Ô Vũ mang người tới, xây xong nhà trúc, sửa xong chuồng trâu chuồng dê thì rời đi.
Những người này vô cùng im lặng, chẳng có ai nhìn thẳng vào Bạch Dực, thái độ đối đãi với Ô Vũ cực kỳ kính cẩn.
Bị cho ăn bơ mấy lần, cô hỏi Ô Vũ, chàng ta trả lời tỉnh bơ, “Người dưới trướng ta.”
“Sát thủ cũng biết xây nhà à?” Bạch Dực vô cùng ngạc nhiên. Nhà mới tốt vô cùng, thời tiết càng ngày càng rét, nhưng trong nhà không có chút hơi lạnh nào. Lầu trên lầu dưới được thiết kế riêng bếp lò, chuyên để đốt than, còn có ống khói để dẫn khói bay ra khỏi nhà.
Mỗi tội than thì phải mua riêng, lại tốn một khoản tiền to.
“…Nên nói cô rất biết cách sống tằn tiện, hay là cô ngốc quá đây?” Ô Vũ thở dài.
Ngày hôm sau, ngôi nhà tranh nay đã thành nhà kho có thêm 10 gánh than.
Mùa Đông nông nhàn, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phải làm. Vườn rau cần được rải phân xanh để nuôi đất còn chuẩn bị gieo hạt đay và hạt cải dầu, chuồng trâu chuồng dê phải quét tước định kỳ, thêm nước thêm cỏ khô. Ổ gà đã được dịch tới góc nhà tranh, cũng phải cho gà ăn mỗi ngày.
Nhưng cô vẫn nhàn nhã hơn trước kia rất nhiều, vả lại Ô Vũ cũng phụ một tay. Đặc biệt là những lúc giết gà, đúng chuyên ngành cứng cựa của chàng ta.
Lúc gần Tết Âm, trời bắt đầu đổ tuyết lác đác lưa thưa. Tuy rằng đã nhìn thấy một lần, nhưng Bạch Dực vẫn cảm thấy vô cùng mới lạ.
Cô nghĩ bụng, ngôi làng trên núi này hẳn là nằm ở phía Nam nên mới trồng được lúa nước (dù chỉ có một vụ thu hoạch), nhưng lại có vĩ độ cao hơn Đài Loan rất nhiều, nên có thể thấy được kì quan tuyết rơi.
“Cô muốn chết lạnh à?” Ô Vũ kéo cô vào nhà trúc, nhét một bát canh gừng vào tay cô.
Cô cười ha hả uống hết canh gừng, nhưng vẫn mắc cảm vì đứng quá lâu trong tuyết.
Vì cô lên cơn sốt nên Ô Vũ không cho cô ra ngoài, nhưng cô lo cho dê bò và gà, Ô Vũ nói lạnh te, “Ta mướn người trông rồi. Cô cứ nghỉ đi.”
“Nhưng tôi muốn đi tắm.” Bạch Dực buồn rầu.
“Trời lạnh thế này, mắc gì phải tắm hằng ngày?” Ô Vũ hơi cáu.
“Tôi là một cô nông dân ưa sạch sẽ mà.” Cô lại ho khan vài tiếng, “Không phải anh cũng tắm rửa hằng ngày sao, còn tắm nước lạnh.”
Trời đổ tuyết mà còn chạy ra cạnh giếng dội nước lạnh ào ào, đúng là không phải người.
“Ta là sát thủ. Cơ thể không thể có chút mùi nào.” Ô Vũ lạnh lùng nói.
Cuối cùng chẳng ai chịu ai, Ô Vũ tiếp tục khiêu chiến giới hạn con người bên giếng nước, Bạch Dực vừa ho sù sụ vừa đi dọc hành lang ven nhà trúc tới phòng bếp để nấu nước tắm.
Nhưng việc nấu cơm giặt giũ làm nông, Ô Vũ đều nhận hết… Hoặc phải nói là đám cấp dưới của chàng ta gánh cả. Nhưng những người này cứ như gia tinh vậy, lúc bị cảm Bạch Dực không thấy một ai, nhưng họ thu vén mọi thứ đâu ra đấy.
Sát thủ quả là một nghề nghiệp thần bí.
Dưỡng bệnh chỉ có thể ăn ăn ngủ ngủ, Bạch Dực chán chỉ muốn cào tường. Chẳng bù cho mùa Đông năm ngoái. Tuy cô cũng ốm hết nửa mùa Đông, nhưng ngày nào cũng bao nhiêu việc tất tả. Những lúc mạng sống bị đe dọa, thì chẳng rảnh mà lo chuyện đau họng nữa.
“Cô không hợp làm gái nhà nông đâu.” Ô Vũ sắc bén liếc cô, “Uống thuốc đi.”
“Cảm mạo sao phải uống thuốc? Cũng vô dụng thôi…” Nhìn nước thuốc đen thùi lùi, Bạch Dực làu bàu, “Uống nhiều nước nóng nghỉ ngơi thêm là khỏe thôi, lãng phí bạc…”
“Uống!”
Cô nhíu mày nhăn nhó uống hết, mặt chun hết lại. Ô Vũ quăng cho cô miếng mứt hoa quả, miệng cô nhíu lại như chữ Mễ (米), khiến Ô Vũ suýt bật cười.
“Nền tảng của cơ thể cô rất tốt, nhưng lại mang một loại độc ẩn kì quái, dù rất ít thôi.” Ô Vũ nghiêm mặt lại, “Nhưng dù sao cô cũng là người phương Nam, không chịu được thời tiết tuyết giá thế này, không nên chạy loạn ngoài trời.”
Bạch Dực hơi hé miệng, mặt đầy vẻ khó tin, “Sao anh biết?”
“Xem mạch.” Ô Vũ lười tiếp chuyện với cô.
Bạch Dực bắt mạch cho bản thân, nhưng chỉ biết đếm nhịp tim. “Không ngờ anh còn biết chữa bệnh…”
Ô Vũ im lặng một lát, “…Ta thạo chuyện giết người hơn. Nhưng nếu không hiểu cả bắt mạch, thì làm sao ra tay cho chuẩn?”
Nếu không hiểu đầy đủ về đối tượng mình cần săn giết, thì làm sao xọc phát chết ngay được.
Chàng ta không muốn con cà con kê với cô thêm về vấn đề nghề gia truyền nhà mình nữa, “Tại sao cô lại nhiễm một lượng độc kim loại rất nhẹ?”
“…Chắc là ô nhiễm công nghiệp?” Bạch Dực không chắc lắm, “Ở quê tôi, có cơm no áo ấm, nhưng bị cái là ô nhiễm công nghiệp quá nghiêm trọng.”
Ô Vũ rất kiên nhẫn nghe cô giải thích, vẻ mặt không thay đổi chút nào. Giải thích về ô nhiễm công nghiệp thì thực sự quá phức tạp, cô không thể không giải thích về ngọn nguồn nơi chốn của cô, tuy rằng cô nói rất lộn xộn.
Nhưng vẻ mặt của Ô Vũ vẫn chẳng thay đổi gì.
“Anh cũng phải kinh ngạc một chút đi chứ?” Bạch Dực hơi hụt hẫng, “Một người sống sờ sờ rớt từ trên trời xuống, mà anh còn chẳng nhếch mày một cái.”
Ô Vũ hơi khó xử, “Người sống rớt từ trên trời xuống cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Sách sử của gia đình ta còn từng ghi lại mấy lần. Trong số họ, có một kẻ có cơ thể xanh biếc, đầu to như cái đấu, bụng phệ như quả lê, chân tay gầy như sậy. Có điều chưa sống được bao lâu đã chết rồi.”
“…Đấy là người ngoài hành tinh chứ gì?” Bạch Dực nheo mắt lại.
“Một kẻ khác thì mọc cánh thịt trên lưng, có lông vũ trắng bao phủ, rất đẹp, nói hay như hát. Tiếc rằng không nói được tiếng người, nên chẳng bao lâu sau đã chạy mất.”
“…Đấy là thiên sứ đúng không?!” Bạch Dực gào lên.
“Nếu so sánh với họ, cô thật sự quá tầm thường.” Vẻ mặt Ô Vũ bình thản.
“…Đúng là phải xin lỗi anh quá cơ,” Bạch Dực muốn lật bàn, “Tôi chỉ là một người tầm thường thế thôi!”
“Đành chịu vậy.” Ô Vũ thờ ơ nói, “Phải thêm một kẻ tầm thường như thế vào sử sách gia đình ta, chỉ có thể đổ cho số phận thôi.”
“…………”
[HẾT CHƯƠNG 5]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT