Sáng hôm sau, Vô Ưu lơ mơ bị dựng dậy, lơ mơ leo lên xe ngựa, lơ mơ đối mặt với công chúa đại nhân đang nhàn nhạt nhìn nàng một bộ nửa sống nửa chết.

"Khụ, ta nghĩ công chúa vẫn là ở lại đi, đường lên núi không thể đi xe ngựa, ta sợ công chúa mệt mỏi"

 Không ngại, ngươi để ý bản thân ngươi là được rồi "

Vô Ưu cũng không hảo nói gì, liền im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng bao lâu Tích Nguyệt và Vô Ưu đã đứng dưới chân núi, Tích nguyệt cũng không mang theo hộ vệ, cùng Vô Ưu một mình đi bộ.

Vô Ưu đã quen, không còn cảm thấy mệt, nhưng nàng thường thường quan sát sắc mặc của Tích nguyệt, nàng ta vẫn bất động thanh sắc, nhưng trên trán đã có một tầng mồ hôi mỏng.

"Công chúa uống nước đi " Vô Ưu có chút lo lắng nói: "Chúng ta nghỉ một chút "

Tích Nguyệt nhìn Vô Ưu, chần chừ một lúc, nhưng vẫn tiếp nhận ống trúc, một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ uống.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, Tích Nguyệt vẫn một bộ đạm nhiên, dường như mọi thứ xung quanh bao gồm cả Vô Ưu cách nàng xa lắm.

Hai người cứ vậy im lặng xấu hổ đi trở về. Triệu đại phu đang cán thuốc trong nhà, từ đằng xa nhìn thấy Vô Ưu trở lại, nhanh chóng chạy lại

"Vô Ưu, ngươi đi đâu cả đêm không về, có xảy ra sự sao?" Triệu đại phu thấy Vô Ưu vẫn ổn mới lặng lẽ thở ra. Rồi lại nhìn thấy ở một bên Tích Nguyệt đoan chính đứng.

Tích Nguyệt hôm nay mặc một bộ xa xỉ bạch y bằng lụa, kết hợp với khí chất nhàn nhạt của nàng, càng có cảm giác như tiên tử hạ trần, thanh nhã ổn trọng, một đầu tóc dài đơn giản vãn lên, lại mang chút thanh xuân tùy ý. Nàng đứng đó, khóe miệng mang cười, không mang theo giả ý, nhưng vẫn làm cho người khác có cảm giác không thể khinh nhờ. Đúng là một mỹ nhân đặc biệt.

"Vô Ưu, vị cô nương này là... ? "

"Nàng là .... "

"Ta là Tích nguyệt, đương triều Đại công chúa " Tích nguyệt cướp lời, từ trong tay áo lấy ra ngọc bài ngự dụng, một bộ vân đạm phong khinh.

Triệu đại phu thấy Phượng bài,  nhất thời mặt mũi trắng bệch nhìn ngọc bài tinh xảo trước mặt, hắn trước đây có một thời gian đi kinh thành, cũng có nghe qua về vị truyền kỳ công chúa này, nhưng tại sao công chúa lại đi cùng Vô Ưu về đây a?

Vô Ưu cam chịu gật gật đầu. Triệu đại phu cho rằng nàng gây rắc rối, lập tức quỳ xuống, giọng nói hoảng sợ

"Thảo dân bái kiến đại công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế "

"Được rồi, Triệu đại phu chớ đa lễ, đứng lên đi " Cái lễ của quân thần, vẫn là không thể bỏ qua

"Công chúa, Vô Ưu mấy năm trước bị tai nạn, đầu óc luôn tỉnh tỉnh mê mê, lại là người ngoại quốc, đối với quốc ngữ và lễ tiết thực không am hiểu. Nếu hắn có mạo phạm người, xin công chúa tha cho hắn một mạng, hắn thực ra ...." Triệu đại phu vẫn quỳ trên mặt đất thao thao bất tuyệt

"A, ta lại cảm thấy Vô Ưu rất thông minh, còn muốn tuyên hắn làm phò mã đây " Tích Nguyệt cắt đứt Triệu đại phu, mặt mũi mang cười nhìn Vô Ưu sầu bi.

Triệu đại phu nhất thời cấm khẩu ngẩn người, rồi lại lắp bắp

" Công ... công chúa nói đùa, hắn ... thế nhưng là.... thế nhưng là ...."

"Được rồi, vào nhà rồi nói. "

Xung quanh có ít nhất mười ám vệ đi theo hộ tống, tất cả đều là người của Khán Thiên phủ, Tích Nguyệt không quá nghi ngờ độ trung thành của họ, nhưng chuyện này, vẫn là cần đảm bảo tuyệt đối bí mật.

"Triệu đại phu, Vô Ưu là nam hay nữ không quan trọng, bản cung cần hắn theo bản cung vài năm, Triệu đại phu là người thông minh, hắn là biết mình nên làm thế nào?" Tích Nguyệt lạnh nhạt nói, không có vẻ gì là đe dọa nhưng vẫn mang theo một cỗ uy nghiêm không thể che giấu.

"Thảo dân, thảo dân biết "

"Vậy, để cho... lệnh tôn theo bản cung đi, ngươi có ơn với Vô Ưu, bản cung sẽ không làm khó ngươi, nhưng nếu có ai biết phò mã của bản cung ... là nữ, ngươi hẳn là biết hậu quả? "

"Công chúa, thiên hạ nam tử không thiếu, Vô Ưu ngoại trừ vẻ ngoài còn tàm tạm, nhưng nàng ta không học thức, không nghề nghiệp, lai lịch cũng không rõ, hơn nữa còn là nữ tử, tại sao ngài lại muốn tuyên Vô Ưu làm phò mã đây? " Triệu đại phu ưu tâm hỏi, hắn cũng là kẻ đọc sách thánh hiền, cảm thấy được chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Tích Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn, cũng không quan tâm, nhưng giọng nói lần này đã có chút cảm giác uy hiếp

"Chuyện của bản cung, thế nhưng Triệu đại phu muốn để ý? "

"Thảo dân... thảo dân không dám " Triệu đại phu lập tức quỳ sụp xuống, đầu cùng không dám ngẩng, một thân mồ hôi lạnh.

"Không dám mới tốt " Tích Nguyệt lẳng lặng nhìn người quỳ trên mặt đất, cũng không cho phép hắn đứng lên, đôi mắt híp lại sâu không lường được

"Hai người đang nói cái gì đây " Vô Ưu ôm balo của mình đi ra, liền thấy Tích Nguyệt đang ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống Triệu đại phu, xem không ra nàng đang suy nghĩ cái gì

"Không có gì, Triệu đại phu chớ đa lễ, mau đứng lên đi " Tích nguyệt thân thiết nói, rồi cũng không nhìn Triệu đại phu, mà đi qua hỏi Vô Ưu

"Chuẩn bị xong rồi? "

"Ân "

Tích Nguyệt gật đầu, khẽ liếc Triệu đại phu gật đầu xem như chào hỏi, thẳng tắp đi ra cửa.

"Triệu đại phu, ngươi vẫn khỏe chứ, nàng nói gì với ngươi " Nhìn Triệu đại phu một thân mồ hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch, hoảng sợ nhìn công chúa. Vô Ưu có lẽ cũng đoán được một vài điều.

 Vô Ưu " Triệu đại phu thở dài: " vẫn nói gần vua như gần cọp, lần này đi lành ít dữ nhiều, ta không thể làm được gì, ngươi đi theo công chúa... vẫn là ngàn vạn lần tự bảo trọng biết không "

"Ta biết, Triệu đại phu. Ba năm qua, thực cảm tạ ngươi đã thu lưu ta, sợ rằng lần này không có cơ hội tái kiến, ở đây ta có 500 lượng bạc, ngươi cầm lấy đi. Tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, công chúa ... nàng, nàng không đơn giản. Người tốt nhất là chuyển đi nơi khác sinh sống, đừng cho thôn dân ở đây biết, sau này ổn định viết thư cho ta là được"

Nói xong, cũng không quay đầu lại, thật sâu thở dài rồi đi theo Tích Nguyệt.

Triệu đại phu cầm ngân phiếu, nhìn bóng lưng của hai người, trên mặt tràn đầy ngơ ngác cùng không tha.
_______________________________

________________________________________________________

Tối hôm đó, Tích Nguyệt không nhanh không chậm ra hậu viện Tương Vương phủ, thản nhiên ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trên mặt là mịt mờ cảm xúc, tóc dài của nàng xõa tung bay theo gió, một thân áo bào màu nhạt khoác trên người, càng nổi bật thân hình thon dài, phảng phất như không thuộc về nhân gian

"Tiểu Hàn " Tích Nguyệt khẽ nói, trên mặt vẫn không có cảm xúc

Một bóng đen từ đâu vọt đến quỳ trên mặt đất, vững vàng như một pho tượng

"Cho người theo dõi gia đình Triệu đại phu" Nàng dừng lại một chút
"Nếu thấy hắn không ngoan ngoãn, liền gọn gàng đưa tiễn hắn đi "

"Vâng, công chúa "

"Có tin tức gì từ kinh thành không? "

"Hết thẩy vẫn nằm trong sự khống chế của Thái tử "

"Công việc ở Khán Thiên phủ? "

"Đội Vạn Tân cùng 150 xe hàng hóa đã thuận lợi trở về kinh thành, đang ở dịch trạm chờ công chúa phân phó, đội Vạn Kiếp từ Mông Cổ thông báo đã bán xong toàn bộ vải vóc, dược thảo cùng nguyên liệu, đang chuẩn bị thu gom hàng, ước chừng cũng phải hơn 1 năm mới trở về được, đội Vạn Niên 10 ngày nữa sẽ xuất phát đi Cao ly "

"Đem chuyện của Vạn Tân cho Ân quản gia giải quyết, lần này Vạn Tân mang về cả muối biển, không được để lâu "

"Vâng, công chúa "

"Ngươi lui đi "

Tiểu Hàn khẽ dập đầu rồi tung người biến mất, để lại Tích Nguyệt cô độc, phảng phất như hòa vào ánh trăng
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play