Trong khi Vô Ưu còn đang há mồm tiêu hóa thông tin về khái niệm "Thích khách", Tiểu Hàn đã tiến đến che chắn cho nàng dưới lớp áo choàng, tử sĩ cũng lập tức đứng áp sát xung quanh, vệ binh cầm khiên giáo vây kín vòng ngoài cùng.
Đội ngũ xuyên qua màn đêm, di chuyển rất nhanh, Vô Ưu vẫn chưa phân tích xong tình huống, đã thấy mình bị đẩy vào một gian phòng, cánh cửa đằng sau lập tức khép lại.

Công chúa một thân trang phục dạ hành, khoác hồ cừu, tóc dài buộc thõng, sắc mặt ngưng trọng trao đổi với vài tên quan binh.
Không lâu sau, tất cả bọn họ đều vội vã rời đi, trong phòng chỉ còn các nàng và khoảng hai chục tử sĩ.

"Nàng có bị thương ở đâu không?" Tích Nguyệt kẹp chặt lông mày, cẩn thận quan sát người trước mặt.

Vô Ưu lắc đầu, mở miệng hỏi: "Chuyện này là sao?"

Thích khách, cỡ nào drama, cỡ nào cẩu huyết...Ở hiện đại, bắt trộm là chuyện ghê gớm nhất nàng từng gặp có được hay không?!

Tích Nguyệt ưu tư suy nghĩ, có chút lo lắng nói: "Không rõ, nhưng nghe trưởng hộ vệ nói có khoảng hơn một trăm sát thủ, hành tung quỷ dị. Bọn chúng lợi dụng ban đêm sương mù dày, liền bất ngờ vượt qua cấm địa. Binh lính tuần tra phát hiện được lập tức làm báo động. Mọi chuyện loạn thành một đoàn.."

Mục đích lần này là đến chùa cầu phúc, nên công chúa cũng không gióng trống khua chiêng huy động quá nhiều binh lính. Hơn nữa, chùa Trường Can lại ở lưng chừng núi, có mang theo nhiều cũng không biết sắp xếp sinh hoạt ở đâu.
Đội hộ tống cả thẩy chỉ khoảng hơn hai trăm tinh binh, cùng ba mươi tử sĩ, nghe chừng có vẻ chiếm ưu thế, nhưng xét ra vẫn thua đối phương ở yếu tố bất ngờ.
Địch trong tối, ta ngoài sáng, nguy hiểm thật sự.

"Vậy giờ phải làm sao? Giữa đêm sương mù dầy như vậy, cũng không thể chạy xuống núi được" Vô Ưu nhíu mày hỏi

"Hảo hảo ở trong phòng này, quân lính đang tập trung về đây hết rồi. Con dao ta đưa nàng lần trước có mang theo bên người không?" Tích Nguyệt lập tức làm trấn an

"Có, nhưng là ..."

Còn chưa kịp để Vô Ưu làm hết câu, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu gào

"Cháy...cháy, bọn chúng phóng hỏa... mau mang nước lại đây.."

"Bảo hộ công chúa, bảo hộ công chúa.."

"... Chấn thiên lôi, thích khách có chấn thiên lôi.."

Chấn thiên lôi là một loại vũ khí phát nổ được phát minh vào thời Tống, rất có uy lực. Khi đó, binh sĩ thường đổ thuốc súng vào những vật chứa hình tròn làm bằng gốm hoặc kim loại.
Để kích nổ, người ta phải châm ngòi sau đó ném đi thật nhanh, dây ngòi khi cháy hết, ngọn lửa sẽ bén vào thuốc súng bên trong vật đựng, làm cho nó phát nổ.
Tuy nhiên, do tính không ổn định, nên chấn thiên lôi rất ít khi được sử dụng.
Người ném nếu không kịp xử lý tình huống trước khi chấn thiên lôi bạo phát, chính họ sẽ nổ tung với thứ vũ khí nguy hiểm chết người này.

Tích Nguyệt nghe đến chữ chấn thiên lôi, trong lòng lập tức căng thẳng. Đây là thứ vũ khí bí mật của quân đội, dân thường bị cấm sử dụng. Thích khách lấy đâu ra nó, trừ khi...

Có nội gián!

Vô Ưu cũng lập tức nhận ra điều bất thường, chấn thiên lôi, một dạng lựu đạn sơ khai. Sức công phá không thể tưởng tượng nổi, căn phòng nhỏ bé này chắc chắn không thể chịu nổi vài kích..

Phải chạy ra khỏi đây ngay lập tức! Ở ngoài có sương mù, không gian rộng, lại đang náo loạn, cơ hội sống chắc chắn vẫn nhiều hơn!

Hai người lập tức ăn ý nhìn nhau, còn chưa kịp hành động. Tiểu Hàn cầm trường kiếm, một thân đầy máu đẩy cửa vào hét lên: "Công chúa, người mau ra khỏi đây trước, đám thích khách đang ôm chấn thiên lôi chạy về hướng này"

Tích Nguyệt và Vô Ưu dưới sự hộ tống của Tiểu Hàn và tử sĩ, cùng với thị vệ bọc hậu liều mạng bắn tên, nhanh chóng di chuyển đến chuồng ngựa phía sau.
Bọn họ còn chưa kịp lên ngựa, liền đã thấy một đám người trang phục dạ hành, bịt mặt kín mít cầm vũ khí đột ngột ào ạt xông tới.
Tử sĩ phản ứng nhanh nhậy, lập tức giương cung bắn tiễn.

Sưu! Sưu! Sưu!

Tên lao vun vút trong không khí xé gió mà bay, nháy mắt hai ba người liền lập tức gục xuống. Đám sát thủ thấy vậy, không những không chùn bước, mà còn tăng nhanh tốc độ áp sát vào bọn họ, một bộ thề chết không bỏ qua.
Tử sĩ cũng vứt bỏ cung tên, không nói hai lời đồng thời rút kiếm xông lên đánh trực diện.
Trong nháy mắt, thân ảnh loang loáng, đao kiếm vô tình, tinh phong huyết vũ, cả ta lẫn địch, người người ngã xuống chồng chất lên nhau, ngày một nhiều.

Tiểu Hàn quyền quyền sinh phong, chiêu chiêu hiểm yếu, sát ý mênh mông. Tử sĩ càng không nói, xem cái mạng không phải của mình, cả người đều là vết chém vẫn liều chết một lòng hộ chủ.

Vô Ưu đè xuống trong lòng khó chịu muốn ngất xỉu, từ đầu tới cuối yên lặng quan sát xung quanh, một lúc sau, mới mở to mắt quay sang Tích Nguyệt vội vã nói: "Công chúa, bọn họ dùng kế giương đông kích tây, đẩy quân lính rời đi vòng bảo vệ"

Tiểu Hàn và tử sĩ từ ban đầu đang ở sát bên người bọn họ, bây giờ lại bị một đám người vây lấy đẩy ra đằng xa.

Tích Nguyệt ngồi trên ngựa, thấy vậy cũng không nhịn được. Từ trên lưng ngựa nhảy xuống. Hướng về phía đêm đen, cười nhạt nói:
"Đợi lâu như vậy, còn muốn đợi đến khi nào"

Như ảo thuật, hư không lập tức xuất hiện vài tên nam tử trang phục dạ hành. Sát ý nồng đậm từ từ tiến đến, đao kiếm sắc bén rút ra sàn sạt.

"Là ai sai các ngươi đến?" Tích Nguyệt lạnh lẽo hỏi

"Xuống âm phủ hỏi diêm vương đi" Một trong số họ lên tiếng, cầm trường thương trên tay xoay vài vòng

"A, các hạ không ngại xuống trước hỏi giúp ta" Tích Nguyệt vẫn cười nhạt, vung tay rút ra bên hông vũ khí.

Soạt!

Là một thanh trảm mã đao... như kình phong lướt gió, xé toạc hư không mà xuất hiện.
Cán dao dài bằng gỗ nạm vàng sáng lấp lánh. Chuôi đao khắc hình nhai xế, cương liệt hung dữ, há miệng thị uy, như muốn ăn gan uống máu kẻ thù.
Lưỡi dao loang loáng sắc bén, tỏa ra mơ hồ hàn khí, như muốn rọi sáng cả đêm đen.

Nhai xế là con của rồng, trong truyền thuyết Long sinh cửu tử. Đứng hàng lão thất.
Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả là loài mình rồng, đầu sói, mắt luôn trừng to đầy sát khí
Nhai xế khát máu hiếu chiến, thường nổi cơn thịnh nộ, ham muốn sát sinh, thích chém giết trên chiến trường.
Thế nên Nhai Xế thường được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ, lưỡi gươm đao, khắc trên vỏ gươm, chuôi cầm của khí giới để thêm phần sát khí. Hàm ý thị uy, cũng như tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.

Vô Ưu trong lòng căng thẳng, sờ vào con dao bên hông, rồi lại nắm chặt cung tên.
Bình tĩnh xem biến.

"Hảo một thanh trảm mã đao" Sát thủ vung lên một mạt cười khinh thường
"...con cháu Lý tộc, xem ra cũng không phải hoàn toàn vô dụng"

Nói xong, liền hất tay chỉ về phía trước. Một tên sát thủ thấy vậy, giơ kiếm nộ khí xung thiên hướng về phía Tích Nguyệt hạ thủ.
Công chúa cũng không lập tức hành động, mà đợi đối phương cách mình tầm 7-8 bước chân, mới vung lên cánh tay vẫn dấu dưới lớp áo choàng.

Phập!

Trong tích tắc, thân hình cao lớn nam tử chợp khựng lại, lảo đảo lùi lại một chút. Rồi lập tức đổ gục xuống.
Màu từ giữa trán hắn trào ra, chết không nhắm mắt.

Phi tiêu! Không đúng, là Phi đao!
Vô Ưu trợn mặt nhìn người đang nằm trên mặt đất. Công chúa dùng không phải là loại phi đao be bé bình thường, mà là loại phi đao sắc bén lớn như đoản dao. Dùng vừa đủ lực, liền có thể đem xương sọ xuyên thủng một lỗ.

Vãi, vãi... Vãi!!

"Người hoàng tộc các người luôn tự nhận mình thanh cao, không ngờ cũng thích chơi trò hạ lưu ám toán thế này" Sát thủ cầm trường thương khinh bỉ cười, không hề bị cái chết của đồng đội ảnh hưởng

"Các hạ không ngại, tự mình đến đây cùng bản cung luận đàm chính nghĩa một phen..."
Tích Nguyệt không cho là đúng, cười nhạt nói

Sát thủ ánh mắt lạnh lẽo quang mang, trường thương trong tay vù vù xoay chuyển, cực kỳ nhanh chóng hướng Tích Nguyệt đâm tới.
Công chúa cũng không bất ngờ, nhanh như chớp giật, chuẩn xác gạt đi trường thương, lại vung tay một đao chém hạ, đem trường thương gọn gàng chặt đôi.

Quả thật là hảo đao! chém sắt như chém bùn!

Sát thủ ánh mắt xẹt qua kinh ngạc, rồi rất nhanh hiện ra ảm đạm.
Một mạt ánh sáng lướt qua cổ hắn, vết cắt rất ngọt, cũng rất nhanh gọn.
Hắn chỉ cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, còn chưa kịp đưa tay lên sờ, trong thoáng chốc, máu tươi từ đâu phun lên tung téo, nhuộm đỏ cả những bông tuyết đang bồng bềnh bay trong gió.. Khuôn mặt hắn lộ vẻ thảng thốt, thân hình cường tráng cứ như vậy ngã ngửa ra đằng sau, giẫy dụa trên mặt đất, miệng vẫn ú ớ như không cam lòng...

Nhưng rất nhanh, không gian liền trở lại một mảnh tĩnh mịch lặng yên.

Đám sát thủ còn lại thấy vậy, khựng lại trong giây lát, rồi hò hét nhau đồng loạt giương cung rút kiếm xông lên. Tích Nguyệt vẫn lẳng lặng đứng đó, một bên nắm chặt mã đao, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua từng khuôn mặt..

Nàng biết, thực ra hy vọng cũng không nhiều.

Sưu!

Bất ngờ từ đâu, một mũi tên xé gió lướt qua Tích Nguyệt, bay vụt tới. Đám sát thủ thấy vậy, nhất thời tản ra né tránh.

"Công Chúa..." Vô Ưu cưỡi ngựa chiến như gió lốc lao đến, hơi nghiêng người giơ tay
".. bắt lấy tay ta, mau bắt lấy tay ta.."

Tích Nguyệt rất nhanh hồi thần, vung ngọc thủ nắm chặt cánh tay cứu mạng. Lựa sức kéo của Vô Ưu, thuận đà chật vật bật lên lưng ngựa.
Vô Ưu quất mạnh roi, hoàn toàn không mục đích liều mạng phi về phía trước. Lẩn mình vào màn đêm sương giăng dày đặc, bỏ lại đằng sau tiếng gào thét của đám thích khách...

"...bắn tên, bắn tên..."

".. lấy ngựa, mau lấy ngựa lại đây..."

'

'

'

Vô Ưu tay cầm thanh đuốc, tay dắt ngựa. Dò dẫm bước đi trong khu rừng ẩm ướt bạt ngàn cổ thụ. Mặt mũi nàng trắng bệch vì lạnh, cơ thể mệt mỏi có chút lảo đảo run run.

Tích Nguyệt đã hoàn toàn gục trên lưng ngựa, hơi thở hỗn loạn. Trên vai trái có một mũi tên thật dài, vết thương liên tục rỉ máu
Vô Ưu sốt ruột nhìn xung quanh, quả thực như Cảnh Thường đại sư nói, khu rừng này hung hiểm thật sự, nhiệt độ quá thấp, ánh sáng không đủ, soi đuốc đi đường cũng không mấy ăn thua. Nàng phải nhanh chóng tìm được sơn động hay khu bình nguyên có chỗ che chắn nào đó.

Vết thương của công chúa không đợi lâu được nữa..

Vết thương do mũi tên gây ra xử lý không hề đơn giản như trên phim, rút ra một cái băng bó là xong.
Lực bắn của một cánh cung rất lớn, bắn gẫy xương, xuyên qua người là chuyện bình thường. Bắn chệch động mạch chính hay nội tạng còn đỡ. Bắn trung chỗ hiểm yếu, tùy tiện rút tên, nhất định sẽ chảy máu cho đến chết.
Vì vậy, điều kiện tiên quyết là phải tìm chỗ trú ngụ khô ráo, khi rút tên nếu băng bó không ăn thua, phải lập tức khâu miệng vết thương lại.
Cũng cần phải có lửa giữ ấm cho người bệnh, mất máu nhiều nhiệt độ cơ thể sẽ giảm rất nhanh, bệnh nhân shock nhiệt, nhất định cũng không qua khỏi

"Công chúa, công chúa..." Vô Ưu đem chút nước cho nàng, lo lắng hỏi
"...ngươi ở đây đợi ta được không? ta đi tìm chỗ trú ẩn"

Tích Nguyệt đang mơ mơ hồ hồ, nghe nói vậy, lập tức quơ tay về phía trước nắm lấy góc áo nàng, nửa tỉnh nửa mê nói: "Đừng đi... Vô Ưu, đừng đi... đừng bỏ lại ta"

"Được, được.. không đi đâu cả, ta sẽ không bỏ lại ngươi" Vô Ưu nhẹ giọng dỗ dành, cởi ra áo khoác lông cừu đắp lên cho nàng.

Lại tiếp tục cắn răng từng bước từng bước dắt ngựa tiến về phía trước.
Khu rừng này càng đi càng giống mê cung, sương mù mây phủ che hết cả ánh sáng.

Quả thực là đòi mạng a!

Vô Ưu bình tĩnh hít sâu quan sát hai bên đường, tìm những chỗ có dấu hiệu con người từng đi qua, hoặc những nơi dẫn đến gần nguồn nước.
Nàng cứ như vậy chật vật bám sát bước theo đường mòn. Có đường mòn có nghĩa là từng có người đi qua, rừng rộng lớn như này mà có người đi qua thì nhất định sẽ phải có...

Trạm nghỉ!

Thấy rồi, mày hả bưởi!!

Vô Ưu vội vàng buộc ngựa vào một gốc cây trước cửa. Thận trọng ôm lấy Tích Nguyệt bước vào gian nhà có chút tồi tàn.
Bên trong chỉ có một chiếc giường rách nát, cùng vài ba món đồ cũ kĩ nằm lăn lóc ở góc nhà, ở giữa là một lò lửa trống trơn dùng để sưởi ấm,

Định mệnh, có muốn hay không càng đơn giản??!!

Nàng lặng lẽ thở dài, cẩn cẩn dực dực đặt Tích Nguyệt nằm úp xuống giường, đắp hết áo khoác trên người cho nàng.

Vô Ưu bắt đầu ra ngoài tìm cách nhóm lửa, củi trên đây bị sương sớm mưa phùn làm ẩm hết, khói bay mù mịt, nàng ho khan, nước mắt nước mũi  chảy ra nhòe nhoẹt.
Thật vất vả đợi cho đám củi được hong khô, Vô Ưu mới vội vàng mang vào chúng vào phòng, chính thức thổi lửa đốt lò

Giời ạ, ba năm kinh nghiệm sống trong rừng, có phải bây giờ mới là lúc dụng võ!!

Tích Nguyệt đã hoàn toàn bất tỉnh, vùng da quanh vết thương có dấu hiệu sưng tấy. Cũng may, công chúa mặc áo khoác lông dày, bên trong y phục cũng không ít, thế nên tuy bị trúng tên, nhưng cũng không phải trí mạng.
Vô Ưu một bên xử lý vết thương, một bên chờ đợi nước sôi.

Cả nhà cả cửa có mỗi một chiếc chảo, lại còn bị lõm.. Chử Đồng Tử cũng không khổ đến mức này!!

Nàng xé lớp áo trung y của mình làm vải, buộc chặt miệng vết thương. Lại tìm một viên đá coi như ghế, ngồi phịch xuống, thêm chút củi đã hong khô vào lò.
Vô Ưu bóp bóp trán, suy nghĩ tìm cách kiếm thực phẩm.
Nếu không cả mình và công chúa đều thực sự sẽ chết a!!

Cầm thanh đao của Tích Nguyệt, Vô Ưu chậm chạp đi đến chỗ buộc ngựa.
Nàng do dự gõ gõ gõ thanh đao trên nền đất cứng, mắt thậm chí còn không dám nhìn thẳng.
Hãn huyết bảo mã là loài động vật rất có linh trí, lập tức cảm nhận được sát khí nguy hiểm. Nhất thời hí hí lộc cộc lùi lại phía sau, giằng co như muốn chạy.
Vô Ưu vẫn đứng đó, đôi mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ. Mấy lần định vung tay, rồi lại do dự thở dài đặt đao xuống.
Hãn huyết bảo mã lại càng thảm, một bộ Ta sắp chết ngất đi rồi đây này!!!!

Một lúc sau, Vô Ưu thở dài thật mạnh, quyết đoán tra đao vào vỏ.  Con ngựa này có ơn với mình, dù nó chỉ là động vật đi chăng nữa, mình cũng không bao giờ hạ thủ được.

Nói cho cùng, con người khác con vật ở chỗ đấy a...

Nàng trở lại gian phòng xách theo cung tên

Lần đầu làm chuyện ấy.................!!!

Quân tử lục nghệ, muốn trở thành phò mã, đương nhiên phải biết cưỡi ngựa bắn cung.
Nhưng bắn là bắn, nàng chưa thực sự đi săn lần nào có được không hả?!
Thêm vài khúc củi to vào căn bếp sơ sài, lại đắp kín cả hai cái áo choàng cho Tích Nguyệt.
Vô Ưu run run lạnh co người bước ra ngoài, cẩn thận đánh dấu từng đoạn đường, thân ảnh rất nhanh biến mất trong làn sương..

'

Tích Nguyệt mỏi mệt mở mắt, trước mặt là ánh lửa bập bùng, nàng nằm yên trên giường một lúc lâu nghe mưa rơi tí tách, trong đầu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

"Vô Ưu..." Công chúa giọng khàn khàn khẽ gọi

Không một ai đáp lời nàng...

Dùng tay phải chống người dậy, áo lông trên người khẽ trượt xuống, vết thương dường như bị chạm vào, đem nàng đau đớn lập tức nằm gục trở lại

"Ôi..." Vô Ưu cả người ướt nhẹp, trên tay xách một con cá trở về ".. công chúa đừng di chuyển, hảo hảo nằm, vết thương rách ra làm sao bây giờ"

Y phục của ta hết chỗ để xé rồi có được không hả??!

"Nàng đi đâu vậy?" Tích Nguyệt buồn thiu úp mặt xuống giường, có chút giận dỗi hỏi

Vô Ưu dường như không để ý, co người lại gần đống lửa sưởi ấm: "Đi săn, nhưng mùa đông động vật hiếm quá, cũng may gần đây có ôn tuyền, nước chỉ hơi lạnh không bị đóng băng nên tôm cá vẫn sống, lần đầu tiên ta nhìn thấy nhiều cá tung tăng bơi lội như vậy, chơi đùa với chúng một lúc, rồi tiện tay xiên một con đem về"

"Đi lâu như vậy..." Tích Nguyệt cưỡng chế cho giọng nói trở lại bình thường, thở dài nói "...Đây là đâu?"

"Cũng không biết nữa, ta phi ngựa chạy thẳng vào rừng, rồi đi men theo đường mòn... bốn năm canh giờ thì gặp chỗ này" Vô Ưu nói, thản nhiên cởi ra hai lớp áo ngoài hong trên lửa, cả người chỉ còn lại trung y rách tả tơi.



'

'

'


Lời tác giả:

Bạn muốn Điền Văn?

Bạn muốn Sinh tồn văn?

_(┐「ε:)_♡      Chap sau sẽ nói = )))      _(┐「ε:)_♡

Rón rén cầu vote, cầu comment, cầu share

  (:3っ)っ -=三[] (:3っ)っ -=三[]
(:3っ)っ -=三[]

Trảm mã đao, Việt Nam gọi là Mã tấu đó. Cái hình minh họa kia kìa mấy bạn trẻ
Mình nghĩ mã tấu mới là vũ khí có sức thực chiến cao = )) không cần có quá nhiều lực, mà sát thương lại lớn.

Nhưng biết là biết thế thôi, đao kiếm không có mắt, không nên tùy tiện đụng vào nha mấy má~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play