*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 30


TRONG LÚC DEREK VÀO phòng vệ sinh, tôi gọi điện đến bến xe hỏi giá vé và giờ giấc. Anh chàng ở đầu dây bên kia tốt đến độ còn cho biết chúng tôi nên đón xe buýt số bao nhiêu để vào thành phố nữa.


Khi đi ra, áo Derek tuy ẩm nhưng sạch. Tóc anh ướt rượt như thể anh vừa gột áo và gội đầu.


"Anh muốn nghe tin vui hay tin buồn..." Tôi im bặt. "Em hỏi ngốc quá. Tin buồn trước phải không?"


"Ừ."


"Ta phải đi bộ ba cây số mới đến trạm xe buýt gần nhất và chuyển tuyến một lần mới đến trạm cuối được. Còn tin vui ư? Giá vé là sáu mươi đô la cho hai học sinh đến New York. Vậy nên ta đủ tiền mua đồ ăn sáng."


"Và một chai khử mùi."


Vừa định bảo chuyện đó không quan trọng nhưng thấy Derek nghiến răng vẻ căng thẳng, tôi biết chuyện đó cần thiết với anh. Vậy nên tôi gật đầu, "Nhất định rồi."


Hai đứa mua chai khử mùi và một chiếc lược loại rẻ. Phải, chúng tôi dùng chung. Tiền đã ít mà còn tiêu vào việc tầm phào là không xong.


Mùi thịt hun khói và trứng chiên thơm lừng từ quán ăn bay đến làm tôi ứa nước bọt, nhưng số tiền hai đứa hiện có không đủ trả cho một bữa ăn nóng sốt. Chúng tôi mua vội vài hộp sữa sô-cô-la, hai bánh lương khô đậu phộng và bắt đầu đi bộ đến trạm xe buýt.


Sau khi đi khoảng gần cây số trong im lặng, Derek lên tiếng. "Sáng nay em rất ít nói."


"Chỉ vì mệt thôi."


Thêm ba trăm mét nữa.


"Có phải tại chuyện đêm qua không?" Derek lại hỏi. "Nếu em muốn trò chuyện..."


"Không hẳn."


Cứ đi được vài bước, anh lại nhìn trộm tôi một cái. Tuy không có tâm trạng kể lể gì lúc này, nhưng rõ ràng thái độ im lặng của tôi khiến Derek bất an, nên tôi bảo, "Em cứ nghĩ mãi về lần đầu tiên mình thấy cô gái gặp nạn. Nhớ lúc em tưởng đó là cảnh thực. Tí nữa thì em ra tay can thiệp..."


"Em định làm gì?" Derek cắt ngang.


Tôi nhún vai. "Hét lên chẳng hạn. Đánh lạc hướng gã."


"Nếu đó là cảnh thực, thậm chí em không được nghĩ đến chuyện sẽ dây dưa vào. Gã kia có dao. Rõ ràng gã không chùn tay đâm chém."


"Ý em không hẳn thế," nhìn xuống ngón chân vừa đá viên sỏi dọc đường đi, tôi lí nhí thanh minh.


"Thôi được. Vậy ý em là..."


"Lúc thấy con dao, máu trong người em như đông lại. Em chỉ nhớ mỗi hình ảnh con bé trong hẻm bữa trước gí dao vào người em. Nếu những gì em thấy đêm qua là thực, có lẽ em đã chống mắt nhìn một người bị chết chỉ vì em sợ đến nỗi không dám làm gì cả."


"Nhưng đó không phải cảnh thực."


Tôi ngước nhìn anh.


"Thôi được. Anh lại nói không trúng ý em rồi. Trở lại chuyện trong hẻm hôm nọ - lúc ấy em không có thời gian tự trấn tĩnh và..." Anh huơ tay, cố tìm từ thích hợp. "Suy nghĩ thấu đáo. Em đã kể với Simon rồi chứ?"


Tôi lắc đầu.


Anh nhíu mày. "Nhưng ít nhất em cũng kể nó hay chuyện gì đã xảy ra."


Lại thêm cái lắc nữa.


"Em nên cho Simon hay. Em cần tìm người tâm sự. Nhưng nhất định không được nói với Tori. Có thể Liz biết lắng nghe hơn nhưng giờ không có cô ấy ở đây." Anh ngập ngừng. "Nói với anh cũng được, nhưng cho đến giờ chắc em đã biết anh không giỏi những chuyện giống vậy. Ý anh là, nếu em muốn..." Derek im bặt. Sau một thoáng suy nghĩ, thái độ Derek trở nên cương quyết hơn. Hai vai anh so lại trong cái lạnh buổi sớm mai. "Em nên tâm sự với Simon. Nó cũng muốn biết chuyện và nó muốn nghe do chính em kể."


Tuy gật đầu nhưng tôi không biết có nên làm theo lời anh không. Hồi này Simon đã dành nhiều thời gian cho nhiệm vụ "an ủi Chloe" rồi. Đã đến lúc tôi nên tự lo thì hơn. Tuy nhiên, tôi vẫn có chuyện cần trợ giúp.


"Em cứ nghĩ ngợi mãi," tôi mở lời. "Sau những gì đã xảy ra, em nên học cách tự bảo vệ mình. Chẳng hạn vài chiêu tự vệ căn bản ấy."


"Ý hay đấy."


"Hay quá, vậy anh có thể...?"


"Để anh bảo Simon dạy em vài đòn," Derek tiếp lời.


"À. Nhưng em tưởng... em tưởng đó là sở trường của anh chứ."


"Cha dạy cả hai bọn anh. Simon giỏi đấy. Trừ khi..." Anh liếc sang tôi. "Anh định nói là nếu em muốn, anh cũng giúp được. Nhưng Simon giỏi hướng dẫn người khác hơn. Nó biết kiên nhẫn mà."


"Phải. Nếu vậy, để em nhờ Simon."


Anh gật đầu và hai đứa lại chìm vào yên lặng.


Chúng tôi đến trạm sớm hơn giờ xe khởi hành hai mươi phút. Derek bắt tôi ra sau chờ để nhân viên bán vé không nhìn rõ mặt, đề phòng trường hợp ảnh của tôi đã được phát tán khắp nơi. Anh đến quầy vé một mình. Tuy nhiên, thấy anh có vẻ gặp trục trặc, tôi bước đến bên anh.


"Chuyện gì thế?" Tôi hỏi nhỏ.


"Bà ấy không chịu bán theo giá giảm cho thiếu niên."


"Không phải giá vé thiếu niên," bà bán vé bắt bẻ. "Mà là giá ưu đãi dành cho học sinh. Nếu không trình thẻ căn cước, hai cháu không mua được vé đó đâu."


"Nhưng ở Buffalo, chúng cháu không cần thẻ căn cước cũng mua được vé đây." Tôi đặt tấm vé dùng rồi lên quầy.


"Buffalo khác," bà ta hừ mũi. "Đây là thủ phủ của bang, chúng ta đều tuân thủ luật lệ. Không thẻ căn cước, không giảm giá vé."


"Đành vậy. Bà bán cho hai vé người lớn ạ."


"Ta làm gì có đủ tiền," Derek thì thào.


"Sao cơ?"


"Vé người lớn giá những ba mươi tám đô. Nếu vậy ta thiếu những sáu đô đây này."


Tôi ghé sát cửa bán vé. "Cháu xin bà đấy, chuyện này rất quan trọng. Xin hãy nhìn vé của chúng cháu đây, chúng cháu đã mua vé đến tận New York, nhưng giữa đường bạn cháu bị ốm. Thế là chúng cháu phải xuống xe..."


"Không cần biết."


"Hay bà bán cho một vé người lớn và một vé thiếu niên vậy? Chúng cháu chỉ đủ tiền..."


"Người kế tiếp!" Bà ta vẫy tay gọi người đứng sau chúng tôi bước lên.


Trạm này có cả xe buýt đường dài của hãng Greyhound, nhưng biển báo của hãng ghi rõ phải có thẻ đặc biệt mới mua được giá vé ưu đãi dành cho học sinh. Chính vì lẽ đó, ở Buffalo, chúng tôi mới không mua vé của Greyhound. Tuy nhiên, tôi vẫn thử xem sao. Dù có thông cảm hơn, nhưng cô bán vé ở đây giải thích là cô không thể giảm tiền vé nếu không nhập số thẻ giảm giá dành riêng cho học sinh vào máy tính. Vậy là chúng tôi không gặp may.


"Ta đành tìm cách khác vậy," khi hai chúng tôi rời quầy bán vé xe Greyhound, tôi nói.


"Thôi, em đi đi. Anh sẽ chỉ đường cho em đến nhà chú Andrew. Sau đó chú ấy sẽ quay lại đây đón anh..."


"Lỡ chú ấy không có nhà thì sao? Khả năng chú ấy chuyển nhà hoặc đi vắng rất có thể xảy ra. Đến lúc đó em phải đi tìm Simon, tiêu bộn tiền mua vé cho cả hai đứa quay lại đón anh..."


Derek gật đầu, thừa nhận tôi nói đúng.


"Anh từng sống ở đây," tôi giơ tay lên. "Em biết anh không thích nhớ về nơi này, nhưng chẳng lẽ ở đây không ai có thể cho anh vay mười đô ư?"


"Ý em là một người bạn?"


"Vâng, chắc phải có..."


Derek cười khẽ. "Nghe giọng em có vẻ không tin. Nhưng chắc em cũng hiểu anh không chủ động kết bạn bao giờ. Có bạn mà làm gì nhất là khi anh ở nay đây mai đó. Anh đã có cha và Simon. Bấy nhiêu là đủ rồi."


Người thân của Derek...


Derek lại nói tiếp, "Chắc anh cũng tìm được ai đấy thôi. Simon có cho bạn hay thành viên cùng đội vay tiền. Simon không giỏi mấy chuyện đó - cho vay nhưng không bao giờ đòi trả."


"Em nghĩ lại rồi. Lúc trước, khi nhà anh có chuyện, anh đi biệt tăm. Giờ tự nhiên xuất hiện sẽ không phải là ý kiến khôn ngoan nhất. Bọn mình đâu muốn có người gọi điện báo cảnh sát chứ."


Đến bên giá bày tờ rơi, tôi lấy bản liệt kê giá vé và giờ xe chạy. Sau đó, tôi lấy bản đồ bang New York và chăm chú nghiên cứu cả hai. Derek đứng sau, ngó qua vai tôi đọc ké.


"Đây," anh chỉ vào một thị trấn trên bản đồ. "Ta có đủ tiền mua vé từ đây đến thành phố New York."


"Nhưng ta đến đó bằng cách nào..."


Vấn đề chính ở đó đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play