*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5


RA ĐẾN SẢNH, Derek quay lại. "Ba người đi xem có tìm được phòng ngủ mới cho Tori không, tôi đi lấy thêm bánh rán đây."


Simon và tôi đưa mắt nhìn nhau. Dù Derek có hay ăn đến mấy, giờ chắc chắn anh ấy không còn thiết đến chuyện ních cho đầy bao tử. Câu vừa rồi của anh hàm ý là, "Hai đứa đưa Tori rời khỏi đây, để anh nghe xem họ nói gì trong cuộc họp". Thính giác của người sói giúp anh có thể nghe trộm từ nhà bếp.


"Nhớ để dành cho em một cái bánh nướng phủ sô cô la đấy." Dẫn tôi và Tori lên lầu, Simon quay đầu dặn với lại.


"Em không được ăn..."


"Đùa tí cho vui thôi," Simon nói ngay. "Tori, đi nào. Bọn tôi sẽ tìm cho cậu một phòng riêng "


Hóa ra Tori muốn ở chung phòng với tôi. Đương nhiên cô ta không nói thẳng. Sau một hồi kén cá chọn canh, chê bai mấy phòng khác bụi bặm quá thể, Tori vờ rên rỉ là cuối cùng cô ta lại phải ở chung với tôi. Nghe thế, tôi có đề nghị sẽ tự chuyển sang phòng khác. Lập tức cô ta "sửa gáy" tôi, nào là tôi đừng có tử tế quá như thế, nào là tôi phải biết tự bảo vệ quyền lợi cho bản thân chứ. Đến đây, tôi quyết định nên đi tắm.


Tắm vòi sen cho tôi cơ hội gội sạch lớp thuốc nhuộm tóc tạm thời. Cha tôi gọi cuộc trốn chạy khỏi Nhà Lyle của chúng tôi là "bỏ nhà đi bụi". Ông không hề biết tôi bị bắt lại ngay sau đó và bị đưa thẳng đến phòng thí nghiệm của Edison. Cha cũng không biết Hội Edison là gì, người có khả năng của bà đồng gọi hồn xác chết là gì. Với ông, đứa con gái ông cho là bị tâm thần phân liệt đã trốn chạy khỏi nhà mở và giờ đang sống vất vưởng ngoài đường phố Buffalo. Vậy nên ông treo giải thưởng cho ai tìm được tôi. Một giải thưởng trị giá nửa triệu đô la.


Tôi muốn báo để cha biết hiện tôi bình an vô sự. Lạy trời, tôi muốn thế lắm. Nhưng dì Lauren bảo nếu không biết sự thật, cha sẽ an toàn hơn. Derek cũng đồng ý như thế. Vậy nên giờ tôi cố không nghĩ đến chuyện cha đang lo lắng biết nhường nào. Ngay khi được an toàn, tôi sẽ nhắn ngay cho cha biết. Nhưng từ giờ đến lúc đó, giải thưởng của cha sẽ trở thành rắc rối của tôi.


Màu tóc vàng ánh đỏ của tôi khá nổi bật, nhất là khi bị tống lên xe chở đến Nhà Lyle, tóc tôi còn thêm nhiều sọc đỏ quạch. Vậy nên Derek mua cho tôi thuốc nhuộm tạm thời. Màu đen. Da tôi vốn đã nhợt nhạt, giờ đi với màu tóc đen càng thêm trắng bệch. Tôi giống hệt hình ảnh người ta thường tưởng tượng về bà đồng: da trắng bợt và tóc đen kịt. Đúng phong cách Uber-Goth nhé. Nhưng ơn trời, màu tóc sắp phai rồi. Hoặc tôi đang mong thế.


Vừa theo tôi xuống sảnh, Tori vừa gợi ý cách gội sạch màu nhuộm. Chưa đầy hai phút sau khi gọi tôi là đồ nhu nhược, cô ta đã tỏ vẻ sốt sắng giúp đỡ. Hồi này, chuyện như thế vẫn thường xảy ra giữa tôi và Tori. Cô ta bắt đầu bằng cách sốt sắng kết bạn, sau đó lại sực nhớ đáng lý chúng tôi phải là kẻ thù không đội trời chung.


Giờ Tori đang trong tâm trạng muốn tỏ ra thân thiện. "Đừng gội quá ba lần. Nếu không tóc cậu sẽ cứng như cọng rơm cho xem. Tôi thấy trong đó có dầu xả. Nhớ vuốt kem xả và để lâu một chút cho ngấm vào tóc."


"Hiện giờ tôi thà chịu tóc khô còn hơn tóc nhuộm."


Simon từ trong phòng ló đầu ra. "Cậu định gột màu nhuộm đi ư?"


"Ừ, càng nhanh càng tốt."


Ngần ngừ giây lát, ánh mắt Simon cho thấy cậu ấy sắp nói điều mình không muốn nói tí nào. "Tớ biết cậu không thích màu ấy, nhưng... nếu bọn mình phải ra ngoài..."


"Đến lúc ấy, tớ thà bị bắt về Nhà Lyle còn hơn phải chịu tóc đen."


"Tóc màu này đâu đến nỗi tệ thế."


Tori thì thầm nhưng cốt để Simon nghe thấy. "Simon cho rằng con gái theo phong cách Gothic mới hấp dẫn!"


Simon quắc mắt nhìn Tori. "Không. Tớ chỉ muốn..." Simon nóng nảy nhìn Tori, ra hiệu cho cô ta biến đi chỗ khác. Thấy Tori đứng yên, cậu ghé sát tai tôi, đan ngón tay mình vào tay tôi. "Tớ biết cậu ghét cay ghét đắng màu này. Tớ sẽ nhờ chú Andrew kiếm màu khác đẹp hơn cho cậu. Cậu muốn nhuộm tóc màu gì cũng được. Tớ chỉ muốn cậu được an toàn."


"Ôi chao, thật dịu dàng làm sao." Tori chêm vào.


Simon chen vào đứng giữa hai đứa tôi, quay lưng về phía Tori. "Cậu thử nói chuyện với chú Andrew xem sao. Có lẽ tớ xử sự hơi quá..."


"Không, cậu có gì quá đáng đâu. Tớ vẫn đi tắm, nhưng không cố gội kỳ sạch màu nhuộm nữa."


"Tốt. À, Derek có nói cậu muốn học vài chiêu tự vệ. Vậy lát nữa mình cùng học nhé?"


Thực tình giờ tôi không có hứng học, nhưng Simon đang mỉm cười. Rõ là cậu ấy sẵn sàng chiều ý tôi sau khi 'bỏ phiếu chống' vụ tôi định sửa lại tóc. Có vẻ như chúng tôi chẳng còn chuyện gì hay ho hơn nên tôi đành đồng ý, "Ừ."


"Nghe hay đấy," Tori nói. "Phải, vẫn biết cậu không rủ tôi, nhưng hai đứa bọn tôi có thể học chung mà. À không, tôi không định xen vào chuyện của hai người đâu. Simon này, tôi không để mắt đến cậu. Cậu và Chloe đẹp đôi dễ sợ. Nhưng trò 'nhìn sâu vào mắt nhau âu yếm' nên để lần khác. Giờ tôi cần cậu dạy cách tự vệ. Vậy nên hẹn hai người ở sân sau nhé."


Dợm bước lên cầu thang, cô ta nói với lại. "Với lại lớp học một thầy một trò có muốn cũng không tồn tại lâu đâu. Thể nào nghe trộm xong, Derek cũng đến nhập hội cho xem."


Vừa từ phòng tắm đi ra, tôi gặp ngay Derek.


"Họ họp xong rồi sao?" Tôi hỏi.


"Ừ."


Thấy Simon từ trong phòng thò đầu nghiêng ngó, Derek ra hiệu gọi cậu ấy vào sảnh.


"Tori đâu?" Anh hỏi.


"Ngoài kia kìa. Nhưng cô ta đang đợi bọn em nên bọn em phải ra ngay."


"Phán quyết cuối cùng là gì thế?" Simon giục.


"Chị Gwen và chú Andrew tin bọn mình. Cô Margaret ngờ rằng chúng ta hiểu lầm rồi kết luận sai về vụ Liz, Brady và Amber bị giết. Chỉ mỗi ông Russell nghĩ rằng chúng ta cố tình nói dối."


"Quá đáng thật. Dựa vào đâu mà ông ấy dám...?"


Derek lừ mắt nhìn sang. Simon nín bặt, ra hiệu cho Derek nói tiếp.


"Họ gọi điện, hội ý với vài thành viên cấp cao và..." Khi Derek quay sang, tôi có thể thấy câu trả lời qua ánh mắt anh đang nhìn sâu vào đáy mắt tôi. "Họ muốn từ từ, trước hết lấy thêm thông tin rồi mới tính tiếp. Họ sẽ cử một nhóm đến Buffalo để thăm dò tình hình."


Simon tức giận. "Phải rồi. Cứ việc tiến chậm và chắc đi, trong khi Rachelle và tiến sĩ Fellows thì sắp bị..." Cậu ấy nhìn tôi. "Tớ xin lỗi."


Chúng tôi đứng im một chốc, cố gắng kiềm chế cảm xúc trào dâng.


Tôi quay sang hỏi Derek. "Theo anh thì bọn mình nên làm gì?"


"Ngay lúc này ư? Ngồi chơi chứ còn làm gì nữa." Anh nói cộc lốc. "Ta chẳng làm khác được. Cả Hội Edison đang săn lùng chúng ta. Ta chỉ có thể án binh bất động mà thôi."


Chúng tôi tìm thấy Tori ngoài sân sau. Tôi xin lỗi vì bắt cô ta phải chờ lâu, nhưng anh em Derek thì không. Simon vừa làm mẫu cho hai đứa xem động tác nắm cổ tay thì chú Andrew gọi chúng tôi vào nhà.


Ông Russell đã về tự lúc nào. "Lánh mặt," Simon lẩm bẩm. "Không dám nhìn thẳng vào mắt bọn mình và bảo mọi người rằng bọn mình nói dối."


Chị Gwen cũng vắng mặt nhưng chỉ để ra ngoài mua thực phẩm và đồ ăn sẵn về cho bữa tối. Phải, đã đến giờ ăn tối. Vì ngủ dậy quá trễ nên chúng tôi bỏ bữa trưa.


Chúng tôi dùng bữa với chú Andrew, chị Gwen và bà Margaret. Tất nhiên họ diễn đạt kế hoạch sắp tới bằng từ ngữ lạc quan: họ sắp đi trinh sát để chuẩn bị sẵn sàng cho điệp vụ giải cứu.


"Trong mấy ngày tới các cháu sẽ phải làm việc gấp ba đấy nhé," chú Andrew bảo. "Nghỉ ngơi này. Nói cho các chú biết mọi thứ các cháu biết về phòng thí nghiệm này. Và phải được huấn luyện nữa."


"Huấn luyện ư?" Nghe vậy, Tori hoạt bát hẳn lên. Tôi cũng hào hứng không kém.


Chị Gwen mỉm cười. "Đúng vậy. Cô Margaret và chị đến đây cũng là vì việc ấy."


"Còn chú sẽ làm việc với Simon," chú Andrew tiếp lời. "Dù chú biết ba cháu đã huấn luyện cho cháu từ lâu rồi."


"Cháu tin chắc Simon biết sử dụng ngay đấy ạ." Tori góp chuyện.


Simon đánh nhẹ Tori. Chú Andrew vờ như không nhìn thấy.


"Về phần Derek..."


"Cháu biết rồi. Không có giáo viên người sói để dạy cho cháu."


"Đúng vậy, nhưng các chú có kiếm được một người đây. Tomas vốn là một bán yêu hiện đang sống ở New Jersey. Nếu có nhớ lại hồi còn ở khu thí nghiệm, chắc thể nào cháu cũng nhớ chú ấy. Tomas thuộc nhóm phụ trách khu người sói của dự án."


Derek vừa thoáng co rúm người hay do tôi chỉ khéo tưởng tượng? Nếu quả có thế thật thì cũng là chuyện thường tình. Trước khi cha Simon nhận anh về nuôi, Derek từng sống trong khu thí nghiệm. Giờ khu vực ấy bị bỏ hoang. Ngoài anh, ba người sói khác đều bị giết. Gặp lại một trong những người trông nom mình ngày ấy chẳng phải cuộc hội ngộ vui vẻ gì.


"Chú Tomas bỏ việc trước cả khi cháu rời khu thí nghiệm, chủ yếu bởi chú ấy không đồng tình với cách người ta đối xử với các cháu. Nhưng theo chú biết, chưa có ai có kiến thức sâu rộng về người sói như Tomas. Cha cháu từng coi Tomas là nguồn nhân lực trong thời gian nuôi dạy cháu."


Hai vai Derek thả lỏng hẳn. "Vậy hả chú?"


"Lúc này Tomas đang có việc phải đi công tác xa, nhưng tuần sau chú ấy sẽ về. Nếu chúng ta vẫn phải chờ vì thời cơ chưa chín muồi - chú hi vọng là không có chuyện đó - cháu sẽ có người cùng trò chuyện và trả lời mọi thắc mắc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play