__________________________________________
Mùa đông, thế gian bỗng ngập chìm trong một mảnh xám trắng.
Vô Ưu ngồi trên thềm đá trước biệt cư, y phục có chút xộc xệch, mái tóc dài mang theo điểm xoăn tự nhiên cũng xõa tung sau lưng, khuôn mặt không cảm xúc hờ hờ hững hững nhìn cảnh vật xung quanh dần dần bị bị tuyết trời ẩn dấu.
Gió lạnh nổi lên, thân hình đơn bạc dưới lớp áo choàng lông cừu bỗng chốc phát run, Vô Ưu theo bản năng nhíu mày, ngơ ngẩn một lúc, rồi lại cũng lười di chuyển, chỉ hơi co người xem như giữ ấm.
Cạch.
Gian phòng đằng sau bỗng truyền đến tiếng đồ sứ va chạm, Vô Ưu nghe động, khuôn mặt bình tĩnh vô ba lập tức nổi lên biến hóa, nàng nhanh chóng đứng dậy xoay người mở cửa, vừa vặn trông thấy Tích Nguyệt từ lúc nào đã ngồi thẳng tắp trên trường kỷ, thoạt nhìn trăm lần như một không đổi, một bộ nho nhã tự đắc pha trà.
Vô Ưu ngơ ngẩn trong chốc lát, sau lại như nhớ ra cái gì, vội vã khép lại cánh cửa sau lưng, lại cẩn thận gạt sạch những mảnh tuyết trắng còn bám trên người, đợi cho cơ thể có chút nhiệt khí, mới mỉm cười không nhanh không chậm tiến đến ngồi song song với Tích Nguyệt.
Công chúa ngược lại mí mắt cũng không thèm nhấc, làm như không quá để tâm thuận tay thêm chút củi nhỏ vào lò than hoa ở giữa hai người, thậm chí bình tĩnh vững vàng đặt ấm tử sa lên đó bắt đầu tự mình đun nước
"Khụ..." Vô Ưu giả vờ ho khan, trong đầu bắt đầu vận chuyển tìm kiếm đề tài bắt chuyện. Gì thì gì, cũng đã hơn hai tháng công chúa không chịu nói chuyện với mình rồi a, thực sự là so với bất cứ điều gì còn muốn làm cho bản thân bồn chồn khó chịu.
Vô Ưu cắn răng, trong lòng đập bàn hạ quyết tâm tiếp tục trường kỳ kháng chiến. Mặt ngoài vẫn là ôn nhu hữu lễ chậm rãi nói: "Cổ thư viết: Vương An Thạch, tể tướng đời Tống, khi ốm được vua Tống ban cho một ít trà cực phẩm Dương Tiễn để uống, Nhân tiện có viên quan từ Tứ Xuyên sắp về triều phải đi qua ngọn sông Dương Tử, ông này nhận được tin phải mang về một chum nước ở cấp thứ hai. Ông quan này mải ngắm cảnh đẹp bên sông, lúc nhớ ra thì đã vượt qua ngọn nước cấp nhất và cấp hai, thuyền đang đến cấp ba, ông đành phải lấy nước ở đó.
Đến kinh đô, sau khi đưa nước, Vương An Thạch cho mời ngồi. Nhưng trà được pha xong, nhìn chén trà và sau khi nếm thử, Vương An Thạch hỏi: "Quả thực ông lấy nước ở đâu?"
Lẽ dĩ nhiên viên quan này phải nói dối. Nghiêm sắc mặt, tể tướng họ Vương mắng: "Người thật có lỗi với lão già bệnh hoạn này. Thật ra người đã lấy nước ở cấp thứ ba mà còn dối lão".
Viên quan đỏ mặt sượng sùng, cúi lạy xin lỗi phân trần nhưng vẫn tỏ ý ngạc nhiên tại sao Vương Tể Tướng lại biết.
Vương An Thạch mới nói rằng: "Là người quân tử, chẳng thể nói mà không có chứng cớ. Ta đọc sách nên biết rằng nước ở thượng cấp quá siết, nước ở hạ cấp quá chậm. Duy chỉ có nước ở trung cấp là trung hợp. Nước ở thượng cấp pha trà mau tan, hương trà mau nổi mà không bền. Nước ở hạ cấp, như nước này, thì trà phải đợi lâu mới thấm, trầm trầm thiếu khí lực"
Vô Ưu nói một lèo hết hơi, vẫn thấy Tích Nguyệt bình thản tự đắc lật dở từng nắp nguyên liệu, dường như quả thật coi nàng là không khí bay bay, liền không đợi được bồi thêm một câu: "Công chúa hiểu sâu về trà đạo, có thực sự tin rằng một người chỉ qua một ngụm trà, liền có thể phân biệt được nguồn nước pha trà là lấy từ đâu không?"
"Ta thấy điều này thật khó tin..." Vô Ưu căn thời gian vừa chuẩn, liền nhấc tay áo nhanh hơn một bước thay ai đó pha trà, sau lại cẩn thận từ chén Tống thay nàng điểm một chén hồng trà ngát hương
Tích Nguyệt không hồi đáp, lẳng lặng nhìn ai đó xung phong vì mình bận rộn, lần này, nàng cũng không từ chối, đơn giản cúi đầu châm chước thưởng trà, một lúc sau bỗng đơn giản nói: "Tuyết"
"Hả..Cái gì...?" Vô Ưu có chút phản ứng không kịp, ngơ ngơ ngác ngác không xác định hỏi lại. Bản thân nàng còn đang vắt óc tìm đề tài bắt chuyện có được hay không...
"Nước tuyết tan" Tích Nguyệt đặt chén trà sang một bên, bình tĩnh nhìn nàng: "Trà này dùng nước tuyết pha"
"...." Thật biết luôn hả má?!
Vô Ưu biểu thị ngạc nhiên không thèm che dấu, đang định đưa tay rót trà tự mình kiểm tra. Liền bị Tích Nguyệt nhẹ nhàng bắt lấy tay áo ngăn lại: "Không uống cái này, nước ta đun nóng để làm trà gừng cho nàng khu hàn, vừa nãy nàng dùng đã không còn bao nhiêu, pha nữa liền hết"
Vô Ưu hiếm thấy bất động, tay áo bị nắm cương giữa không trung. Thế nhưng trong tích tắc ngơ ngác lập tức được thay thế bằng ý cười thanh thiển: "Như thế nào? Đại công chúa nằm trên giường lâu như vậy, hôm nay ngự giá thân chinh ra đây liền chỉ vì ta pha một chén trà gừng thôi sao?"
Công chúa liếc mắt cho nàng một cái xem thường: "Còn không phải lo nàng cảm mạo sao?" Tích Nguyệt làm như không thể nề hà nói tiếp: "Hai lần trước nàng ốm, đều đem ta và phủ công chúa loạn đến không ra hình thù, lần này nhân lực bị nàng cắt giảm hết, ta lại không thể trực tiếp ra mặt. Nàng nếu lại bị bệnh ta cũng thật hết cách a"
Vô Ưu cũng không tranh cãi, vội vàng gật đầu nói phải, tranh thủ dịch người đến gần, cẩn thận hỏi: "Nàng thế nào?"
Khuôn mặt Tích Nguyệt sau lớp khăn lụa nhìn không ra quá nhiều cảm xúc, nhưng con ngươi hổ phách trong nháy mắt bỗng trở lên sâu không thấy đáy, tựa như lốc xoáy chất chứa bão tố u uẩn, rồi lại như một ảo giác thoáng quá, lập tức trở lại sự phẳng lặng kiên định vốn có.
Nàng lẳng lặng nhìn Vô Ưu gần trong gang tấc, một lúc sau mới mơ hồ nhẹ giọng trả lời: "Ta vẫn tốt"
Vô Ưu hơi nhíu mày, trong lòng mạc danh kỳ diệu có cảm giác điều gì đó không đúng, thế nhưng chưa để nàng tự hỏi xong xuôi, liền đã nghe thấy Tích Nguyệt che miệng ho khan. Vô Ưu vội vàng ném mọi chuyện ra sau đầu, lập tức cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống đắp cho nàng, không quên nhỏ giọng than thở: "Còn nói ta, nhìn nàng xem, khoác mỗi trung y liền ra đây ngồi đun cái gì nước nóng a"
Tích Nguyệt khẽ lắc đầu tỏ ý không sao, vừa quay đầu lại, ánh mắt không tự giác rơi xuống cần cổ trắng nõn của Vô Ưu, xương quai xanh như cánh bướm theo động tác che chở của nàng hiện ra trước mắt, cứ như vậy thoắt ẩn thoắt hiện sau mái tóc dài buông xõa qua vai, xuống nữa là...
"Công chúa...công chúa..." Vô Ưu rất không thức thời quơ quơ tay trước mắt nàng, lo lắng hỏi: "Nàng sao vậy, bỗng nhiên thất thần, có phải hay không có chỗ nào khó chịu? muốn hay không ta truyền thái y tới?"
Tích Nguyệt vội vàng lắc đầu, rồi dường như nhận ra bản thân có chút vô thố, lập tức quay người ngồi ngay ngắn trở lại, cân nhắc tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cái đó...Vô Ưu, nàng hôm nay không cần.....phẫn nam trang..sao?"
Hả?
Vô Ưu nhìn ai đó loáng thoáng mặt đỏ tai hồng, liền cũng phát ngớ ngẩn trong giây lát, sau lại nhớ ra cái gì, liền cúi người xuống kiểm tra. Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là cổ áo trung y của nàng bị bung ra có chút rộng, kéo sâu xuống sát ngực, thấp thoáng để lộ ra đặc thù nữ tính.
Chuyện này Vô Ưu cũng cảm thấy mình thật oan uổng, đến đây vội vàng, cùng công chúa cách ly lại càng vội vàng hơn. Trang phục cần mang theo không có, hạ nhân đưa đến cũng chỉ là cẩm phục và đồ dùng hàng ngày của nam tử, làm gì có ai thần kinh chuẩn bị vải buộc ngực cho nàng a?! Hơn nữa, mùa đông quần áo cực kỳ lâu khô, "tài nguyên" nàng đem theo lại có hạn, không "nam trang" một hai ngày cũng không thành vấn đề, dù sao đây cùng là khu cách ly, chẳng có ai muốn tuỳ tiện xông đến, hơn nữa nàng cũng còn một đống áo bông dày cộp khoác ngoài, lại còn đuổi khéo hết hạ nhân đi rồi có được hay không?!
Nghĩ là nghĩ như vậy, Vô Ưu vẫn là không kiềm chế được bối rối vội vàng lui lại phía sau chỉnh y phục. Tích Nguyệt nhìn nàng lộn xộn che che lấp lấp kéo trái kéo phải, lập tức ngược lại vạn phần trấn định thỏa thiếp an ủi: "Thực ra thì hiện tại cũng chỉ có hai chúng ta, nàng nếu cảm thấy như vậy... thoải mái, thì ta cũng sẽ.... không có ý kiến gì"
Đây là biểu hiện của sự lươn lẹo...
Vô Ưu trong lòng mắt trợn trắng, mặc kệ ai đó trêu ghẹo, dự định bước xuống trường kỷ lấy thêm áo khoác. Tích Nguyệt thấy vậy vội kéo Vô Ưu về chỗ cũ, lại hơi vận công giữ cổ tay không cho nàng lộn xộn, mang theo ý cười ngọt giọng dỗ dành: "Được rồi, đùa chút thôi, đều là nữ tử nàng xấu hổ cái gì"
"Hơn nữa..." Tích Nguyệt tinh tế đánh giá nàng, trong mắt ẩn ẩn sự kinh diễm không thèm che dấu, từ mái tóc dài buông xõa có chút rối tung, đến dáng người mềm mại đường cong phập phồng, công chúa lần này gây chuyện không chê sự đại, cười đến càng không có hảo ý: "Phò mã của bản cung quả thực là mỹ nhân bại hoại a"
Vô Ưu đang định há mồm cãi lại, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, lời vừa ra đến miệng liền như quả bóng xì hơi biến mất, trên mặt đỏ ửng cùng từ từ rút đi, nàng lập tức trở nên an tĩnh, cứ nhứ vậy nhìn Tích Nguyệt chằm chằm.
"Sao vậy?" Tích Nguyệt thay nàng gạt một ít tóc rối ra sau, ánh mắt hàm chứa ôn nhu, dịu dàng nói.
"Không giận ta nữa?" Vô Ưu nhẹ giọng hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt người đối diện, một chút cũng không bận tâm bàn tay vẫn còn hiện rõ lấm tấm vài nốt đỏ, không nhanh không chậm khe khẽ lướt qua khuôn mặt mình: "Chịu để ý đến ta rồi?"
"Ta chưa bao giờ giận nàng" Tích Nguyệt thu tay lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc trước nàng một lòng muốn thoát khỏi đây, ta trăm phương ngàn kế mới tìm cho nàng một con đường toàn vẹn rời khỏi. Nàng bây giờ khen ngược, nhất định phải ở lại. Rốt cục là thế nào? Liền thích đem ta xoay quanh như vậy mới hợp tâm ý nàng đúng không?"
'
'
'
'
*Tác giả len lén bước vào* щ(ಥдಥщ)
Huhu, cuối cùng công ty mình cũng đã cho bọn mình nghỉ dịch rồi TT_TT
Nhận tin một cái là phải nhảy vào tranh thủ viết luôn ý TT_TT
Chap này xin phép hơi ngắn một chút để các chap sau liên mạch.. mình thức cả đêm viết 9 tiếng mới được chap này đấy (」゚Д゚)」
Mình chỉ muốn cảm ơn các bạn đã cực kỳ cực kỳ x 3.14 kiên trì theo bộ truyện này đến tận đây.
(/^▽^)/ (/^▽^)/(/^▽^)/
Mình thật không biết nói gì nữa, nhưng xin hãy tin rằng, mình trân trọng từng comment của các bạn ^^~
P/s: Cái ảnh các thím ơi cái ảnh ∑(゚ロ゚〃)
không biết mọi người như thế nào chứ đây chính là hình tượng Vô Ưu mà mình luôn nghĩ đến
. ∑(゚ロ゚〃)
Mọi người nghĩ sao........? ( ಠωಠ)