Sơn nhân t có diệu kế: kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay

'

Tích Nguyệt nghiễn ngẫm lời nói của Vô Ưu trong giây lát, tuy trong lòng có chút khó hiểu nhưng mặt ngoài vẫn là bình tĩnh đáp lại: "Sơn nhân t có diệu kế, nàng chỉ cần nói có hay không là được."

"Vấn đề không chỉ ở đó!" Vô Ưu nóng nảy đáp trả, sau lại cúi đầu ôm mặt thở dài nói: "Công chúa, ta thực sự cảm thấy mình rất lạc lõng"

Địa vị, văn hóa, lối sống, ứng xử, luật pháp ở thời đại này....không có điều gì phù hợp với nhân sinh quan của bản thân. Nàng chỉ thầm nghĩ trở về cố hương, sống một cuộc sống đơn giản không lo không nghĩ, bình tĩnh một mình trải qua nhân sinh ngắn ngủi, cứ như vậy trở thành một hạt bụi trong lịch sử dài đằng đẵng của dân tộc.

Vô Ưu thực ra là người sống rất lý tính, giữa một thứ tình cảm nguy hiểm mờ hồ gần như không có tương lai và cuộc sống tự do bình phàm ở nơi chôn rau cắt rốn, nàng hẳn nhiên lựa chọn phương án thứ hai. Dù sao thì chỉ nội chuyện nghĩ đến cả đời phải nữ giả nam trang, sống chui rúc trong sợ hãi dưới sự bảo hộ gắt gao của ai đó, nàng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Công chúa, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ cảm thấy như vậy đi..

"Ta đoán nàng chưa từng đặt chân đến phương Nam..." Tích Nguyệt lành lạnh nhìn nàng, giọng nói không hề mang theo phập phồng: "...Nàng nghĩ cố hương của mình tốt hơn ở đây? nàng trở về rồi liền có thể sống thoải mái sung sướng, vô lo vô nghĩ?"

Vô Ưu ngỡ ngàng nghe Tích Nguyệt liên tiếp đặt ra hai câu hỏi. Với những gì mình tìm hiểu, nàng đương nhiên chưa từng đặt quá nhiều kỳ vọng vào cuộc sống ở Việt Nam thời cổ đại và cũng không lạc quan đến nỗi nghĩ rằng phong tục và lối sống ở đó sẽ hoàn toàn phù hợp với mình.

Thế nhưng đối với nàng, Trở Về vẫn luôn là mục đích sống duy nhất của bản thân, không có nó, nàng thực sự không còn gì để dựa vào.
Nói cho cùng thì, con người vẫn luôn phải tự tạo ra một mục đích để hợp lý hóa sự tồn tại của bản thân.

"Huyết nùng vu thủy, gia nhân tổng bỉ ngoại nhân thân" Vô Ưu xoay người, tránh đi ánh mắt tựa như hàn băng của Tích Nguyệt, nén lại trong lòng sự nghi ngờ trong chắc chắn, cương ngạnh nói: "Họ là đồng bào của ta, có thế nào cũng sẽ không mạt sát hay chối bỏ ta!"
(Một giọt máu đào hơn ao nước lã, người nhà so vi người ngoài chung quy thân thiết, gắn bó vi nhau hơn)

Tích Nguyệt mặt ngoài yên lặng lắng nghe, thế nhưng đôi mắt hổ phách lúc này lại ngập chìm trong lửa giận gai người. Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ tay vài cái, làm như mỉa mai quay đầu nói: "Hảo một câu Huyết nùng vu thủy"

"Nh cho kỹ câu này a, phò mã!"

Vô Ưu khổ sở nhìn theo bóng lưng của Tích Nguyệt, bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác đau xót khó hiểu. Thực sự là bị lửa nóng át hết cả lý trí, thế nhưng đem lời nói tựa như đao sắc, cứ như vậy không hề suy nghĩ đi tổn thương nàng...

"Niệm Mẫn..." Vô Ưu ảm đạm cúi đầu.

Trong phút chốc, nàng đột nhiên cảm thấy những định nghĩa như Danh dự - Tổ quốc - Trách nhiệm bỗng trở nên mờ mịt, tan biến thành hư không. Tất cả những gì còn lại trong tâm trí chỉ là ánh mắt thất vọng của công chúa chăm chú nhìn mình, giống như đã quá quen với sự vô tâm vô tình đó.

"Lần này...ta sai rồi, thực xin lỗi a.."

'

'

'

Đồ Hâm chăm chú nhìn về phía trước, dứt khoát thả dây cung.

Vụttt

Mũi tên xé gió lao tới cắm thẳng vào hồng tâm cách đó 30m, sức kéo mạnh đến nỗi khiến cả mũi tên lẫn tấm biển rung lên bần bật.

"Ôi chao.." Đồ Hâm dường như cũng không quá quan tâm đến kết quả, nhướn mày nhìn Vô Ưu một bộ phải chết không thể sống bên cạnh, hí hửng nói: "Đại phò mã đã....nhường mạt tướng ba ván liên tiếp, còn muốn tiếp tục nhường sao?"

Vô Ưu lúc này mới lười cùng hắn so dũng đấu trí, trực tiếp đơn giản nhận thua: "Tài bắn cung của Đồ tướng quân quả thật là danh bất hư truyền, Vô Ưu cam bái hạ phong!"

Đồ Hâm nhún nhún vai vứt bỏ cung tên cho hạ nhân dọn dẹp, không hề cố kỵ theo nàng ngồi xuống đối diện.

"Phò mã thế nhưng có tâm sự?" Đồ Hâm mặt ngoài tỏ ra quan tâm, thế nhưng ngữ khí một chút cũng không giống như đang thông cảm, mà giống như vui sướng khi người gặp họa hơn.

"Đồ tướng quân, ngài thực sự nghĩ sao về người phương nam?" Vô Ưu tập mãi thành thói quen, bỏ qua sự tọc mạch bát quái của ai đó, trực tiếp đi vào vấn đề nàng muốn hỏi.

Dù sao cũng là cả nghìn năm khác biệt, tính cách lối sống văn hóa đương nhiên phải thay đổi rất rất nhiều. Chính bản thân Vô Ưu cũng không chắc chắn mình còn có thể dung hòa với tổ tiên người Việt thời cổ đại không nữa.

"......" Mưu kế của công chúa không lẽ thực sự có tác dụng a?!

"Ta chẳng phải đã dẫn chứng rất nhiều sách vở cho ngài rồi sao? ngài còn muốn biết thêm điều gì nữa." Đồ Hâm thận trọng hỏi lại.

"Ta là muốn nghe ý kiến riêng của Đồ tướng quân." Vô Ưu chống cằm nhàn nhạt nhìn hắn, không nhanh không chậm nói.

Đồ Hâm nhấc tay bình tĩnh rót trà, suy nghĩ một lúc lâu sau mới mỉm cười đáp: "Bản chất của họ hiếu chiến nhưng lại luôn thích tỏ ra ôn hòa, tử tế."

"Là như vậy a." Vô Ưu mặt vô biểu tình nghe hắn nói, dựa lưng ra đằng sau tìm một tư thế thoải mái, thản thản nhiên nhiên hỏi tiếp: "Vì cái gì nghĩ thế?"

"Các ngươi mang gươm về phía nam mở cõi, tận diệt những Quốc gia khác như Chiêm Thành, Chân Lạp, Ai Lao, Phù Nam...thế nhưng sử sách và người dân lại chỉ than khóc, cho rằng mình vĩnh viễn chỉ là nạn nhân đáng thương của người phương bắc!"

Đồ Hâm sang sảng cười, vỗ bốp bốp lên vai nàng: "Khóc lóc cái gì! hèn cả người! Là con cháu của những bậc trượng phu xoay trời chuyển đất như thế thì phải mạnh mẽ và quả cảm lên. Ngẩng đầu hiên ngang đội trời đạp đất mà sống a!"

"Ngài là võ tướng nghĩ thế cũng không có gì là lạ." Vô Ưu gạt tay hắn ra, xem nhẹ bên vai có chút đau nhói.
Nói thừa! dân tộc chụy mà hiền lành mong manh, yêu màu tím mộng mơ ghét màu vàng giả dối thì bây giờ phải được nhồi trấu làm tiêu bản trong bảo tàng rồi ý.

"Cũng chẳng thấy ai như các người, rõ ràng là kẻ Tiểu bá đi diệt chủng xâm lược khắp nơi, vậy mà lịch sử lại tuyệt nhiên chỉ coi mình là nạn nhân.." Đồ Hâm chậc chậc nhìn khuôn mặt bình thản của Vô Ưu: "Điều này mà không sửa thì con cháu sẽ vĩnh viễn tưởng mình chỉ là kẻ yếu bị bắt nạt, không có dũng khí mà tiến lên đâu!"

Đấu với phương bắc, lấn xuống phương nam, còn không quên tát lật mặt những tiểu quốc phía tây lân cận....Hậu nhân của những kẻ như thế quả thật là đạp lên đống xương khô mà tồn tại a..

"Ôi chao nhưng là..." Đồ Hâm như nhớ ra cái gì đó, vội vàng bổ sung: "Ngài phải cân nhắc cho kỹ a, phương nam chiến tranh liên miên, không ngoại chiến thì cũng nội chiến, ngài sức vóc thư sinh văn nhược như vậy, chỉ sợ chịu không nổi một kích đâu!"

Vô Ưu đen mặt nhìn hắn, cứ như nói mình là kẻ sợ chết ý nhỉ?!

"Ta nói phò mã.." Đồ Hâm vuốt cằm, tư lự nhìn nàng: "Đồ gia đời đời theo nghiệp binh đao, lịch sử gia tộc vì Tổ quốc đấu tới đấu lui, đến đời ta cuối cùng cũng chỉ đúc kết ra được một điều.."

"..Chiến tranh giống như một cuộc Thanh Lọc Ngược, những thiếu niên ưu tú nhất, có lòng tự trọng nhất của Tổ quốc thì xông lên tuyến đầu và hy sinh...Những kẻ hèn nhát, bạc nhược, khôn lỏi thì ở lại khóc lóc thương tiếc cho những gì họ chưa từng dám một lần đấu tranh giành lấy...Để rồi đến dịp thì ôm nhau tiếc hận, thề rằng Nh mãi không quên "

"Những cuộc thanh lọc ngược đấy làm Quốc gia suy yếu đi rất nhiều, đến cuối cùng lưu lại, cũng chỉ còn những kẻ mạt hạng yêu nước bằng máu của chính đồng bào mình." Đồ Hâm chậm rãi rót trà, liếc nhìn nàng khẽ cười một tiếng: "Người phương nam các ngươi không sớm ngộ ra điều đó, thì mai sau lịch sử sẽ chỉ còn có thể viết bằng nước mắt, không còn cả máu mà viết nữa đâu."

Vô Ưu yên lặng nghe hắn cằn nhằn, trầm mặc nửa ngày mới mở miệng rầu rĩ: "Nói như vậy hình như có hơi hà khắc..."

Đồ Hâm thật muốn sùi bọt mép với tên ngốc tử này, thật không hiểu Tích Nguyệt chịu thế nào được hắn!
Công chúa chính là quá nuông chiều tên tiểu tử này nên mới không nỡ để hắn nhìn ra sự thật rành rành trước mắt! Thế nhưng tại sao đến lúc muốn hắn tỉnh ngộ thì lại lôi một kẻ không liên quan như mình ra đóng vai Người xấu! Rốt cục trên đời còn hay không Thiên Lý a?!

"Theo sách Toàn Thư: Vua Hán bảo người tả hữu rằng: Dân Giao chỉ hay làm loạn, chỉ nên rằng buộc mà thôi!"
Đồ Hâm cắn răng đâm lao chạy theo lao, tiếp tục lôi hết vốn liếng sở học của mình ra làm một thuyết khách tận tâm miễn phí: "Người phương nam các ngươi lối sống càng ngày càng âm tính, hở một chút là bi lụy khóc lóc. Thế nên bọn họ chỉ quen dùng Đức trị (dùng đạo đc, lễ nghĩa để trị Quốc). Phép nước mà coi như việc làng, giải quyết hợp tình thỏa mãn nhân tính liền xong."

"Vậy nên khi bị áp dụng Pháp trị (dùng pháp luật để trị Quốc), thì lại cho rằng đó là luật lệ hà khắc, ác với người dân, tạo thành bất mãn mà không chịu phục tùng...Quốc gia cũng vì vậy mà trở nên yếu đuối bạc nhược, chỉ xứng đáng làm n..."

"Được rồi, được rồi! Ta đã biết.." Vô Ưu mệt mỏi ôm trán, một tay giơ lên làm dấu hiệu yêu cầu Đồ Hâm không cần tiếp tục nói nữa: "...Đồ tướng quân nói nhiều về phương nam như vậy, rốt cục là có mục đích gì?"

Ở lại bên đại công chúa đi!! Tính ta cầu ngươi có được hay không!!

"Phương nam xa xôi hiểm trở, người dân lối sống vô pháp vô thiên, tính cách của ngài trở về cũng không hòa nhập nổi." Đồ Hâm làm như thấu hiểu, thở dài lắc đầu nói.

"Đừng nói đồng hương của ta như thế!" Vô Ưu bỏ qua trọng điểm, nhíu mày hướng về phía Đồ Hâm quát nhẹ.

"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình a." Đồ Hâm khiêu khích nhìn Vô Ưu xù lông xù cánh, không chút nào sợ hãi bổ sung: "Ngài coi bọn họ là đồng hương, bọn họ chưa chắc đã có lòng tốt như vậy."

"Dựa vào cái gì...."

"Không tin, ngài chờ xem a."

'

'

'

Mùa thu, khí trời về đêm lãng đãng hơi sương.

Vô Ưu chong đèn, ôm đầu chán nản nhìn tầng tầng lớp lớp thư tịch trước mặt. Thời cổ đại không có Google, mọi thông tin muốn đối chiếu chỉ còn cách lật sách xem lại.

"Công chúa, ngài nói xem nha, chuyện...." Nói nửa chừng liền ngừng, thế nào quên mất bản thân đang ở biện viện đâu..

Từ ngày "Tiểu vũ trụ bùng nổ", Vô Ưu cùng Tích Nguyệt không hẹn mà gặp đều tự giác phân phòng mà ngủ. Những lần hiếm hoi gặp mặt, hai người cũng chỉ là nhàn nhạt hữu lễ chào hỏi qua lại, không hơn không kém. Vô Ưu lần này thay vì thở phào nhẹ nhõm, hưởng thụ sự tự do mà nàng mong muốn, lại mạc danh kỳ diệu cảm thấy có chút...mất mát, giống như cuộc sống của nàng bỗng nhiên...thiêu thiếu một điều gì đó quan trọng.

"Điên mất thôi...!" Vô Ưu không hề cố kỵ cảm thán, quyết định thuận theo lòng mình, đi tìm người mà nàng có chút nhớ nhung.

Có nên mang theo hoa đến xin lỗi không? Trong truyện trong phim chẳng phải đều làm thế sao? mặc dù như vậy quá hường phấn, sến chết đi được.
Thời cổ đại làm vậy hình như không ổn lắm! Dập đầu tạ lỗi thì sao? Ấy ấy, như vậy thành ra nghiêm trọng hóa vấn đề quá.
Hay....lấy thân chuộc tội?...Khánh Vân!!! mày thực sự đủ rồi đó!!!

"Đại phò mã vạn phúc"

Giật hết cả nẩy..

Vô Ưu vụng trộm hoàn hồn, mặt ngoài bất động thanh sắc nhìn Lạc Nhạn, nhẹ giọng hỏi: "Công chúa còn chưa nghỉ ngơi sao?"

Lạc Nhạn hơi ngẩng đầu quan sát sắc trời tối mịt, cung kính hồi đáp: "Dạo gần đây có chút bận rộn, điện hạ cũng chỉ vừa mới hồi tẩm cư"

"Ân." Vô Ưu đơn giản hồi đáp, bình tĩnh lướt qua bọn họ, tự để ý bản thân bước vào căn phòng quen thuộc. Đến nước này còn kịp chuẩn bị quà cáp gì nữa?! móc tim móc phổi ra nhận lỗi với nàng là được rồi!!! Công chúa, ngươi cũng đừng ăn thịt ta a!

"Lạc Nhạn" Tích Nguyệt nghe động cũng lười ngẩng đầu, tiếp tục chăm chú nhìn vào trang giấy trước mặt, bất duyệt nói: "Bản cung đã nói không cần thị nữ đến hầu hạ, như thế nào.."

"Chắc là vì ta không phải thị nữ." Vô Ưu mặt cười hì hì, nói có bao nhiêu khiếm đánh liền có bấy nhiêu khiếm đánh, ổn ổn thỏa thỏa ngồi xuống bên cạnh nàng, vạn phần lấy lòng nói: "...nhưng hầu hạ thì vẫn có thể nha"

"......" Người này nửa đêm đột nhiên nghĩ muốn ăn đòn?!

Tích Nguyệt khẽ nhíu mày liếc nàng một cái, lạnh nhạt mở miệng nói: "Phò mã nửa đêm canh ba đến đây là có việc quan trọng sao?"

"Khụ...cũng không hẳn.."

"Vậy thỉnh phò mã hồi biệt viện của ngài đi, bản cung bận rộn không có thời gian bồi Ngoại Nhân nói chuyện phiếm"

"......" Công chúa, người ăn thịt ta đi!!!

"Ôi..chuyện lần trước, ta thực sự không có ý đó" Vô Ưu trong lòng khóc không ra nước mắt, mặt ngoài vẫn là chân thành kiên trì giải thích: "Ngài là...người thân duy nhất của ta, so với bất kỳ ai đều quan trọng..Cái đó..cái đó...là do ta nhất thời nóng giận lỗ mãng, ta hướng ngài tạ tội"

Vô Ưu nhìn nàng bất động thanh sắc, chẳng có vẻ gì cần lời xin lỗi của mình, liền không hiểu cuống quýt, lắp bắp nói: "Chuyện này là do ta sai hoàn toàn, ngài muốn đánh muốn mắng liền làm thôi, đừng..không để ý đến ta...A không đúng, ý ta là đừng...giận ta."

"Nàng nói không giận ta liền không giận?" Tích Nguyệt cười nhạt, xoay người tiếp tục công việc của mình, dường như hoàn toàn không bị Vô Ưu làm cho mảy may rung động

'

'

'

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_

Mình không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, và cũng không yêu con gái.

Thế nên muốn hỏi các bạn một chút là bình thường các bạn làm thế nào để dỗ người yêu nhỉ TT.TT

Ngoại trừ Hát nhá =((

'

'

'



Một bài hát viết về sức mạnh của quân Champa ngày xưa, dũng mạnh thiện chiến lắm đấy má ạ, voi chiến thuyền chiến cứ phải gọi là.. Chế Bồng Nga ngày xưa còn 4 lần tiến cả vào Thăng Long đánh cho vua quân Đại Việt chạy tan tác.

Thế mà các cụ cũng lật bàn được đấy

Máu lắm chứ không hiền lành yêu hòa bình thân thiện gì đâu ạ TT_TT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play