"Tiểu Hoa.. mãi võ, Sơn Đông mãi võ trong truyền thuyết kìa" Vô Ưu tay cầm xiên kẹo hồ lô, kích động quay sang nói với Tiểu Hoa, phấn khích chỉ vào đám người đằng xa. Rồi tự cố bản thân chạy tới.
"Công tử, đợi ta đã" Tiểu Hoa vội vàng ôm lấy bọc khoai nướng, đuổi theo Vô Ưu. Mãi võ thôi mà, có gì mà phải kích động vậy, lại còn trong truyền thuyết là ý gì a.
Tiểu Hoa trong lòng thầm than, nàng đi theo Vô Ưu đã được một thời gian, cũng xem như hiểu tính cách của vị chủ nhân này.
Công tử bản chất làm người tốt lắm, không bao giờ mắng chửi mình, cũng không cần mình hầu hạ, ra ngoài sẽ luôn kéo bản thân đi cùng, còn thường xuyên mua cho mình đồ ăn.
Hạ nhân ở phủ công chúa đều nhìn nàng ghen tị đỏ con mắt...Gặp chủ tử tốt như vậy.
Vô Ưu kiễng mũi chân hăng hái xem biểu diễn, nàng đến đây đã hơn 3 năm, đây là lần đầu chân chính xem mãi võ
Mãi võ, thực ra là một hình thức bán thuốc gia truyền lưu động, chủ yếu là các loại rượu thuốc điều trị trật xương khớp, thuốc xoa bóp, làm liền vết thương... để quảng cáo cũng như thu hút khách hàng, họ sẽ kết hợp cả biểu diễn võ thuật, xiếc, ảo thuật.
Người không mua thuốc, cũng có thể bỏ lại ít tiền coi như trả công biểu diễn.
Sau khi thấy đám người đã đủ đông, bắt ngờ tiếng trống nổi lên, một vị đại thúc tay cầm chập chõa tiến đến cúi chào bốn phía, lớn tiếng nói
"Các vị đại gia (tùng tùng, xèng), hôm nay đoàn Sơn đông mãi võ của tại hạ đến đây, là muốn giới thiệu cho các vị đại gia một loại thuốc gia truyền chuyên điều trị nhức mỏi (tùng tùng, xèng). Vị đại gia nào đau vai, đau cổ, đau lưng. Hãy mau mua về sử dụng, đảm bảo bôi một lần thì đỡ, hai lần thì khỏi, ba lần liền sinh long hoạt hổ* như trước(tùng tùng, xèng) Không cần nhiều, chỉ hai chai là đủ(tùng tùng, xèng)
Xem như trước mua vui, sau làm nghĩa... (tùng tùng tùng)"
(Mạnh như rồng, khỏe như hổ, sinh khí dồi dào)
Vô Ưu trong lòng rục rịch, thích mua sắm là thiên tính của con gái a~
Đang chuẩn bị phấn khởi lấy tiền mua một lô về dùng và đem tặng cho người trong phủ, thì liền bị Tiểu Hoa không lưu tình đá cho một cái:
"Công tử, thuốc ở phủ công chúa là tốt nhất thiên hạ rồi, ngươi xem náo nhiệt là đủ, mua mua cái gì a"
Tiểu Hoa trợn mặt nhìn Vô Ưu, nàng càng ngày càng không sợ vị chủ tử này, có chỗ nào giống chủ tử a. Ra ngoài thấy có gì lạ liền muốn mua về nghịch, nghịch chán thì đem cho hạ nhân. Nếu không phải mình thường xuyên nhắc nhở, chỉ sợ hắn sẽ mua cả kinh thành này về mất
Vô Ưu bĩu môi, không cam lòng gật gật đầu. Bắt đầu tập trung xem biểu diễn
Ở cổ đại không có nhiều hình thức giải trí lắm, nên những đoàn mãi võ kiểu này rất được hoan nghênh, Vô Ưu và Tiểu Hoa suýt bị chen bẹp ruột.
Đao thương loang loáng, nhào lộn múa quyền, phun lửa phóng dao... quả thật so với trên phim còn muốn phấn kích.
Thật vất vả mới kết thúc, Vô Ưu vui vẻ để lại chút tiền, đang chuẩn bị xoay người rời đi. Liền có người mạnh mẽ gạt nàng sang một bên, lớn tiếng:
"Ai u, vị cô nương này từ đâu tới đây mãi võ, xinh đẹp như vậy cớ gì phải vất vả phiêu bạt giang hồ ~~ muốn hay không đi theo bản công tử hưởng phúc"
Nam tử mới đến chỉ vào một thiếu nữ trẻ măng trong đoàn mãi võ, ngữ khí ngả ngớn, đám gia đinh đi theo phía sau lập tức bật cười phụ họa.
Đám đông thấy vậy, có chút khiếp sợ tản ra, lại không nhịn được tò mò xa xa đứng nhìn.
Tiểu Hoa cũng chuẩn bị kéo Vô Ưu rời đi, nam tử này nổi tiếng ác bá trong kinh thành. Tránh voi chẳng xấu mặt nào a!
"Công tử, mau mau đi thôi. Hắn là Lương Bạc, tam công tử nhà Phó tướng quân. Chúng ta không trêu vào được đâu"
Vô Ưu cũng chần chừ, nàng đến đấy hơn ba năm, đã hiểu rõ việc cậy quyền của giới quan lại, quý tộc. Bình thường dân chúng chỉ biết cúi đầu cắn răng cho qua chuyện.
Bản thân võ nghệ chỉ đủ phòng thân, trong tay cũng một nghèo hai trắng, nhất thời thật sự vô kế khả thi (không có cách nào đem ra dùng được)
"Mẹ nó" Lương Bạc gào lên "Không biết tốt xấu xem thường bản công tử hảo ý, xem bản công tử hôm nay có đánh chết các ngươi không"
Lương Bạc nhìn vị đại thúc và tiểu cô nương đang quỳ trên mặt đất, nổi giận đùng đùng giơ chân định đá bọn họ...
"Khoan đã..." Vô Ưu bất giác thốt lên
Nói xong liền muốn tát cho mình một cái...
Cả đám người lập tức nhìn nàng chằm chằm, Lương Bạc cũng quay đầu xem ai dám cản đường hắn.
Vô Ưu thấy vậy, tay nắm thành quyền, cố gắng vụng trộm hít vài hơi, kiên trì bước ra khỏi đám đông, thuận tay cầm cây côn gỗ, dụng cụ biểu diễn của đoàn mãi võ.
"Dám xen vào chuyện của bản công tử, ngươi cũng chán sống rồi?" Lương Bạc nhìn thấy nàng bộ dạng thư sinh nho nhã, không đem theo người, liền cũng không sợ.
"Không dám..." Vô Ưu cười cười "... ta là muốn đưa cây côn này cho công tử, để công tử đánh người càng thuận tay"
Lương Bạc "..."
Người xung quanh "O_O"
Tiểu Hoa "O_O"
"Tốt lắm, tốt lắm..." Lương Bạc sắc mặt méo mó ".. vậy ta sẽ không cô phụ ý tốt của công tử"
Nói rồi giật cây côn trên tay Vô Ưu chuẩn bị đánh người.
"Khoan đã ..." Vô Ưu tiếp tục thốt lên
"Ngươi còn muốn gì nữa" Lương Bạc quay đầu lại sắc mặt đen xì
"Công tử nhớ đánh vào mặt và chỗ nào dễ nhìn thấy, đừng đánh vào lưng và bụng, quan phủ nhìn không được" Vô Ưu giả vờ thật lòng khuyên bảo.
"Ngươi nói vậy là có ý gì" Lương Bạc nghi ngờ hỏi
"Ôi, công tử nhìn xem, xung quanh có ít nhất năm sáu mươi người chứng kiến công tử đánh người, đó là nhân chứng
Cây gậy gỗ trên tay công tử chính là vật chứng
Hai người công tử chuẩn bị đánh chính là nạn nhân
Vết thương trên người họ, đương nhiên là chứng cứ
Có nhân chứng, có vật chứng, có chứng cứ, có nạn nhân... quan phủ cũng dễ phán xử a"
Lương Bạc nghe vậy cười ha hả, vứt cây gậy gỗ sang một bên liếc nhìn xung quanh nói: "Ta ngược lại muốn nhìn ai dám làm nhân chứng"
Vô Ưu nhún vai không sao cả: "Không vật chứng, nhưng nếu công tử đánh người, chứng cứ và nạn nhân đương nhiên vẫn có. Hơn nữa... " Vô Ưu tìm chiếc ghế gỗ ngồi xuống, một bộ nhàn nhã, tiếp tục ăn xiên kẹo hồ lô của nàng "... ta sẽ là nhân chứng"
"Ngươi nghĩ ta sẽ sợ quan phủ sao? Ngươi có biết phụ thân ta là ai không?" Lương Bạc cười càng dữ tợn
Vô Ưu không mặn không nhạt hồi đáp: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Dưới chân thiên tử giữa ban ngày ban mặt còn dám làm càn, ta ngược lại muốn nhìn, quan phủ sẽ xử lý thế nào. Hơn nữa... " Vô Ưu sắc mặt kỳ quái nhìn Lương Bạc "... phụ thân ngươi là ai thì phải hỏi mẫu thân ngươi chứ, sao lại hỏi ta"
Xung quanh nghe thấy vậy, nhất thời ồ lên.
Lương Bạc giận tím mặt tiến đến một bộ thề chết không bỏ qua. Vô Ưu nhất thời căng thẳng, cũng chuẩn bị thực sự liều mạng.
Đám gia nhân thấy vậy, liền trước vội vàng kéo Lương Bạc về sau, nhỏ giọng nói: "Công tử, công tử, nhìn dáng dấp và trang phục cẩm y ngọc bội của hắn, nhất định không phải người bình thường. Hắn dám đối đầu với công tử, lại còn một phen ăn nói dẻo miệng, sợ rằng cũng là con cháu thế gia. Đụng vào không được, đụng vào không được..."
"Có gì đụng vào không được" Lương Bạc gào lên "Cha ta là phó tướng quân, có công lao bảo vệ sơn hà xã tắc. Hắn tính cái gì"
"Dân vi quí, xã tắc thứ chi, quân vi khinh*. Lương phó tướng quân liều mạng cho quốc gia, chính là vì bảo vệ an toàn cho bách tính. Thế nhưng, ngươi phận làm con, lại ở trên đường hà hiếp đánh đập dân lành. Mặt mũi của Lương phó tướng quân, thực sự là bị ngươi làm cho mất hết..."
"... ta nói vậy có đúng hay không, các vị đại gia"
Vô Ưu nhìn bốn phía, không nặng không nhẹ nói. Nàng đang ở thế yếu, nhất định phải lôi kéo thêm lực lượng.
Không bao giờ được coi thường sức mạnh của đám đông. Chẳng phải hầu hết các cuộc khởi nghĩa, đều từ nông dân mà ra sao? Cái họ cần, chính là một người cầm đầu, đủ bản lĩnh đứng mũi chịu sào.
( Dân là trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, vua còn nhẹ hơn)
Giống một cuộc thí nghiệm khoa học về phản ứng của con người. Trên đường xảy ra một vụ tai nạn. Nếu chỉ hô hào chung chung xin giúp đỡ, thì hầu như không ai làm gì cả. Thế nhưng, nếu nạn nhân nói một cách rõ ràng hơn, yêu cầu chính xác một người làm gì đấy, như kiểu:"Anh áo đen đeo kính, làm ơn giúp tôi gọi một chiếc xe cấp cứu", 98% những người được chọn sẽ làm theo chỉ dẫn. Họ mặc định việc giúp đỡ nạn nhân ĐÃ LÀ nghĩa vụ của mình, và cũng biết chính xách bản thân cần làm gì và làm như thế nào.
Quả thật, nghe Vô Ưu nói vậy, đám đông xung quanh nhất thời ngây người, rồi lập tức ồn ào bàn tán. Thanh danh của Lương Bạc ở kinh thành không tốt, mọi người nén giận đã lâu. Hôm nay có người dám đứng lên mắng Lương Bạc, không nhân tiện bỏ đá xuống giếng thì thật có lỗi với bản thân.
Lương Bạc nhìn thấy đám đông năm sáu chục người chỉ chỏ mình, nhất thời cũng không biết làm thế nào, đám gia nhân càng hoảng sợ sắc mặt trắng bệch.
"Các ngươi im hết cho ta " Lương Bạc gào lên, đừng nói hắn không dám đánh chết người. Tên tiểu tử trước mặt một thân cẩm y, mặt mũi tinh xảo trắng nõn, nhất định địa vị cũng không tầm thường. Lương phó tướng lại đang ở biên thùy xa xôi, nếu thực sự đụng phải quý nhân, hay xui xẻo hơn, con cháu hoàng tộc, mình đánh hắn.. chẳng phải là đi tìm chết không thể nghi ngờ hay sao?
"Lương công tử, những gì ta nói chỉ là giả thuyết đặt ra nếu công tử.... nổi giận đánh người. Bây giờ, công tử thu tay lại, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không phải mọi sự đều tốt?" Vô Ưu thu lại địch ý của mình, thản nhiên nói.
Nàng lúc này bắt đầu tính kế để cho Lương Bạc một bậc thang đi xuống, hắn tính cách ngang ngược như vậy, nhất định sợ mất mặt. Dù sao mục đích của nàng cũng chỉ là ngăn cản hắn đánh người, làm căng quá không ai có lợi cả.
Lương Bạc thấy vậy, cũng xem như hiểu được bản thân có chút đuối lý. Mặt ngoài vẫn cường ngạnh, hắn quay lại đạp vị đại thúc mãi võ một cước. Quát lớn: "Xem như các ngươi may mắn"
Rồi vội vàng dẫn gia đinh gạt đám người xung quanh rời đi.
Vô Ưu thấy vậy, nhíu mày tiến đến đỡ vị đại thúc kia dậy. Nhẹ giọng hỏi: "Đại thúc không sao chứ?"
"Đa tạ công tử ơn cứu mạng, ta suốt đời không quên" Đại thúc nói, hướng Vô Ưu cúi đầu.
Vô Ưu bận rộn đỡ hắn dậy, nàng thực sự không thích nghi nổi mấy cái trò cúi đầu quỳ lậy của người cổ đại. Cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Đại thúc khách khí, chuyện nhỏ mà thôi, làm gì nói đến ơn cứu mạng"
Trong mắt Vô Ưu, ơn cứu mạng phải giống như Triệu đại phu đối với mình, không có hắn thu nhận giúp đỡ ba năm qua, mình chắc chắn chết từ lâu rồi.
"Công tử làm ta lo muốn chết" Tiểu Hoa lúc này mới nhẹ nhõm tiến đến, vẻ mặt sùng bái "công tử hảo lợi hại"
"May mắn thôi..." Vô Ưu thở dài nói, Lương Bạc đem theo nhiều người như vậy, nếu thực sự nóng máu lên không thèm suy nghĩ hậu quả, bản thân chắc cũng no đòn rồi.
Công chúa từng yêu cầu mình ra ngoài, phải đem theo gia đinh, xem ra cũng có đạo lý a.
"Ta lại nghĩ ngươi thực sự rất lợi hại, không phải may mắn" Một giọng nam tử cắt ngang suy nghĩ của Vô Ưu.
Nàng quay người lại, là một nam tử trẻ tuổi. Môi hồng răng trắng, khuôn mặt cương nghị, thân hình như trúc thẳng thắn đứng nhìn nàng chằm chăm, ánh mặt lộ ra tò mò thưởng thức.
Ngày hôm nay ra cửa mình bước chân trái trước đúng không -Vô Ưu trong lòng than thở-
"Vị công tử này lạ mắt, xin hỏi quý tính đại danh" Nam tử mới tới hướng nàng cười nói
"Tại hạ chỉ là một người thường, không có quý tính đại danh. Công tử gọi ta Vô Ưu là được" Nàng thản nhiên đáp lời, vị nam tử trước mắt trang phục ngọc bội đều là hàng cực phẩm, đằng sau lại dẫn theo một đám người cường tráng nghiêm cẩn.
Kinh thành dưới chân thiên tử, quý nhân thực sự nhiều như mây a...
Nam tử nghe vậy, sắc mặt thoáng hiện ra ngạc nhiên, nhưng rất nhanh biến mất. Hắn lại yên lặng bắt đầu đánh giá người trước mắt, ánh mắt càng thêm khó hiểu.
Vô Ưu bị hắn nhìn lại bắt đầu không được tự nhiên, dù sao nàng cũng là con gái, bị người khác nhìn chằm chằm đương nhiên không thoải mái. Yên lặng nhích người về đằng sau, Vô Ưu chắp tay làm lễ: "Tại hạ trong nhà còn có việc, sẽ không quấy rầy công tử, xin cáo từ trước"
Nam tử lúc này mới nhận ra mình thất lễ, cũng liền nói: "Chúng ta sau này sẽ còn cơ hội gặp lại, công tử Vô Ưu thỉnh đi thong thả"
Vô Ưu cũng chỉ cười lấy lệ, lôi kéo Tiểu Hoa đi mất.
Ngày hôm nay, rất không thích hợp xuất hành!!
'
'
'
'
'
"Chậu hoa mai ở đâu ra vậy?" Tích Nguyệt ngạc nhiên nhìn Vô Ưu đang ngồi chống cằm ở hậu viện nhàn nhàn nhã nhã
"Có người tặng" Vô Ưu mỉm cười, là vị đại thúc mãi võ nhất định bắt nàng nhận lấy. Còn nhiệt tình khiêng đến quý phủ.
Tích Nguyệt cũng ngồi xuống, chăm chú ngắm nhìn chậu hoa mai, không phải rất lớn, nhưng quý ở tinh xảo. Khí trời lạnh lẽo, lại vẫn bừng bừng sức sống, như muốn nhuộm màu cả sắc đông
"Vô Ưu thích hoa mai?" Tích Nguyệt hướng nàng hỏi
" Thập cổ luân giao cầu cổ kiếm, nhất sinh đê thủ bái hoa mai"
(Mười năm lặn lội tìm gươm báu , Chỉ biết cúi đầu trước hoa mai)
Vô Ưu mỉm cười hoài niệm, hồi đó học bài văn "Chữ người tử tù" tác giả Nguyễn Tuân, nàng vì hai câu thơ này của Cao Bá Quát mà phân tích đến gẫy bút nát giấy. Chắc mẩm thi học kỳ sẽ rơi vào bài này
Cuối cùng ôm hận chết cứng với Đàn ghi-ta của Lorca..
Đến bây giờ vẫn hận...
"Mùa đông, vạn vật điêu tàn, chỉ có hoa mai vẫn xem thường sương giá, nở rộ sinh cơ. Hoa mai thanh khiết, cao nhã, ngạo tuyết khinh hàn. Tựa như sự kiên cường của người quân tử, đối mặt với khó khăn cũng không cúi đầu..." Tích Nguyệt tiếu ý ôn nhu nhìn Vô Ưu"... người tặng nàng chậu hoa này, hẳn là có dụng ý"
"Con gái hắn muốn lấy thân báo đáp, ta nói không cần, hắn liền tặng ta chậu hoa mai" Vô Ưu gãi cằm hồi tưởng
"..." Tích Nguyệt lại cảm thấy đau đầu.
"Nói đùa thôi..." Vô Ưu bật cười, nào có ai dễ dàng lấy thân báo đáp như vậy "... chậu hoa mai này tặng công chúa đấy"
Đánh cược cái mạng của mình đổi về, hẳn là có chút giá trị.
"Được, cảm tạ Vô Ưu" Tích Nguyệt cũng không từ chối, hào phóng nhận lấy.
Nàng mỉm cười, nhấc bình sứ từ lò ủ than, rót ra hai chén, tự cố bản thân nhấp một ngụm nhỏ, rượu vào miệng tựa sương hoa ngọc lộ, đậm nhạt hài hòa, thanh thuần thơm ngát
Biệt viện vào đông, phong cảnh yên tĩnh, nhìn ngắm vạn dặm chỉ thấy một màu tuyết trắng.
Sinh mệnh dài đằng đẵng, cũng thật ngắn ngủi. Chỉ nguyện cùng người đi một đoạn đường, cho dù mai sau cảnh còn người mất, cũng sẽ vì khoảnh khắc này, mà cảm thấy hạnh phúc mãi không thôi....
'
'
'
'
Tác giả cảm thán: Các bạn thích yên bình kiểu này hay thích ngược?
Đưa kiến thức vào truyện, thực sự đã là không dễ dàng.... lại còn phải phát triển tình cảm