Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ bảo ngọc quý giá mà thân phận của lão không xứng để có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Ví dụ như nhà họ Lâm ở Phúc Châu, chỉ vì sở hữu cuốn Tịch Tà Kiếm Phổ mà dẫn đến họa sát thân. Nhưng tại sao Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm Tự cũng nổi tiếng cất giấu nhiều bí kíp võ lâm mà không ai tới đánh cướp? Hay là không ai tìm Đông Phương Bất Bại để đòi Quỳ Hoa Bảo Điển? Đụng tới những cường giả này, bộ không muốn sống nữa a? Nhà họ Lâm thì khác, họ có món bảo vật khiến người ta đỏ mắt nhưng thực lực quá yếu, ấy chính là hoài bích có tội. (1)
'
'
'
Tích Nguyệt yên lặng đứng ở lương đình, có chút thả thần mung lung nhìn mặt trời bắt đầu khuất núi. Cảnh vật đằng xa mới một khắc trước còn bừng bừng sức sống, dường như sau cái nháy mắt của nàng, đều trở nên mơ hồ ảm đạm.
Nàng hơi nhăn mi, chầm chậm vươn mình về phía trước thăm dò, tinh tế cảm nhận những hạt mưa phiêu phù còn sót lại, bay múa giữa những đầu ngón tay trắng nõn.
Vô Ưu tiến vào lương đình, trong phút chốc khựng lại, có chút ngây người nhìn ánh dương quang chậm chạp chạm vẽ lên bóng hình của mỹ nhân đứng đó, dường như muốn cân nhắc thật lâu, rồi lại chuẩn xác điểm trên nhan sắc của nàng sắc cam nhàn nhạt, cứ như vậy hài lòng rời đi, sau khi đã hoàn thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Đợi ánh nắng cuối cùng rút xuống, Tích Nguyệt mới hơi nghiêng mình nhìn nàng thẫn thờ đứng đó, mỉm cười ôn thanh hỏi: "Như thế nào không tiến vào?"
Vô Ưu bỗng hồi thần, cũng đi theo bồi cười, từ đằng sau khoác lên vai nàng một chiếc áo choàng tố sắc, mang theo cảm thán thở dài nói: "Công chúa trưởng thành thật tốt xem.."
Tích Nguyệt sững lại một chút, vành tai mơ hồ đỏ ứng, cũng không lại muốn quay đầu nhìn nàng, chỉ rầu rĩ tựa như không đáng tin lầm bầm phản bác: "Ba hoa!"
Vô Ưu cũng không thay bản thân biện luận, yên lặng cảm nhận sức nặng của người trước mặt dồn lên mình, theo bản năng vòng tay ôm lấy eo nàng, nhẹ giọng bên tai hỏi: "Thật hiếm khi thấy công chúa ra lương đình hóng gió, nhưng là có gì chọc nàng không vui?"
"Phò mã nói xem?" Tích Nguyệt xoay người ôm lấy cần cổ người đối diện, ngoài cười trong không cười nhướn mày hỏi.
Vô Ưu sững người trong giây lát, rồi lại xoay đầu tránh đi hơi thở nóng ấm trước mặt, lắp bắp lảng tránh: "Gì...gì ....chứ, muốn nói chính sự đâu.."
Tích Nguyệt che miệng cười khẽ, cũng không tiếp tục làm khó ai đó, đơn giản xoay người cùng nàng nắm tay mười ngón tương khấu, song song bước đi.
'
'
Dạo gần đây công chúa sống đặc biệt rất hài lòng, Vô Ưu từ lần bị chép phạt vì "lỗ mãng khinh bạc" nàng, bỗng mơ mơ hồ hồ trở nên nghe lời không ít, thậm chí bắt đầu có chút chủ động quan tâm hỏi han bản thân.
Tích Nguyệt đối với mọi sự thay đổi của Vô Ưu đều rất nhạy cảm, liền nghiêm túc chải vuốt lại mọi chuyện một lần, thậm chí còn hướng Đồ Hâm bóng gió hỏi qua.
"Hắn nở hoa!" Đồ Hâm nghe công chúa đắn đo, biểu tình bỗng chốc như bà mẹ có con gái lớn mới gả, vỗ ngực đau lòng nói.
"....."
Đồ Hâm thấy ai đó mặt vô biểu tình nhìn mình chằm chằm liền khẽ ho khan, thắt lưng thẳng thắn, tránh nặng tìm nhẹ tiếp lời: "Cái đó...công chúa, ngài cũng đừng oán ta, hôm đó ta chỉ khuyên hắn dũng cảm.... cái câu đó là cái câu gì... Ân, dũng cảm đối diện với lòng mình, cũng không biết khúc gỗ đó làm gì để ngài mất hứng a..."
Tích Nguyệt hơi nhíu mày bất duyệt: "Nàng có tên và danh phận đàng hoàng, đừng tự tiện gọi nàng như thế!" Sau lại tiếp tục không nhanh không chậm hỏi lại: "Vì cái gì nói vậy?"
Đồ Hâm nhún nhún vai, tự cố bản thân rót thêm cho mình một ly trà, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn Tích Nguyệt, lời ít ý nhiều cảm thán gằn ra từng chữ: "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội a.."
Cái gọi là: "Đương cục giả mê, bàng quan giả thanh" nói chính là trường hợp này. Công chúa điện hạ sinh ra và lớn lên trong môi trường đặc thù, vận dụng quyền lực hay tính kế người khác, nàng đều làm hết sức thuận tay, cuộc đời nàng trôi qua quá mức trôi chảy nên có lẽ đã quên mất rằng, không phải ai cũng có khả năng làm kẻ "Hoài Bích".
Vô Ưu - xét cho cùng chỉ là một kẻ ngoại tộc, không nhà không cửa không văn hóa, ngơ ngơ ngác ngác trôi dạt đến đây, bỗng nhiên trong phút chốc "phải gánh" quá nhiều quyền lực, trách nhiệm và sức ép từ cả Thiên hạ thế này..
Có lẽ đổi lại là bất kỳ ai khác, tin tưởng cũng sẽ phát điên, hoặc ít nhất, cũng không chịu nổi mà trốn mất dạng.
Đồ Hâm ban đầu còn suy đoán Vô Ưu một mực muốn bỏ lại tất cả vinh hóa phú quý để trở về phương Nam, chính là vì bản thân hắn không cách nào trở thành kẻ "Hoài Bích".
Thế nhưng, biểu hiện của Vô Ưu không có vẻ gì là kẻ nhụt chí như vậy, thậm chí ngược lại, thực sự tương đối xuất sắc, đầu óc nhạy bén, ứng xử linh hoạt, nói năng lễ nghĩa chừng mực rõ ràng, suy nghĩ và học thức tuy không có gốc rễ, lại tự thành một phen kiến giải rất riêng.
Kẻ như vậy, không nói đến chuyện đao to búa lớn, nếu chỉ đơn giản thực sự muốn rời đi, thì không một ai trên đời có thể giữ hắn ở lại.
Thế nhưng hắn ở lại, cam tâm tình nguyện ở lại, bất chấp sức ép từ hoàng tộc, bất chấp trách nhiệm với Triệu gia, bất chấp búa rìu thiên hạ, bất chấp cả những lời nói ác ý như cơm bữa hằng ngày nhắm vào mình.
Hắn vẫn vững vàng ở bên cạnh người đó.
Đồ Hâm lần này thực giật mình, một kẻ vinh hoa phú quý hắn không cần, mưu cầu danh lợi không màng tới, ngày cả đến việc lưu danh sử sách cũng thật bàng quan.
Vậy rốt cục điều gì vẫn luôn níu hắn ở lại nơi này chịu đựng?
"Đương cục giả mê, bàng quan giả thanh". E rằng, chính bản thân Vô Ưu cũng chưa từng đi tự hỏi bản thân điều này đi...
(Người trong cuộc u mê, người bên ngoài rõ ràng minh bạch)
Công chúa! tính ta cầu ngài, ta nói ít ngài hiểu nhiều, ngài hiểu đi cho ta có được hay không???
"Vô Ưu không có cách nào trở lại thành kẻ thất phu..." - Tích Nguyệt nhíu mày có chút khó hiểu nhìn vào đôi mắt chớp chớp nháy nháy của Đồ Hâm - "Nàng có muốn cũng không có dùng, ta không cho phép.."
"....." Đồ Hâm thật muốn ôm mặt khóc, sự sáng suốt của hai vị quý nhân này toàn bộ dùng để bắt nạt hắn hết rồi đúng không? có đúng hay không??
"Phò mã sợ ngài.." Đồ Hâm từ khe ngón tay ló ra đôi mắt bất lực, nhìn Tích Nguyệt biểu tình có chút cứng ngắc, một bộ sinh không thể luyến thều thào nói: "Ngài... chớ vội, cho hắn chút thời gian, đừng ép hắn quá mức, hắn chung quy đời này chạy không thoát khỏi tay ngài đâu"
Lần này Tích Nguyệt thực sự nghiêm túc lắng nghe, đăm chiêu suy nghĩ trong chốc lát, rồi rất nhẹ điểm đầu. Cũng không rõ là tỏ ý đã hiểu, hay đồng tình với những gì hắn vừa nói.
'
'
Vô Ưu dắt tay Tích Nguyệt lên đường trở lại tẩm cư, hai người cũng không nhiều lời, chỉ giống như đơn giản yên lặng cùng nhau tản bộ, hưởng thụ đêm mùa thu tĩnh hảo.
Dạo gần đây Vô Ưu có chút không ngăn được bản thân tự hỏi rốt cục nếu hai người hẹn hò với nhau thì...họ bình thường sẽ làm những gì vậy?
Xem phim, ăn uống, đi du lịch, đi dạo, cùng cho nhau sến sẩm buồn nôn, nắm tay nhau tâm sự chuyện trời ơi đất hỡi....?
....
Ngôn tình cái gì, thực sự là không thể dùng được!!!
Len lén nhìn Tích Nguyệt một bộ thư thư thái thái ngắm nhìn bầu trời, Vô Ưu trong lòng thật sâu bất đắc dĩ, ở cổ đại không có nhiều loại hình giải trí, ca múa kịch cái gì cái gì...nàng bản thân thực sự xem không có hiểu, nhưng tổng không thể ngày nào cũng chỉ nắm tay nhau đi dạo vài vòng rồi về đi ngủ thế này đi!!!
Nghĩ nó chán..
"Làm sao vậy?" Tích Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vô Ưu một bộ sầu mi khổ kiểm, biểu tình biến hóa so với lật sách còn muốn nhanh, có chút buồn cười săn sóc hỏi.
"Công chúa..." Vô Ưu lập tức trở sắc mặt, hì hì cười: "Đêm mỹ hảo thế này, có phải hay không nên làm điều gì đó...khác mọi khi?"
"...." Lời này thế nào nghe đến hảo sinh kỳ quái.
"Hảo a.." Tích Nguyệt khẽ cong lên khóe miệng, nhận chân hỏi: "Phò mã là muốn dự định làm gì để không cô phụ đêm nay đây?"
"...."
Nhìn Vô Ưu một bộ rối rắm muốn nói lại thôi, Tích Nguyệt cũng chỉ cười cười nhéo má nàng, sau lại quay đầu ngước nhìn bầu trời đầy sao, than nhẹ: "Nhưng phò mã nói đúng, quả thực là một đêm mỹ hảo đâu..."
Dắt tay Vô Ưu tiếp tục đi về phía trước, Tích Nguyệt thanh thanh cổ họng, cứ như vậy nhẹ nhàng ca hát:
Ngô dục lãm lục long,
Hồi xa quải phù tang.
Bắc Đẩu chước mỹ tửu,
Khuyến long các nhất trường.
Phú quý phi sở nguyện,
Dữ nhân trú nhan quang. (2)
(Lòng ta muốn cưỡi sáu rồng,
Quay xe treo tít trên cành phù tang.
Rượu nồng Bắc Đẩu rót đầy.
Mời rồng cùng uống cho quên đoạn trường,
Phú quý nào phải ta cầu,
Thanh xuân nguyện mãi chỉ riêng cho nàng) (3)
( Xem từ phút 1:16) (4)
Vô Ưu ánh mắt sáng quắc ngơ ngẩn nghe người bên cạnh đối diện bầu trời thiết tha ngâm xướng, trái tim bỗng vô pháp ức chế, cứ như vậy bỗng dưng hẫng đi một nhịp..
Bạch nhật hà đoản đoản,
Bách niên khổ dị mãn.
Thương khung hạo mang mang,
Vạn kiếp thái cực trường.
Ma cô thuỳ lưỡng mấn,
Nhất bán dĩ thành sương.
(Ngày sao ngắn tựa gang tay,
Bao nhiêu nỗi khổ ứ đầy trăm năm.
Trời xanh thăm thẳm mênh mang,
Một bầu thái cực mênh mông ngàn đời,
Ma cô xoã tóc hai mai,
Một nửa cũng đã hóa thành màu sương)
Vô Ưu một tay vô ý thức vuốt ngực, tay còn lại hồi nắm tay nàng chặt thêm một chút, nàng di chuyển ánh mắt lên bầu trời thăm thẳm, nhắm mắt lại chọn đúng nhịp độ cung bậc, cứ như vậy ăn ý tự nhiên cùng Tích Nguyệt thanh thanh hòa âm:
Thiên công kiến Ngọc Nữ,
Đại tiếu ức thiên trường.
Ngô dục lãm lục long,
Hồi xa quải phù tang.
Bắc Đẩu chước mỹ tửu,
Khuyến long các nhất trường.
Phú quý phi sở nguyện,
Dữ nhân trú nhan quang.
(Thiên Công Ngọc Nữ trên trời,
Cười vang một tiếng vạn người ngóng trông.
Lòng ta muốn cưỡi sáu rồng,
Quay xe treo tít trên cành phù tang.
Rượu nồng Bắc Đẩu rót đầy.
Mời rồng cùng uống cho quên đoạn trường,
Phú quý nào phải ta cầu,
Thanh xuân nguyện mãi chỉ riêng cho nàng.) (3)
'
'
'
'
'
(1) bangvan.net
(2) Đoản ca hành - Lý Bạch
Bản dịch có tham khảo từ thivien.net.
(3) Giải thích thêm một số chi tiết trong bài thơ:
a. Cây phù tang: một loại cây dâu. Theo truyền thuyết cổ phương Đông, có cây dâu rỗng lòng gọi là Phù Tang hay Khổng Tang mọc gần biển Đông, là nơi thần Mặt Trời nghỉ ngơi trước khi cưỡi xe lửa du hành ngang qua bầu trời từ Đông sang Tây. Do đó, phù tang hàm ý văn chương chỉ nơi mặt trời mọc.
b. Lục long: ý chỉ mặt trời. Theo truyền thuyết, thần Mặt Trời cưỡi cỗ xe được kéo bởi sáu con rồng.
c. "Ngô dục lãm lục long/ Hồi xa quải phù tang/ Bắc Đẩu chuốc mỹ tửu/ Khuyến long các nhất trường": ý chỉ thi nhân muốn lái sáu con rồng kéo cỗ xe của thần Mặt Trời, đem cỗ xe ấy treo lên cây phù tang - nơi mặt trời mọc, dùng Bắc Đẩu làm chiếc muỗng lớn đựng đầy ắp rượu ngon, mời sáu rồng mỗi con một ly, khiến chúng ngủ say không tỉnh, không thể chở thần Mặt Trời xuất phát, như vậy có thể làm thời gian ngừng trôi, đời người dường như có thể dài thêm một chút.
Nguồn: Hồng Dương (youtube.com)
(4) Các bạn vui lòng tua đến đoạn 1:16 để nghe được đoạn hai người hát nha~
'
'
'
'
(⊃。•́‿•̀。)⊃ (⊃。•́‿•̀。)⊃ (⊃。•́‿•̀。)⊃(⊃。•́‿•̀。)⊃(⊃。•́‿•̀。)⊃
(⊃。•́‿•̀。)⊃ (⊃。•́‿•̀。)⊃ (⊃。•́‿•̀。)⊃(⊃。•́‿•̀。)⊃(⊃。•́‿•̀。)⊃
A, cuối cùng thì cũng mình đã trở lại rồi đâyyyy!!
Thành thật trăm ngàn lần xin lỗi các bạn vì đã treo truyện lâu như thế! Mình ngoại trừ chân thành tạ lỗi ra cũng ko biết làm sao nữa cả.
Một vạn lần cảm ơn các bạn đã liên tục ủng hộ và comment cho truyện, đặc biệt là ở chương 61, nhờ nó mà mình có động lực kể tiếp câu chuyện của Vô Ưu và Tích Nguyệt TT_TT
Mình rất xin lỗi vì không trả lời từng bạn được, nhưng xin hãy tin rằng mình đọc và chân thành ghi nhận tất cả mọi sự động viên và đóng góp của mọi người ạ~
Mỗi lần ngồi vào bàn, lại luôn chần chừ ko biết có nên viết tiếp hay không, vì truyện cũng đã lâu rồi, độc giả khéo chẳng còn ai nhớ đến nó nữa đâu TT_TT
Nhưng quả thực, cứ 2-3 ngày lại có một comment hỏi thăm là động lực và sức mạnh rất lớn để mình ra chương mới~~
Thành thật cảm ơn các bạn đã không lãng quên mình ạ TT_TT
Gần đây mình trộm được mấy ngày nghỉ, nên chắc sẽ ra truyện đều hơn! Nhưng có lẽ sẽ mất một ít thời gian để tìm lại được mạch truyện và cảm hứng ban đầu.
Có gì thiếu sót mong các bạn bỏ qua cho ~~~
Chân thành cảm ơn!