☆, Chương 68: Tra công số sáu

Edit: Nguyệt Kiều

Nhiệm vụ lần này khiến Lăng An Tu nhớ lại mình trước khi xuyên qua. Là một trạch nam tiêu chuẩn, bên ngoài cao quý lãnh diễm, bên trong kỳ mãnh liệt cực kỳ, kỹ năng cà khịa mãn cấp. Hắn có thể cùng bạn trên mạng trò chuyện ngày đêm, nhưng thực tại lại chẳng có lấy một người bạn bên cạnh, gặp người lạ một câu cũng không nói nên lời.

Lăng An Tu có vóc người tiêu chuẩn của trạch nam, vóc dáng trung bình, rất gầy, bởi vì không thường xuyên ra ngoài nên da dẻ trắng nõn. Lăng An Tu là họa sĩ truyện tranh, đương nhiên, hắn chưa bao giờ cho rằng mình sẽ có một cái "Nhà" thật sự. Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng, hắn có mười tiếng để ngủ, mười tiếng cắm mặt ở trên mạng, chỉ dùng bốn tiếng để vẽ ra một thân thiếu niên hờ 2D hững lạnh nhạt.

So với cuộc sống hiện thực nhàm chán không bao giờ thay đổi, Lăng An Tu ở trên mạng luôn là tâm điểm chú ý, đặc biệt là trên một website của người trong giới. Trên web này, Lăng An Tu không còn là tiểu thụ vạn năm, mà là cường công cao một mét tám lăm, cơ bụng sáu múi, XX mười tám cm hai mươi tuổi. Hắn tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, am hiểu các loại nhạc cụ, thường xuyên thể dục thể thao. Nick name là: Lost.

Lăng An Tu dựa vào sự tưởng tượng của mình vẽ nên một tấm chân dung hoàn mỹ của Lost. Ở Lost đã hội tụ tất cả những điểm yêu thích của các đồng chí gay. Ngũ quan tinh xảo hoàn mĩ, tóc ngắn nhẹ nhàng, bờ mông cong mẩy, hai chân thon dài thẳng tắp... Ở trên mạng ra vẻ là nghề của hắn, khi thì dương quang đáng yêu, khi thì gợi cảm mê người. Hắn có thể lạnh lùng, có thể ngạo kiều, có thể phúc hắc, thậm chí rảnh rỗi có thể vui đùa một chút chuyện SM. Lăng An Tu lăn lộn hơn nửa năm, đã trở thành một đóa hoa cao lãnh trên không gian mạng ảo này, khiến cho một đống người mê đến thất điên bát đảo, dồn dập yêu cầu hiến thân. Mà hoạt động giải trí yêu thích nhất của hắn chính là cùng các tiểu thụ tràn đầy khát khao vui đùa một chút về tình dục, tỷ như --

Lost: Em cảm giác được nhiệt độ của tôi sao? Nào mở rộng cơ thể em đón nhận tôi...

Bạo cúc ta 789: A, anh thật tuyệt! Nhanh nữa đi!

Lăng An Tu mặt không đổi sắc gõ câu nói tiếp theo: Em trước tiên làm ướt để tôi có thể đi vào.

Bạo cúc ta 789: Đã rất ướt, mau vào đi! Em không chịu nổi!

Lost: Đem chân nhấc cao hơn một chút, ngoan, em thật chăt a...

Nửa canh giờ sau.

Bạo cúc ta 789: Lost, em rất yêu anh a a a a! Bao giờ chúng ta có thể gặp nhau? Em không thể đợi nữa rồii!

Lost: Nói sau đi.

Rời khỏi không gian ảo, Lăng An Tu lắc mình biến hóa, trở về bản chất trạch nam vốn có. So với thực tại cô độc, Lăng An Tu càng muốn ở trong thế giới giả lập tìm kiếm khoái cảm kích thích. Thời gian hắn đắm chìm bên trong thế giới ảo càng ngày càng nhiều. Đan xen giữa thế giới thực và ảo, Lăng An Tu có lúc sẽ quên mất thật ra mình ruốt cuộc đang ở thế giới nào. Có vài lần, hắn suýt chút nữa dùng ngữ khí của Lost để nói chuyện với biên tập.

Biên tập -- Hạ Dật là người bạn ngoài đời duy nhất của Lăng An Tu. Hạ Dật không ưa bộ dáng Lăng An Tu trầm mê với internet, mỗi tuần đều sẽ cưỡng ép kéo hắn đi ra ngoài lượn một vòng. Lăng An Tu như mắc chứng sợ hãi chốn đông người, chỉ cần vừa đi đến chỗ có người, liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí có mấy lần thật sự đã phun ra ngoài. Hạ Dật rất tức giận, chỉ tiếc mài sắt không nên kim nói: "Cậu còn tiếp tục như vậy, đến lúc chết trong nhà cũng không có ai phát hiện! Ngoại trừ tôi cũng không có ai đưa tang cho nhà cậu đâu!"

Lời nói của Hạ Dật rất khó nghe lại còn đẫm máu nhưng quả thật cũng có phần đúng. Việc suốt ngày suốt đêm lên mạng không nghỉ ngơi gì kiệt sức mà chết cũng không có gì hiếm lạ. Lăng An Tu tuy rằng không có đạt tới loại trình độ đó, nhưng phần lớn thời gian mỗi ngày của hắn đều ngồi ở trên giường lên mạng, không có chuyện còn ôm máy tính bay tới bay lui, việc này đối với thân thể tuyệt đối là có hại.

Nhờ có Hạ Dật vừa dụ dỗ vừa cưỡng ép, Lăng An Tu rốt cục đã quyết định một việc gian nan -- rời mạng. Mà bước đầu tiên của việc rời mạng, chính là nói lời tạm biệt cùng các đồng chí ở website kia.

Lăng An Tu nhìn tư liệu hoàn mỹ của Lost trên màn ảnh, trái tim tàn nhẫn, con chuột run rẩy di đến ngay trên tùy chọn "Xóa bỏ".

Trên màn ảnh hiện ra một cái khung chat: "Bạn xác định muốn xóa bỏ nhân vật Lost này?"

Lăng An Tu không tiền đồ mà bắt đầu do dự. Nhưng hắn nghĩ tới Hạ Dật, vẫn là khẽ cắn răng, chuẩn bị trở thành một người đàng hoàng.

"Cậu thật sự muốn xóa bỏ tôi sao?"

Lăng An Tu bị giật mình, hẵn nghĩ mình bị ảo giác, hoảng sợ quay đầu xác nhận, liền thấy một nam nhân hoàn mỹ đang lơ lửng trên không trung.

Đúng, là "Lơ lửng" . Nam nhân này tựa hồ không có thân thể của mình, chỉ là dùng một loại trạng thái linh thể để tồn tại. Hắn thấy Lăng An Tu, trong mắt lộ ra một vẻ cầu khẩn.

Lăng An Tu nuốt một ngụm nước bọt, "Anh, là ai?"

Nam nhân suất khí mà nở nụ cười, "Tôi chính là cậu a, ngốc."

Lăng An Tu nhìn ngũ quan quen thuộc, liền quay lại nhìn chân dung trên màn hình, cẩn trọng hỏi: "Anh là... Lost?"

"Đúng, cậu rất thông minh." Lost cười híp mắt, "Thật sự muốn thưởng cho cậu một cái hôn nếu có thể."

Đừng hoảng hốt, mình nhất định là đang nằm mơ, Lăng An Tu ở trong lòng tự an ủi. Hắn tận lực bày làm ra một bộ biểu tình cao quý lãnh diễm, "Anh không nên ở đây."

"Không sai, tôi không thuộc về nơi này, mạng ảo mới là thế giới của tôi." Lost bay tới bên cạnh Lăng An Tu, có chút ủy khuất nói: "Nhưng mà cậu muốn xóa tôi. Cậu xóa tôi, tôi sẽ biến mất. Cho nên, tôi muốn đến ngăn cản cậu. Cậu đừng xóa bỏ tôi mà, xin cậu đấy."

Là một "chiếc gay" thuần khiết, sự phản kháng khi gặp trai đẹp cơ bản là số không, chứ đừng có nói đến Lost này lại còn là một anh siêu cấp đẹp trai phong độ.

Lăng An Tu lấy dũng khí nói: "Vậy anh muốn tôi làm thế nào?"

"Để tôi ở bên cạnh cậu đi. Tôi sẽ yêu thương cậu."

Lăng An Tu cưỡng bách chính mình bày ra biểu tình đổ nát trong nháy mắt, thay vào đó là hơi đỏ mặt.

"An Tu, cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, chúng ta không thể tách ra." Lost mỉm cười nói, "Ở bên tôi, được không?"

Lăng An Tu cũng không nói gì được, cũng không có khó mà nói, thế nhưng Lost thật sự đã đi tới thế giới hiện thực, y là người mà Lăng An Tu tạo ra, mười phân vẹn mười, ngoại trừ thẳng nam, không người nào có thể chống lại được nụ cười của y. Tiếc nuối duy nhất là Lost không có thân thể của mình, y như một bóng ma, cứ thế trôi nổi trong nhà. Thế nhưng y sẽ nhìn hắn ăn cơm, sẽ cười cùng hắn nói ngủ ngon, sẽ nhân lúc hắn tắm mà lộ ra nụ cười xấu xa, thậm chí sẽ cùng hắn thảo luận tác phẩm, dương dương đắc ý nói vai nam chính không có vẻ đẹp như y

-- nam nhân hoàn mỹ chỉ xuất hiện bên cạnh nữ chính kia, thật sự đang ở bên cạnh Lăng An Tu.

Tất cả sự chú ý của Lăng An Tu đều tập trung ở trên người Lost, cho dù không thể chạm vào y, Lăng An Tu vẫn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Cái gì hắn cũng không cần, chỉ cần Lost.

Hôm nay trước khi ngủ, Lost đứng ở bên giường Lăng An Tu, trên mặt là cảm xúc muốn nói lại thôi.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lăng An Tu hỏi.

Lost thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, "Không có gì."

Lăng An Tu tỉ mỉ mà quan sát biểu tình của Lost, "Anh đang nói dối."

Ánh mắt Lost sáng như sao, y tiến sát vào Lăng An Tu, nỗ lực lưu lại trên môi hắn một nụ hôn, nhưng mà cái gì cũng không làm được."An Tu, tôi yêu em."

Lăng An Tu nhẹ giọng nói: "Em biết."

"Tôi muốn ôm em."

Lăng An Tu có chút khó chịu quay đầu, "Nhưng mà..."

"Tôi muốn có thân thể của mình ở thế giới này. Em nguyện ý giúp tôi không?" Ngữ khí của Lost vô cùng thành khẩn.

Lăng An Tu đột nhiên ngồi dậy, "Ý của anh là, anh có thể nắm giữ thực thể?"

Lost gật gật đầu, "Nhưng mà điều này cần đánh đổi một số thứ."

"Không quản bỏ ra cái giá gì em đều nguyện ý, " Lăng An Tu thâm tình nhìn Lost, "Em muốn chạm vào anh."

Lost nở nụ cười, "Tốt lắm, em hãy làm theo lời tôi nói."

Ngày hôm sau, Lost nắm giữ thân thể hoàn mỹ, mà Lăng An Tu lại thay thế hắn làm một u linh, mờ mịt trôi nổi trên không trung.

Lost nhìn vào gương soi rất lâu, hài lòng nở nụ cười. Hắn quay đầu, nhìn Lăng An Tu, "Cám ơn em, thân ái."

"... Tại sao lại như vậy?"

"Chỉ có em nguyện ý đánh đổi thân thể của mình, tôi mới có thể chân chính đi đến thế giới này." Lost lộ ra một nụ cười đùa cợt, "Cho nên, An Tu, em hãy tận hưởng cuộc sống ở thế giới ảo đi. Em yên tâm, tôi sẽ thay thế em ở thế giới này sống thật tốt, tin tôi, cuộc sống của tôi sẽ thú vị hơn cuộc sống của em."

Lăng An Tu khó có thể tin nhìn Lost, "Nhưng mà anh đã nói."

"Hả?"

"Anh nói muốn ôm em, anh đã nói." Lăng An Tu cố chấp lặp lại, "Anh đã nói."

Lost thờ ơ nhún nhún vai, "Ừ, tôi muốn chạm vào em, nhưng mà hiện tại không làm được."

Từ đó về sau, Lăng An Tu như một linh hồn vô định ở trên thế giới này. Không một ai nhìn thấy hắn, không một ai có thể cảm nhận hắn, ngoại trừ Lost.

Cuộc sống của Lost thật sự vô cùng đặc sắc, vẻ ngoài hoàn hảo, năng lực xuất sắc, không người nào có thể chống lại mị lực đặc biệt này -- tất cả những thứ này đều là Lăng An Tu cho hắn. Mà y lợi dụng Lăng An Tu, cũng lợi dụng ưu thế này trở thành người thành công trong cuộc sống.

Người theo đuổi y nhiều đếm không xuể, nhưng mà y không cùng bất kì ai giao du. Y không muốn cần bạn trai cố định, như vậy sẽ làm giảm giá trị của y, nhưng đó cũng không đồng nghĩa với việc ngăn cản sự phát tiết của y.

Y không thể ôm Lăng An Tu không có thân thể, ở bên ngoài có vô số nam nam nữ nữ tình nguyện lên giường với hắn. Hắn tựa hồ không thèm bận tâm đeén tâm tình của Lăng An Tu, đường hoàng người về nhà, ở trên giường Lăng An Tu triền miên mãnh liệt. Mà Lăng An Tu, chỉ ở cửa phòng ngủ phiêu đãng, hắn không dám đi vào xem tình cảnh bên trong. Mặc dù không có trái tim nhưng hắn vẫn thấy đau trong lồng ngực.

***

"Ở nhiệm vụ này, ngươi không có thực thể, vậy nên Tiểu An cũng không thể xuất hiện dưới hình thái của hắn." Sau khi Lăng An Tu tiếp nhận ký ức của ký chủ xong, hệ thống hướng hắn nói rõ quy tắc "Dạo chơi" lần này, "Hắn sẽ xuất hiện dưới dạng trừu tượng, tức là dưới dạng hệ thống máy tính."

Lăng An Tu suy tư một hồi, nói: "Ý của ngươi là, Tiểu An chỉ là một trí tuệ nhân tạo ở trong máy tính?"

"Có thể hiểu như vậy."

"Vậy đi." Lăng An Tu có chút buồn bực, nhiệm vụ hệ thống đưa ra cho hắn càng ngày càng kỳ quái, lần này trực tiếp liền mở ra thế giới "Tâm linh", đương nhiên, nhớ tới cái thế giới máu me, Lăng An Tu cũng không có gì oán trách .

"Kỹ năng lần là cái gì?"

"Mỗi ngày ngươi có một tiếng để khôi phục thân thể. Một canh giờ qua đi, ngươi sẽ tiếp tục tồn tại dưới trạng thái linh thể."

Lăng An Tu không nhịn được nghĩ đến truyện cổ tích cô bé lọ lem -- qua nửa đêm, xe bí ngô cùng lễ phục đều biến mất, này thì hắn phải làm gì. Chỉ tiếc, người hắn đối mặt không phải là một chàng hoàng tử dịu dàng ôn nhu.

Tác giả có lời muốn nói: Chào mừng bạn đến với Thế giới thứ 6

- Hết chương 68 -

Nguyệt Kiều: Dạo này nhiều chuyện quá nên bỏ bê truyện hơi lâuuu :< Tui come back rồi các bác ơiii :>> Có ai để ý cái logo của nhà là tôi mới thay cách đây 3 tháng không :> Nhìn được hơn logo cũ nhở :>>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play