Thái y nghe vậy liền vuốt vuốt chòm râu cẩn thận suy nghĩ.
Lương dược, như cái tên của nó, trên cơ bản không làm ảnh hưởng đến việc sinh hoạt vợ chồng, mà chỉ làm giảm khả năng có con của nam tử. Thế nhưng nói gì thì nói, dược liệu có ôn hòa đến mấy thì cũng sẽ có 2-3 phần độc a, cứ tiếp tục dùng đi xuống thì...quả thực rất khó nói.
"Lần gần đây nhất phò mã dùng lương dược là lúc nào?" Thái y vẫn là mặt dày mày dạn kiên trì dò hỏi, còn cẩn thận lấy ra sổ con hí hoáy ghi chép.
"...." Vô Ưu đầu đầy hắc tuyến, khóe mắt bất đắc dĩ liếc nhìn ba người ngồi bên cạnh chăm chú nhìn trời, nhìn mây, nhìn mái nhà, chỉ là tuyệt đối không nhìn nàng: "Đại khái là nửa tháng trước.."
Lại kiên trì nghe vị phò mã này trả lời thêm vài câu hỏi khó đỡ, đến khi mặt đỏ tai hồng không thể ngẩng đầu, thái y mới mặt không đổi sắc gấp lại sổ con, hướng về ba người con lại làm ra một cái tổng kết ngắn gọn: "Hạ quan thoạt nhìn phò mã vẫn thực khỏe mạnh hồng hào, đôi mắt có thần, da thịt trơn bóng, xem ra chưa quá bị lương dược ảnh hưởng đến nguyên khí, nhưng thời gian dùng thuốc đã qua sáu tháng, e rằng dược liệu dù có ôn hòa đến đâu cũng đã ít nhiều thấm vào lục phủ ngũ tạng, sợ là cần một thời gian cẩn thận điều dưỡng mới tốt"
Lý Thần nghe vậy liền lập tức nhíu mày, gắt gao hỏi: "Cần thời gian bao lâu?"
"Nhanh thì ba tháng, chậm thì hẳn một năm sau sẽ có tin tức" Thái y cung kính hồi đáp.
Lý Thần híp mắt quay sang nhìn đôi trẻ vẫn đang một mực cúi đầu, cân nhắc một lúc sau mới chậm rãi nói: "Có chút lâu a.."
Vô Ưu và Tích Nguyệt không tiếng động liếc nhìn nhau một chút, còn đang cẩn thận xem xét nên như thế nào hồi đáp liền đã thấy Quách hậu lên tiếng: "Hoàng thượng, việc đã đến nước này thì quả thực cũng không thể cấp được, phò mã cần thời gian điều dưỡng cơ thể, đại công chúa cũng còn muốn...chuẩn bị đâu."
Lý Thần nghe vậy nhất thời cũng cảm thấy khó xử, quả thực là do quý nữ nhà mình ngại chuyện sinh hài tử nên mới ép phò mã dùng lương dược a, nói kiểu gì cũng thấy bản thân đuối lý.
"Quả thực là làm càn" Lý Thần bóp bóp trán, một bụng hỏa không biết hướng đi đâu tát, trong lòng thầm than thở cái tính cố chấp ương ngạnh của Tích Nguyệt quả thực là chân truyền từ mẫu hậu của nàng. Lý Thần đối với Triệu Tuệ Linh từ trước luôn là một bộ bó tay không có biện pháp, đối với quý nữ duy nhất của nàng xem ra cũng không thể khá hơn.
Nghĩ đến đây, hắn trong lòng có chút nặng trĩu, cuối cùng vẫn là mệt mỏi phất phất tay: "Lui xuống đi, đến ngự y viện bốc thuốc sớm làm chữa trị, sau này không cho phép hồ nháo như vậy nữa"
'
Tích Nguyệt ngồi trên xe, có chút ưu tư nhìn Vô Ưu đăm chiêu ôm một đống kỳ trân dị thảo thuốc bổ, thoạt nhìn không ra cảm xúc.
"Như thế nào? dọa đến nàng rồi?" Tích Nguyệt nhấc người ngồi xuống bên cạnh, đắn đo một chút vẫn là hỏi ra miệng.
"Có một chút đi.." Vô Ưu rầu rĩ trả lời, mệt mỏi dựa vào vai nàng, lẩm bẩm không rõ nghĩa: "Đại khái là chỉ có thể kéo dài thêm một năm nữa....sớm hơn so với dự định... ta cũng không có cách..."
Tích Nguyệt ngẩn người nghe nàng chấp vá than thở, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
Người này vẫn là thương nhớ chuyện 3 năm sau rời đi a...
'
Những ngày tiếp theo cũng không yên bình, Lý Thần đề phòng bất trắc, liền đặc biệt phái đến một vị thái y thường xuyên ra vào phủ công chúa để đốc thúc phò mã dùng dược, thoạt nhìn quả thực rất hy vọng nàng sớm "khang phục", cùng công chúa nhanh nhanh chóng chóng khai chi tán diệp.
Vô Ưu liếc nhìn bát thuốc đen đặc trên bàn, mặt không đổi sắc một hơi uống hết. Sau mới hướng nam tử trẻ tuổi trước mặt ôn hòa cười nói: "Thương đại nhân vất vả, sắc thuốc bực này việc nhỏ vẫn là để hạ nhân trong phủ làm, nhượng đại nhân hàng tuần đều phải vì ta dụng tâm lương khổ thế này. Vô Ưu trong lòng áy náy"
"Phò mã khách khí" Thương Túc Mạch thái y nghe vậy, liền đứng lên hướng nàng chấp tay: "Ý chỉ của bệ hạ thần tử nào dám không nghe".
Nói vừa dứt câu, liền như ảo thuật từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ con, chuyên tâm bắt đầu ghi chép: "Phò mã dùng dược đã được ba tuần, nhưng có thấy gì khác thường?"
Vô Ưu trong lòng cười khổ. Phải biết rằng Đông y chú trọng âm dương khác biệt, nam giới thuộc dương, khí; nữ giới thuộc âm, huyết. Để chữa các bệnh đặc trưng khó nói thế này, mỗi giới đều có những bài thuốc riêng thích hợp. Thường thì phụ nữ không nên dùng thuốc bổ dương và đàn ông thì không nên dùng thuốc bổ âm.
Hiện tại a, Vô Ưu không những phải nhắm mắt vô cớ uống thuốc điều hòa lương dược, mà còn ít nhiều phải bổ sung thuốc bổ thận tráng dương...
Quả thực một chút cũng không tốt.
"Không có gì khác biệt" Vô Ưu ôn hòa lắc đầu, chịu đựng cảm giác phế phủ nóng lạnh thất thường, tốt tính nói: "Vẫn là từ từ điều dưỡng đi."
_______________________________________________________
'
'
'
'
'
_______________________ _________________________________
Mùa xuân, cây cối đâm chồi nẩy lộc. Một màu xanh ngát non trẻ cứ như vậy bừng bừng sức sống nhanh chóng thay thế cho khoảng trống mà mùa đông hiu hắt vô tình để lại.
Triệu Tuệ Linh một thân nguyệt bạch tố sắc cẩm y áo lụa, trên đầu tóc đen như thác cài bạch ngọc trâm, thoạt nhìn đơn giản, lại vẫn không mất hào hoa phong nhã, quả thật khiến người ta chỉ liếc nhìn thôi, cũng liền di không ra tầm mắt.
16 tuổi, Triệu Tuệ Linh ngũ quan so với ban sơ càng hiển lộ nét nhu hòa thùy mị, pha trộn chút thuần túy ngây thơ không hiểu sự đời, thật khiến người khác tâm sinh thương tiếc, chỉ hận không thể đặt nàng ở lòng bàn tay cẩn thận chở che.
"A Diệp.." Triệu Tuệ Linh ngước đôi mắt hổ phách ngập nước của mình lên nhìn Diệp Thu, nũng nịu nói: "Ta muốn ra ngoài đạp thanh với nàng, mấy chuyện đàm phán nho nhỏ này, để Bạch thúc đi thay được không?"
"Mười vạn lượng bạc không tính là nhỏ" Diệp Thu ôn hòa nhìn nàng, lắc đầu nói: "Hơn nữa bây giờ cũng còn sớm đâu, buổi chiều ta cùng nàng đi đạp thanh hảo không?"
"Nhưng như vậy chỉ có thể đi một lúc" Triệu Tuệ Linh bẹp miệng nhỏ giọng than thở.
Diệp Thu cười cười, ở khóe môi nàng hạ xuống một nụ hôn, ôn giọng dỗ dành: "Ngoan, nghe lời"
Triệu Tuệ Linh được đến ngon ngọt, lập tức tươi cười hớn hở. Gật đầu hài lòng xoay người biến mất, trong lòng dào dạt đắc ý
Vẫn là bản thân biết cách dùng người a
'
Triệu Tuệ Linh làm việc từ trước tới nay đều rất nhanh gọn mạnh mẽ, chẳng mấy chốc liền đã từ tửu điếm lên ngựa rời đi. Nàng trên mặt khoác một tấm lụa mỏng, phi phong trên người theo gió bay phấp phới, quả thực rất có vài phần hào sảng của nữ tử giang hồ.
"Xem xem phía trước xảy ra chuyện gì?" Triệu Tuệ Linh nhìn đoàn người đông nghìn nghịt trước mặt, không kiễn nhẫn thấp giọng hỏi
Gia đinh nhận tín hiệu, liền chạy lên phía trước thăm dò, rất nhanh trở lại ngắn gọn báo cáo: "Bẩm thiếu chủ, là Tĩnh gia tung tú cầu chọn rể"
Triệu Tuệ Linh kéo kéo khóe miệng, tung tú cầu liền tung tú cầu đi, làm gì tập trung lại cản trở nàng chạy đi ước hội vậy?
Triệu Tuệ Linh nhìn đoàn người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, không nói hai lời dứt khoát xuống ngựa, kéo theo vài nam đinh quyết định đi bộ xuyên qua đám người như kiến cỏ trước mặt, nhanh nhanh chóng chóng hồi phủ.
"Vị công tử này nói thế không đúng" Một giọng nam trung niên cất lên: "Quả thực tú cầu không phải là do công tử bắt được, nhưng gia đinh của công tử nói thế nào cũng không xứng với Tĩnh tiểu thư. Hơn nữa người của công tử, công tử cũng nên chịu trách nhiệm a.."
"Các ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý.." Tiểu công tử tuy là lần đầu gặp trường hợp thế này, vẫn là có thể trấn định từng bước từng bước đáp trả. ( Làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, vô lý cưỡng biện)
Nghe nói Tĩnh gia tứ tiểu thư ý trung nhân là một thư sinh nhà nghèo hiếu học, hai người thanh mai trúc mã, lại tự định chung thân cũng đã lâu, tình đến chỗ sâu liền tự nhiên không kìm lòng được. Trước khi thư sinh mang theo hoài bão lên kinh thành dự thi, liền để xảy ra chuyện cẩu thả. Bây giờ hài tử trong bụng Tĩnh tiểu thư đã nhanh được 3 tháng, thư sinh vẫn chưa thấy trở về, Tĩnh gia bất đắc dĩ đành tung tú cầu chọn rể tạm thời bịt miệng thiên hạ bảo trì mặt mũi.
Nói gì thì nói, Tĩnh gia qua hai đời làm quan vẫn là có chút căn cơ của cải. Chỉ cần khi chọn rể hoàn cảnh đưa ra thấp một chút, liền nhất định không thiếu kẻ biết rõ vẫn muốn đến tìm vận may a.
Ai mà ngờ được khi tú cầu tung ra, tranh tranh giành giành liền lăn đến chỗ vị tiểu công tử này xem náo nhiệt, không, nói đúng hơn là lăn gần đến chỗ đấy, thì liền bị một gia đinh xông đến, không nói hai lời một chưởng thay vị tiểu công tử này "chắn" bay...
Tĩnh gia thấy người "chặn" đến tú cầu, liền nhanh chóng chạy lại xem xét, chỉ thấy một vòng gia đinh cao to nghiêm cẩn đem bạch y công tử cẩn mật bảo vệ ở giữa.
"Là vị công tử này bắt đến tú cầu a?" Tĩnh quản gia xem xét một chút liền hiểu ngay được vấn đề, biết rõ còn cố hỏi.
Tiểu công tử lắc đầu, trong tay quạt giấy phất phất chỉ vào một vị trung niên áo đen cao to, mặt mũi lạnh lùng bợm trợn, bình thản nói: "Là A Đại bắt được"
Tĩnh gia nhân liếc mắt nhìn A Đại một chút, lại nhìn vị tiểu công tử trắng trẻo một thân cẩm y ngọc thực trước mặt, bắt đầu giằng co: "Trước khi tung tú cầu đã nói rõ, ước pháp tam chương dành cho người tham gia bao gồm: Không được vượt qua hai mươi tuổi, không được có hôn phối trong người, nhân thân phải trong sạch, không được dính dáng đến việc vi phạm luật pháp"
Tĩnh quản gia vẫn nhìn tiểu công tử, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Vị này A Đại...công tử xem ra không đủ cả ba tiêu chuẩn đã nói đi"
"Không đủ liền không lấy, ta cũng không hiếm lạ" A Đại nghe vậy liền gấp gáp nhét tú cầu trở lại cho Tĩnh quản gia, đừng nhìn hắn cao to dọa người thế này, thực sự ở nhà là điển hình thê quản nghiêm đâu.
"Tú cầu đã tung ra nào có chuyện lấy lại" Tĩnh quản gia nhét lại tú cầu vào tay...tiểu công tử, cứng rắn nói: "Vị tiểu công tử này không những bắt đến tú cầu, lại hội tụ đủ ba điều ước pháp, hà cớ gì muốn làm chuyện hao tổn thanh danh chạy trốn đây?"
"Bản...Ta không có đến tham gia bắt tú cầu, là tú cầu tự lăn đến gần chỗ ta, liền bị A Đại bắt được" Tiểu công tử nhìn tú cầu trong tay, vẫn là một bộ nhàn nhạt trả lời.
"Vậy....càng chứng minh công tử với tứ tiểu thư là có duyên thiên định" Tĩnh quản gia một bộ có chết cũng không bỏ, mày dày mày dạn tiếp tục nói.
"Có duyên cũng là A Đại có duyên, liên quan gì đến ta?" Tiểu công tử nhíu mày hỏi lại.
"Vị công tử này nói thế không đúng" Tĩnh quản gia cất giọng: "Quả thực tú cầu không phải là do công tử bắt được, nhưng gia đinh của công tử nói thế nào cũng không xứng với Tĩnh tiểu thư. Hơn nữa người của công tử, công tử cũng nên chịu trách nhiệm a.."
"Các ngươi đây là cưỡng từ đoạt lý.."
Triệu Tuệ Linh thắt lưng thẳng tắp, bình thản chầm chậm bước trên con đường đang được gia đinh liều sống liều chết dọn ra. Vừa đúng lúc nghe được vị tiểu công tử này loáng thoáng nói: "Nói vậy ta cũng không hợp cách, không dám giấu diếm Tĩnh quản gia, bản công tử quả thực đã có hôn phối trong người."
Tĩnh quản gia cũng không phải ăn chay, đoán chừng đây là kế hoãn binh, cũng lập tức bất kể nói: "A, là vị tiểu thư nào có phúc khí đến vậy a? Lại nói, nam tử đại trượng phu tam thê tứ thiếp cũng không phải không được"
Tiểu công tư nhíu mày một chút, trong lòng cười lạnh, các ngươi đây là ỷ đông hiếp yếu, thấy ta tuổi nhỏ liền tưởng dễ bắt nạt sao? Hảo a, nhân lúc bản thiếu gia nhàm chán liền tùy tiện bồi các ngươi chơi một chút cũng không phải không thể.
Hắn không tiếng động liếc quanh một chút, vừa lúc nhìn thấy nữ tử mặt đeo khăn lụa, khí chất như minh nguyệt, lành lạnh thong dong nhích từng bước giữa đám người đang hiếu kỳ chen chúc. Nhất thời hứng khởi bắt lấy tay nàng kéo đến, một bộ nhận chân nói: "Vậy phải hỏi một chút vị này nhà ta có đồng ý không a?"
Xung quanh bỗng nhiên im bật.
Nam đinh mà Triệu Tuệ Linh mang theo cũng không nhiều, lại đang mải dẹp đường, vừa lúc nhận ra có gì không đúng, liền lập tức mặc kệ xông lên định cướp lại người. Đúng lúc gia đinh của tiểu công tử cũng xuất quỷ nhập thần xuất hiện, không tiếng động cứ như vậy cản trở bọn họ tiến lên.
Triệu Tuệ Linh mờ mịt trong mấy giây, trong đầu rất nhanh đánh giá hoàn cảnh trước mặt, thân thể làm ra phản ứng càng nhanh, không nói hai lời xoay người đưa tay chộp lấy cổ họng của người bên cạnh, phảng phất như chỉ cần dùng một chút lực, liền đem yết hầu của hắn bóp nát.
Tiểu công tử xem ra cũng có đề phòng, phản ứng lên chặn lấy cổ tay nàng, lại xoay người đưa lưng về phía Tĩnh quản gia, trợn mắt nhe răng thầm thì vừa đủ cho hai người nghe: "Thỉnh...thỉnh cô nương..giúp tại hạ một chút....giúp tại hạ một chút"
Triệu Tuệ Linh mắt hạnh khẽ híp, hơi nghiêng đầu hời hời hợt hợt đánh giá tràng cảnh trước mặt, lực tay tiếp tục nặng thêm một chút, duyên dáng cười nhìn hắn ngọt ngào hỏi: "Tại sao nha?"
Đôi mắt đẹp quá!
Tiểu công tử trong lòng thầm than, cố gắng chịu đựng đau đớn trên cổ họng, lại dùng ánh mắt ngăn cản gia đinh tiến lên giải vây, nỗ lực tươi cười nói: "Tiểu thư không thể thấy chết mà không cứu a, xem như tại hạ nợ tiểu thư một cái ân tình được không?"
Triệu Tuệ Linh ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá người đối diện, cái mũi khẽ động, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì, châm chước một lúc mới nhả ra hai chữ: "Thành giao!"
Tiểu công tử vừa được giải thoát, liền cũng không dám lôi lôi kéo kéo nàng nữa, chỉ đứng...hơi gần gần rồi bày ra một nụ cười giả tạo hướng Tĩnh quản gia nói: "Đây là vị hôn thê của ta, ngài hỏi một chút nàng có đồng ý không a"
Tĩnh quản gia cứng nhắc nhìn vào nữ tử tự dưng xuất hiện, từ góc độ của hắn chỉ thấy hai người lôi lôi kéo kéo nhỏ giọng thầm thì, cuối cùng đành đâm lao theo lao mở miệng chào hỏi: "Không biết quý tính đại danh của tiểu thư..?"
"Ta họ Tiên" Triệu Tuệ Linh tùy tiện trả lời, một cái gia tộc nho nhỏ liền muốn biết tên họ thật của nàng? Hừ, nằm mơ đi thôi.
"Ta và hắn quả thực đã có hôn ước, vẫn nói Quân tử bất đoạt nhân sở ái (1), Tĩnh gia nếu là nhất quyết muốn bổng đả uyên ương, sợ là có thất lễ độ a" (chia rẽ uyên ương)
"Nhưng là..."
"Không có nhưng" Triệu Tuệ Linh chặt đinh chém sắt trả lời, nàng mới không muốn nhàm chán hao phí thời gian với đám người này: "Ngươi hoặc là để chúng ta đi, hoặc là gọi quan phủ đến đây phân giải, hăng hái nữa thì liền trực tiếp đánh một trận đi. Chớ có dài dòng tiếp tục cưỡng từ đoạt lý!"
Tiểu công tử bên cạnh nghe vậy, thật hận không thể trực tiếp vỗ tay khen hay a! Ngươi này, hắn thực thích!!
Tĩnh gia lần này cũng thật đuối lý, vị tiểu thư này thoạt nhìn thực sự không dễ chọc, làm căng lên không ai có lợi, khéo lại mất cả chì lẫn chài, lại thấy đám tráng đinh hai người mang theo cũng phải xấp xỉ ba bốn mươi người. Suy nghĩ một chút, vẫn là không bỏ được, luyến tiếc phất tay áo rời đi.
Dân chúng xem náo nhiệt đủ rồi, cũng là chép miệng giải tán, trả lại sự yên tĩnh trời quang mây tạnh cho cả hai.
"Haha.." Tiểu công tử lén lút chính lại trang phục trên người, hướng về Triệu Tuệ Linh chấp tay chào hỏi: "Đa ta tiểu thư ra tay cứu trợ, không biết nên xưng hô thế nào?"
"Ta họ Tiên" Triệu Tuệ Linh không chút để ý lập lại, nhìn người hầu thuận buồm xuôi gió đưa ngựa đến, trong lòng lập tức có chút dễ chịu.
"..." Tiểu công tử nuốt một ngụm nước bọt, có chút không thể nề hà hướng nàng hỏi lại: "Ta nợ Tiên tiểu thư một cái ân tình, nhất định phải báo đáp, không biết...."
"Được rồi, đừng theo ta diễn một bộ kịch trường điển phạm như vậy, nhàm chán chết" Triệu Tuệ Linh lập tức xoay người lên ngựa, từ trên cao nhìn xuống, cân nhắc một chút lại ngọt ngào nói: "Trên người ngươi có long diên hương (2), lụa mặc trên người cũng là Hàng Châu cống phẩm, nghĩ hẳn phải là vị nào đó con cháu hoàng thân quốc thích xuống Giang Nam vi hành.."
Nàng nhếch mép cười, thắt lưng thẳng thắn ngồi trên ngựa, khoanh tay thì thầm đủ cho hai người nghe: "Trời cao hoàng đế xa, ra đường vẫn là phải cẩn thận một chút a, bị bắt đi thật liền theo ai khóc bây giờ?"
"...." Cảm thấy người này quả thực xem mình như tiểu hài tử..
Thấy Triệu Tuệ Linh xoay ngựa muốn đi, tiểu công tử liền vội vàng gọi với theo: "Tiểu thư, rốt cục ta vẫn chưa biết tên ngài.."
Triệu Tuệ Linh nghe vậy, quay đầu khẽ cười, còn thực sự suy nghĩ mất mấy giây mới hướng hắn ngọt thanh hồi đáp: "Giáng Trần a"
Tiểu công tử thấy nàng nói xong không chút luyến tiếc thực sự rời đi, liền vội vàng hướng về nàng hô to gọi nhỏ: "Ta là Lý Thần, Lý Thần! Giáng Trần tiểu thư, nhất định phải nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ, nhất định có ngày chúng ta gặp lại!"
Lý Thần thẫn thờ nhìn đoàn người cười ầm lên, rồi rất nhanh biến mất ở cuối đường, ngẩn ngơ một lúc lâu sau mới mờ mịt quay sang A Đại hỏi: "Bọn họ cười cái gì?"
A Đại chịu đựng trong lòng xúc động, có chút khó xử cẩn thận nói: "Công tử, tên của nàng...."
Tiên
Giáng Trần
Tiên Giáng Trần..
"...." Hắn thực sự bị vị Tiên Giáng Trần này coi là tiểu hài tử đùa bỡn xoay quanh a....
'
'
'
'
'
Note: Chap này là chap (+), tức là một phần vẫn viết về hiện tại của Tích Nguyệt và Vô Ưu, một phần về quá khứ của Triệu Tuệ Linh và Diệp Thu
Bạn xem lại phần chia sẻ của tác giả chap 32 để biết thêm thông tin đánh dấu của đôi này nha ^^
Hoặc cũng có thể xem lại phần mục lục chapter, xem phần nào có (+) tức mà phần đó nói về couple 2.
(1) Quân tử bất đoạt nhân sở ái: Là quân tử thì sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích
(2) Long diên hương: Một dạng chất nôn quý hiếm của cá nhà táng, thường được làm cống phẩm cho hoàng đế thời cổ dại.
Cổ thư Trung Quốc miêu tả nó là một loại "nước bọt của rồng", bởi vì người ta tin rằng chất này có nguồn gốc từ nước bọt của con rồng đang nằm ngủ gần biển tiết ra
'
'
'
'
Thực sự là lười, couple 2 nhất định là sad ending rồi, viết tiếp về hai người cũng cảm thấy buồn, vì mình rất thích cả hai.
Nhưng quả thực không biết viết thế nào để cứu họ cả...
TT_TT
Cả 2 couple đều sắp ngược.... và mình thì sắp phải đi làm lại TT_TT
Thế nên, cho mình động lực đi các bạn TT_TT Trời ơi, nhìn tình hình ảm đảm thế này mà lười thực sự luôn TT_TT
Trường bình!!! Trường bình đi các vị~~