùng dịu dàng nhu thuận.

Cô cực kì hiểu cảm xúc của anh lúc này, anh không nổi cáu với cô đã là tốt lắm rồi, nếu cô mà bị hắt như vậy, chắc chắn sẽ xách một thùng nước đổ lại đối phương.

Nhưng anh không như vậy.

Vừa rồi tại hiện trường tai nạn, Lương Dược đã suy nghĩ ‘Chưa làm được gì đã chết’, ai cũng nghĩ cái mạng nhỏ của cô kết thúc rồi thì Sở Trú chỉ nhìn cô chằm chằm bằng vẻ mặt ảm đạm hơn mười giây rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh gần đó.

Không nói một câu gì.

Tính tình tốt đấy.

Không hổ là em rể tương lai của cô, rất dịu dàng.

Da mặt Lương Dược cho dù dày đến đâu thì cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa bây giờ anh còn là mục tiêu nhiệm vụ của cô thế nên cô đành ỉu xìu đi theo anh xin lỗi đến tận bây giờ.

Cô có hơi đau đầu, khởi đầu đã là kiểu địa ngục này, về sau phải làm thế nào đây?

Độ khó của nhiệm vụ bỗng tăng gấp 10 lần.

Không được, phải lấy lại ấn tượng tốt!

Lương Dược cẩn thận lén nhìn vẻ mặt Sở Trú, cố gắng cứu vãn tình hình: “Để bày tỏ sự xin lỗi của tôi, cậu để tôi giặt quần áo giúp cậu đi, cậu mặc như vậy không sạch sẽ, với cả phía trêи hình như vết sữa có… hơi nhiều.”

Động tác của Sở Trú dừng lại một lúc, dường như không chịu được nữa, anh từ từ đứng thẳng dậy ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi nhìn cô, đôi mắt đen tối nặng nề trầm thoạt nhìn cực kì u ám.

Ngón tay thon dài của anh chỉ vào cửa, môi mỏng khẽ mở, câu đầu tiên nói với cô chính là: “Đi ra ngoài.”

Giọng nói của anh khàn khàn, có cảm giác lạnh thấu xương, chứa đầy sự lạnh lẽo.

Nếu đây là Lương Văn thì có thể sẽ bị anh dọa khóc nhưng đáng tiếc giờ phút này đứng trước mặt anh là Lương Dược, cô không chút sợ hãi chớp hai mắt vô tội nhìn anh: “Nhưng mà, cậu còn chưa nói có tha thứ cho tôi hay không.”

Sở Trú nhẫn nhịn: “Đây là phòng vệ sinh nam.”

Lương Dược chân thành tha thiết nói: “Cậu xem đi, vì xin lỗi cậu mà tôi còn vào cả phòng vệ sinh nam, cậu hãy nể tình tôi hy sinh nhiều như vậy, cậu đừng tức giận có được không?”

Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, giống như lông chim bay bổng.

Sở Trú hít sâu một hơi, vén mái tóc ướt đẫm, bọt nước chảy từ trêи trán anh xuống, gợi cảm chết người. Anh lạnh lùng nhìn cô, lại trầm giọng uy hϊế͙p͙: “Có ra không?”

“…”

Lương Dược đi ra ngoài.

Cô cảm thấy nếu mình không đi ra ngoài thì chắc chắn anh sẽ túm cổ áo lôi cô ra ngoài mất.

Bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng.

“Ha ha đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dáng kìm nén như vậy của A Trú, cười chết tôi mất, Lương Văn không hổ là nữ thần của tôi!”

“Đúng là không còn cách nào khác, ai bảo đối phương là cô gái nhỏ nhắn yếu đuối chứ, thật sự không thể làm gì được cô ấy.”

“Không nghĩ tới cách thức nữ thần thu hút người khác lại mới lạ như vậy.”

“Cậu nói thử xem có phải cô ấy cố ý hay không?”

“Nhất định là cố ý, nếu không ở đó có nhiều người như vậy, hộp sữa lại không ném trúng ai nhưng tất cả đều văng vào người A Trú không sót một giọt, như vậy cũng quá trùng hợp rồi.”

“Chậc chậc, vậy cô ấy cũng thật can đảm, biết không thể dùng cách bình thường để thu phục A Trú, bái phục bái phục.”

“…” Lương Dược đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy ba người bạn của Sở Trú ở ngoài nói chuyện, cười hi hi ha ha, hoàn toàn không cùng chung mối thù với người anh em bị hắt sữa.

“Nữ thần ra rồi.” Triệu Ức Hào nhìn thấy cô, vẻ mặt tươi cười chào hỏi: “A Trú không sao chứ?”

Lương Dược: “Có vẻ không sao.”

Dù sao cô vẫn còn sống đi ra.

Tào Bác cũng cười nhìn cô: “Chúng tôi vừa mới nói đùa, cậu đừng để trong lòng, yên tâm đi, A Trú sẽ không thật sự so đo với một nữ sinh đâu.”

Lương Dược giả bộ thẹn thùng: “Cảm ơn.”

“Này, không phải các cậu đều bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc rồi đấy chứ? Người sáng suốt đều nhìn ra được là cô ta cố ý, các cậu việc gì phải đối xử hòa nhã với cô ta như vậy?”

Chỉ có Hạ Vân Đông không cùng quan điểm với bọn họ, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Lương Dược: “Tôi không quan tâm cậu là nữ thần hay là cái gì, cách thức cậu thu hút người khác đúng là ghê tởm. Do tính tình A Trú hòa nhã không so đo với cậu, nhưng đến lượt tôi thì chắc chắn sẽ cho cậu toàn thân ướt nhẹp đi học!”

Lương Dược lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, không nói gì, dù sao những điều cần nói cô đều nói hết với Sở Trú rồi, tin hay không tin tùy anh.

Hạ Vân Đông bị cô nhìn, sau lưng không hiểu sao lại rét run. Kỳ lạ, không phải Lương Văn là em gái mềm mại õng ẹo sao, nhìn thế nào cũng không thấy giống.

Hai người kia cũng cẩn thận nhìn Lương Dược, cảm giác có điều gì đó lạ lạ.

Tuy bọn họ không quen Lương Văn, nhưng Lương Văn dù sao vẫn là hoa hậu giảng đường của trường học, là nữ thần, là người xinh đẹp thùy mị, tính cách dịu dàng.

Nhưng Lương Văn trước mặt lại không quá giống trong suy nghĩ của bọn họ.

Lúc này, cửa phòng vệ sinh mở ra, Sở Trú đi tới, tóc đen ẩm ướt, cổ áo, còn có trước ngực đều dính một mảng nước lớn, cả người có hơi chật vật, nhưng vẻ đẹp vẫn không suy giảm.

“Đi về.” Vẻ mặt anh lạnh nhạt, anh không thèm liếc nhìn Lương Dược lấy một cái, nói với bọn Triệu Ức Hào.

“Cậu không lạnh sao?” Triệu Ức Hào thấy quần áo dính sát vào người anh. Cậu ta khẽ nhíu mày, mùa thu có gió lạnh, anh mặc quần áo ướt sũng như vậy đi ra ngoài sẽ rất dễ bị cảm cúm.

Lương Dược cảm thấy đã đến thời điểm nịnh bợ, cô lập tức đi đến trước mặt Sở Trú lấy áo khoác trong cặp sách ra: “Đúng lúc tôi có mang một cái áo khoác, nếu cậu không ngại màu sắc sặc sỡ thì mặc tạm để chắn gió nhé?”

“Không cần.” Sở Trú lạnh mặt từ chối, vừa định lướt qua cô rời đi, Lương Dược đã lấy áo khoác nhung màu hồng nhạt trong cặp ra, không chỉ như thế, lúc cô lấy ra hình như có đồ vật gì đó cũng bị lôi ra, đúng lúc rơi xuống chân anh.

Ánh mắt anh lướt qua, bước chân lập tức dừng lại.

Lương Dược cũng nhìn thấy, vẻ mặt cứng đờ.

Đó là một cái áo ngực màu đen.

Là loại có viền ren.

Gợi cảm, lộ liễu, vô cùng quyến rũ.

Hai cái dây đai ngực mở rộng dưới mặt đất, giống như là đang vẫy tay với bọn họ.

Không khí lại rơi vào im lặng.

Nhưng so với lúc nãy ở bên ngoài thì bây giờ còn xấu hổ hơn.

“CMN, thật lợi hại!” Mấy nam sinh ở đây chỉ ngây ngốc nhìn áo ngực, ánh mắt không khống chế được nhìn về phía ngực Lương Dược.

“Kϊƈɦ cỡ như vậy liệu có sai không?” Triệu Ức Hào không nhịn được hạ giọng nói thầm.

“Vấn đề là về kϊƈɦ cỡ hay sao?” Tào Bác vỗ đầu cậu ta, cũng rất kinh ngạc, bây giờ các cô gái đều phóng khoáng như vậy sao?

“Bạn học Lương Văn, tại sao trong cặp cậu lại có… Cái này?”

Lương Dược: “…”

Vẻ mặt cô cuối cùng cũng mất tự nhiên.

CMN tôi làm sao biết biết trong áo ba tôi đưa lại có áo ngực của mẹ tôi?

Đúng là một ngày đen đủi!

Sở Trú là người bình tĩnh nhất trong đám bọn họ, cũng lịch sự nhất, anh chỉ nhìn lướt qua rồi dời ánh mắt đi chỗ khác, anh cũng không nhìn vào nơi không nên nhìn của Lương Dược mà nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: “Đây là áo cậu định đưa cho tôi mặc?”

“… Tuy rằng không phải cái này.” Lương Dược không biết nên bày rả vẻ mặt gì, thẫn thờ nói: “Nhưng nếu cậu muốn, tôi có thể tặng cậu.”

Sở Trú bình tĩnh nhìn cô, sau đó lùi về phía sau một bước nhỏ.

Lương Dược: “…”

Động tác nhỏ nhưng lại gây tổn thương sâu sắc.

Không cần nghĩ cũng biết ánh mắt anh đang nhìn cô bây giờ chắc chắn không phải là đang nhìn một người bình thường.

Rồi Lương Dược thấy anh quay đầu rời đi.

Không có chút lưu luyến gì cả.

Lương Dược: “…” Hôm nay là ngày mẹ gì vậy.

“A Trú! Đợi bọn tôi!” Bọn Triệu Ức Hòa như vừa tỉnh khỏi mộng, vội vàng đuổi theo.

“Thật đáng ngạc nhiên.” Hạ Vân Đông vỗ vỗ ngực: “Không ngờ Lương Văn là người như thế!”. ngôn tình hài

Tào Bác gật đầu: “Thâm tàng bất lộ*.”

(*) Thâm tàng bất lộ: “Tàng” ý chỉ sự tiềm ẩn, nghĩa là che giấu bản thân.

Triệu Ức Hào buồn bực: “Trước kia cô ấy không như thế, rõ ràng vừa trong sáng vừa xinh đẹp, A Trú, cậu có cảm thấy vậy không?”

Sở Trú cởi nút cổ áo ướt đẫm, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh xảo, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi làm sao biết trước kia cậu ta có dáng vẻ gì.”

Anh hoàn toàn không có ấn tượng chút nào.

“Cậu! Thôi bỏ đi!” Triệu Ức Hào lắc đầu: “Dù sao cũng không giống như bây giờ, nhưng không sao, chỉ cần có khuôn mặt kia thì cô ấy mãi mãi là nữ thần của tôi!”

“Nữ thần?”

Đây là lần đầu tiên Sở Trú cảm thấy danh hiệu này chói tai, đồng thời nhìn thẳng vào sự tồn tại của Lương Văn.

Anh nhẹ nhàng giễu cợt: “Không kém nữ lưu manh bao nhiêu.”

Trong ấn tượng của anh, dường như nữ sinh đều cùng một loại, nhỏ xinh mỏng manh, rụt rè hay mắc cỡ.

Người không biết xấu hổ vô liêm sỉ như vậy…

Vẫn là lần đầu tiên anh gặp.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ thần ( X)

Nữ thần kinh ( √)

Ha ha ha

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play