*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 14


TRÊN ĐƯỜNG RA CẦU THANG, Tori và tôi nghe tiếng bước chân thình thịch chạy xuống. Tôi hi vọng đó là Simon. Cầu trời cho tôi đoán đúng. Tuy nhiên tôi tự biết là không phải. Tôi ngẩng đầu lên nhìn gặp ngay mặt Derek đang sa sầm nhìn xuống chúng tôi.


"Để tôi giải thích với anh ta," Tori nói.


"Tôi tự lo được." Khi Derek tiến đến gần, tôi cất lời. "Chúng ta gặp rắc rối..."


"Anh nghe rồi."


Đứng cách tôi ba bước chân, hình như Derek không muốn tôi có cảm giác bị trấn áp khi anh đứng gần hơn. Vô dụng! Dù đứng trong góc phòng, Derek cũng không giấu được thân hình cao to lừng lững.


"Nếu vậy chắc anh cũng biết Chloe không có lỗi," Tori nói.


Derek thậm chí không buồn để mắt đến cô ta. Anh quắc mắt nhìn thẳng vào tôi. "Em đã gọi hồn trong nghĩa địa?"


"Vâng."


"Em có biết làm thế sẽ không hay chứ?"


"Em biết."


"Chloe không còn cách nào khác," Tori đỡ lời.


"Chloe luôn toàn quyền quyết định. Cô ấy có thể từ chối."


"Em đã cố làm thế," tôi nói.


"Tại em không cương quyết. Nếu không cương quyết, em có thể từ chối hay không cũng vậy thôi." Derek hạ giọng. Dù cơn giận đã bớt phần nào, nhưng giọng anh vẫn rất khó nghe. "Nói không thôi chưa đủ đâu Chloe. Sống trên đời ai cũng phải biết lượng sức, phải tính đến chuyện mình sẽ ra sao sau khi hành động chứ. Khổ nỗi có mỗi chuyện đó em cũng không làm được."


"Anh thật quá đáng," Tori kêu lên.


"Anh ấy nói có lý," tôi làu bàu.


"Cái gì? Cậu..." Tori lúng túng không biết nói thế nào. "Chloe, chớ có chịu đựng suốt như vậy. Dù Derek có to xác và thông minh đến mấy cũng mặc. Anh ta không có quyền ăn nói với cậu như vậy. Lúc ở ngoài nghĩa trang, cậu đã cố hết sức rồi."


Tôi đã buông xuôi, để người khác xúi bẩy làm cái chuyện tôi biết mười mươi là sai trái.


"Em có biết họ đang bàn gì trong kia không?" Derek hỏi tôi. "Tìm cách giúp chúng ta kiểm soát sức mạnh chắc?"


"Chúng ta đều biết họ đang nói chuyện gì, Derek. Và em cũng biết mình đã gây ra việc gì. Đúng y như tối qua anh đã dặn bọn em phải đề phòng. Em đã cho những ai không muốn giúp bọn mình cái cớ để rút lui."


Derek mở miệng định nói rồi lại thôi. Đừng tưởng việc tôi nhanh ý hiểu trước điều anh định nói sẽ đảo ngược thế cờ. Derek nhất định phải làm rõ một chuyện. Những gì tôi vừa làm chỉ có thể ngăn cản anh ấy trong chốc lát, khiến anh ấy khựng lại trước khi lăn xả vào cãi cho đến kỳ cùng.


"Câu trả lời em nên đưa ra là 'không', Chloe ạ. 'Không', cháu sẽ không làm đâu. 'Không', cháu nghĩ làm thế sẽ không an toàn. Và nếu cứ cố tình ép cháu, thì xin lỗi bà, lúc này cháu không gọi hồn được."


"Em..."


"Nếu có ai bảo anh khoe sức mạnh của mình cho họ xem thì sao? Em tưởng anh sẽ vào đó và nhấc bổng ghế sofa lên ngay ư?"


"Em không cố làm thế..."


"Dù có hay không thì việc ấy cũng xảy ra rồi. Em trình diễn một màn no mắt no tai khiến họ dư biết cả điểm mạnh và điểm yếu của em. Giờ thì họ cho rằng Edison hoàn toàn đúng khi nhốt chúng ta lại, thậm chí là định trừ khử chúng ta."


"Thôi đi," Tori thêm vào. "Họ sẽ không..."


"Cô chắc không?"


Tôi lắc đầu. "Nếu nghĩ vậy, giờ anh đã không còn ở đây. Derek. Anh sẽ lên lầu với Simon, phụ cậu ấy chuẩn bị hành trang."


"Thế ư? Vậy sau đó anh sẽ đi đâu? Hội Edison từng lần đến tận nhà chú Andrew để tìm chúng ta. Cho đến giờ vẫn chưa biết cách nào họ biết chúng ta ở đó. Và lúc ấy họ đã làm gì chúng ta nào? Dỗ ngọt chúng ta đi theo họ ư? Bắn vài mũi phi tiêu tẩm thuốc mê ư? Không, họ bắn hạ chúng ta tại chỗ. Bằng đạn thật hẳn hoi. Chúng ta bị kẹt ở đây rồi Chloe ạ."


"Dù hôm nay có xảy ra chuyện gì thì Chloe cũng không cố làm vậy," Tori nói.


Derek nghiến chặt quai hàm, quay ngoắt sang Tori nói. "Sao tự nhiên cô bênh Chloe chằm chặp thế? Cô đang cố lấy lòng Chloe nhằm mục đích gì?"


"Thế theo anh mục đích của tôi là gì?"


"Nói cho cô biết nhé, Tori, tôi chẳng hề tin cô!"


"À, thế ư, tôi biết tỏng điều đó từ lâu rồi."


Simon xuất hiện ở đằng sau cửa, sau lưng Derek và Tori. Cậu ấy nhìn tôi rồi huơ tay, miệng mấp máy, "Chạy ngay đi, khi còn cơ hội."


Ý hay đấy. Tôi rón rén khi vòng qua hai người bọn họ, đi đến nơi Simon đang đợi. Sau đó, tôi thoáng ngoảnh lại nhìn Tori.


"Đừng lo cho cô ta," Simon nói. "Có lẽ đây là chuyện hay ho nhất Tori từng gặp trong thời gian qua." Cậu ấy dẫn tôi sang phòng kế bên. "Tiếc là Derek không thích thú cho lắm. Một khi ngừng cãi vã, anh ấy sẽ nhận ra cậu đi rồi cho xem..."


"Này!" Derek kêu to. "Hai người đi đâu đấy?"


Nắm khuỷu tay tôi, Simon dẫn tôi chạy ra sau nhà. Tiếng bước chân Derek thình thịch đuổi theo ra phía sau. Simon mải miết chạy cho đến khi chúng tôi ra hẳn bên ngoài.


Cậu ấy đưa tôi ra băng ghế trong vườn, rồi hai đứa ngồi xuống. Tôi liếc nhìn về phía ngôi nhà.


"Thoải mái đi nào. Có mặt tớ, Derek sẽ không nói mấy chuyện tào lao ấy nữa đâu."


Dựa hẳn lưng vào ghế và choàng tay ôm vai tôi, Simon khẽ liếc về phía tôi xem thái độ tôi ra sao. Thấy tôi nhích lại gần hơn, cậu ấy tủm tỉm cười.


"Tối rồi. Giờ kể tớ nghe bài học sáng nay đi?" Simon nói. "Dù đã biết có rắc rối, tớ vẫn muốn nghe chi tiết."


Tôi kể hết đầu đuôi. Nghe xong, Simon lắc đầu. "Bà Margaret nghĩ gì vậy? Ai đời lại đưa cậu ra nghĩa trang để dạy gọi hồn cơ chứ?"


Cậu ấy nói đúng câu tôi muốn nghe. Nhưng tôi biết đó chỉ là cách dễ dàng rũ tội. Đổ lỗi lên đầu người khác, đúng như bà Margaret đã làm. Phải, bà ấy có lỗi, nhưng tôi cũng chẳng vô can.


Derek nói đúng. Đáng lẽ tôi nên từ chối. Đáng lẽ tôi phải ý thức được trách nhiệm của bản thân. Cho dù làm thế đồng nghĩa với việc nói 'không' với người có uy quyền, bởi quyền định đoạt tôi nên hay không nên làm gì nằm trong tay tôi.


"Cậu thích ăn kem không?"


"Gì cơ?"


Simon mỉm cười toét miệng. "Tớ tìm được cách khiến cậu chú ý rồi."


"Xin lỗi cậu, tớ chỉ đang..."


"Lo lắng. Bởi thế tớ sẽ đưa cậu đi ăn kem. Hồi sớm, lúc chạy bộ với Derek, tớ có thấy một trạm xăng cách đây chừng mười dặm." Simon chỉ tay về hướng đó. "Trên tủ kính có bảng hiệu kem. Sau bữa tối, bọn mình ra đó nhé."


"Chỉ sợ từ nay về sau, bọn họ sẽ chẳng cho tớ đi đâu hết."


"Cứ để xem đã. Vậy... cậu đồng ý nhé? Lần đầu tiên hẹn hò, tớ muốn nhiều hơn là chỉ đi ăn kem, nhưng bọn mình đang bị kẹt ở đây. Tớ chán phải chờ đợi lắm rồi."


"H... hẹn hò ư?"


Simon liếc sang. "Được chứ?"


"Dĩ nhiên. Vâng. Tớ đồng ý." Má tôi nóng bừng. "Được rồi, bọn mình có thể thử lại lần nữa, lần này không nên háo hức quá."


Simon cười toe. "Háo hức cũng tốt mà. Vậy tối nay chúng ta sẽ đi hẹn hò. Để tớ bảo với chú Andrew."


Tối sắp có buổi hẹn hò đầu tiên. Tối nay không chỉ là buổi hẹn với Simon, mà còn là cuộc hẹn đầu tiên trong đời tôi. Tất nhiên không đời nào tôi cho Simon hay. Thế nào cậu ấy cũng thích nghe bí mật đó, thậm chí còn nói đùa về áp lực ghê gớm đó nữa. Mười lăm tuổi mới ra ngoài đi chơi với bạn trai lần đầu không có gì lạ. Nhưng mười lăm tuổi mà vẫn chưa thấy tháng, thì quả có lạ thật. Tất nhiên, tôi chưa hề nói với ai chuyện đó.


Hẹn hò, với Simon. Tuy đồng ý ngay, nhưng khi hai đứa vào nhà dùng bữa trưa, tôi mới nhận ra hậu quả từ việc tôi vừa làm.


Cảm giác lúc đứng trước cổng nghĩa trang lại trở về với tôi. Linh tính mách bảo tôi rằng: ý tưởng về tối nay cực kỳ dở tệ. Hẹn hò trong khi chạy trốn, chưa biết ngày mai sẽ sống chết ra sao ư? Hẹn hò với người cũng đang phải chạy trốn như tôi ư? Ngộ nhỡ chuyện không thành thì sao? Lúc ấy chúng tôi có thể nhìn mặt nhau...?


Nhưng không thể có chuyện tình yêu tan vỡ. Vì đó là Simon nên tất cả rồi sẽ tốt đẹp.


Tôi chỉ cần thư giãn. Rủi thay, bữa trưa không giúp tôi thư giãn được.


Ắt là bà Margaret đã đi rồi, có điều trăm phầm trăm là bà ấy đã đem chuyện kể cho ông Russell. Vì thế ông ấy lao vào bếp như một con kền kền, hi vọng bắt trúng quả tang một dấu hiệu kinh khủng từ khả năng siêu nhiên không thể kiểm soát của chúng tôi.


Đáng lẽ chú Andrew nên tống cổ ông ấy khỏi cửa. Nhưng chú đã không làm thế. Có lẽ chú nghĩ tốt hơn nên để ông ấy thấy chúng tôi cũng như bao đứa trẻ bình thường khác. Tuy nhiên, cả bốn chúng tôi, nhất là tôi từ đầu đến cuối bữa chỉ trệu trạo nhai được vài miếng, đều khổ sở bởi ai nấy đều gai người khi ông ấy cứ nhìn xoáy vào tôi, sự ghê tởm phảng phất trên khuôn mặt. Con nhỏ này biết điều khiển xác chết đi lại. Một đứa đồng cốt quái dị.


Ăn xong bữa trưa, tôi trốn ngay về phòng. Simon cố rủ tôi ra ngoài, nhưng tôi kêu mệt và cố nói rằng mình không muốn ngủ gục trong lần hẹn hò đầu tiên. Khoảng ba giờ chiều, Derek vào gõ cửa vừa nhấm nhẳn. "Em nên ra đi, Simon đang lo lắng." Nghe bảo tôi đang ngủ, anh ấy làm thinh. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy tiếng Derek thở dài và tiếng chân lệt bệt, dường như anh ấy còn điều gì muốn nói. Vậy nên tôi bật dậy, ra cửa, định bụng vừa bước ra vừa bảo. "Ồ, em tưởng anh về phòng rồi chứ."


Tôi những hi vọng đúng là Derek có chuyện cần nói với mình. Dù anh ấy không xin lỗi vì đã mắng mỏ tôi - không nên kỳ vọng quá nhiều như thế - tôi chỉ cần cớ để kể với Derek chuyện ngoài nghĩa trang, cùng anh ấy cân nhắc đường hướng hành động nếu tình thế xấu đi...


Nói chung, tôi muốn anh ấy hết giận và trở lại là Derek của ngày thường, người hay cùng tôi nói chuyện và nghe tôi tâm sự. Nhưng khi tôi mở cửa ra, hành lang vắng ngắt. Tôi đành quay về giường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play