Lòng anh ấy choán đầy bởi lửa giận, hiện giờ Thịnh Hàn Ngọc lại cứa một nhát dao vào lòng anh ấy, khiến anh ấy rất muốn đánh người!
“Anh đi theo tôi.


Ảnh Tử kéo Giản Nghi Ninh vào trong phòng, khăn trải giường gọn gàng sạch sẽ, chỉ có dấu vết có người từng ngồi ở góc giường.

Đối diện giường có một chiếc ghế dựa, bên cạnh ghế dựa là bàn, trêи bàn còn bày rất nhiều giấy tờ, máy tính còn đang mở, màn hình hiện lên trang word danh sách báo giá…
Ảnh Tử nói không sai, đêm qua bọn quả thực sự thảo luận về kế hoạch cho công ty!
Giản Nghi Ninh phản ứng rất nhanh, xoay người lại nở nụ cười tươi: “Vất vả rồi, vất vả rồi, tôi đoán hai người chưa ăn sáng, tôi cũng chưa, đi ra ngoài ăn chút gì nhé?”
Trêи mặt của Ảnh Tử là vẻ bình tĩnh, mặt Thịnh Hàn Ngọc cũng không có cảm xúc gì… Đây là điềm báo chuẩn bị đòi nợ!
“Tôi đi mua về, anh Hàn Ngọc, anh nghỉ ngơi đi.


Giản Nghi Ninh kéo Ảnh Tử muốn chuồn đi.

“Đứng lại.


Giọng của Thịnh Hàn Ngọc không nhỏ, giờ mà giả vờ không nghe thấy thì hơi quá quắt.

Giản Nghi Ninh chỉ có thể đứng lại, quay người, cũng không quên núp phía sau người Ảnh Tử: “Anh Hàn Ngọc, anh không ăn hải sản đúng không? Em nhớ rõ mà.


“Đừng có đánh trống lảng.


Trong lòng Thịnh Hàn Ngọc hiểu rõ lòng dạ hẹp hòi của anh ấy.

Một đấm vừa rồi, giờ trêи mặt còn đau, trong lòng không tức giận mới lạ.

Thịnh Hàn Ngọc nói: “Chị gái của cậu còn sống, tôi phải ở đây chờ cô ấy, các người trở về đi, về sau có việc gì thì đến đây tìm tôi, tôi sống ở đây.



Giản Nghi Ninh nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề: “Anh Hàn Ngọc, anh vừa nói cái gì em nghe chưa rõ, có thể nói lại lần nữa không?”
“Đừng nhiều lời nữa, đi thôi, trêи đường đi tôi nói cho anh.

” Lần này là Thời Du Huyên kéo anh ấy ra ngoài.

Cuối cùng cũng lên xe, Giản Nghi Ninh vội vàng hỏi: “Giờ có thể nói chưa? Anh ta nói chị tôi còn sống, không phải là cô lừa anh ta đấy chứ?”
Ảnh Tử chột dạ, gật đầu: “Đúng.


“Đúng hả?”
“Ôi trời ơi, cô muốn tôi nói gì với cô đây?”
Giản Nghi Ninh giơ tay tát lên mặt mình một cái: “Đều tại tôi, lúc trước tôi vốn không nên cho cô dùng chứng minh thư của chị gái tôi.


Nếu lúc trước đưa cho Ảnh Tử thân phận của người khác, Thịnh Hàn Ngọc cũng sẽ không lần theo dấu vết tra ra Ảnh Tử, cũng sẽ không dẫn đến chuyện sau này.

Hiện tại nhà trọ của Ảnh Tử đã bị anh chiếm lấy… Giản Nghi Ninh cảm thấy chuyện này Thịnh Hàn Ngọc xử lý thế là quá được!
Anh ta chiếm nhà trọ của Ảnh Tử rồi, Ảnh Tử chỉ có thể ở lại trong biệt thự của anh ấy, thế chẳng phải quá tuyệt à.

Giản Nghi Ninh cẩn thận suy nghĩ về Thời Du Huyên, cô lại lấy từ đâu ra một hợp đồng bán nhà đưa cho anh ấy: “Cho anh này.


“Đây là cái gì?” Anh ấy nhận lấy.

Thời Du Huyên mỉm cười: “Tự xem đi.


Mang mặt nạ cả đêm, tuy rằng rất mỏng nhưng lại kín gió, dù sao cũng đã ở trêи xe, Thời Du Huyên tháo mặt nạ ra, hít thở lấy không khí.

Làn da trắng nõn lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, bóng loáng mịn màng như lòng trắng trứng gà vừa luộc bóc vỏ, ngũ quan hoàn hảo phối hợp trêи khuôn mặt, đẹp đến mức làm Giản Nghi Ninh không dời được ánh mắt.

Thấy Giản Nghi Ninh nhìn mình chằm chằm, cô đeo lại mặt nạ lên, nói: “Xem hợp đồng đi, nhìn tôi làm gì.


Giản Nghi Ninh mở giấy tờ ra, sau khi đọc xong thì ánh mắt khϊế͙p͙ sợ trừng lớn, hô lên: “Trời ơi, Ảnh Tử, cô đùa tôi à? Một cái nhà trọ hỏng đổi lấy mười phần trăm cổ phần công ty của Đính Thịnh? Cô mua bán có lời quá ta ơi…”
Nói thì nói như thế, nhưng Giản Nghi Ninh biết chuyện này không phải là nói giỡn, phía dưới còn có chữ ký và dấu vân tay của Thịnh Hàn Ngọc.

Chẳng trách vừa rồi Thịnh Hàn Ngọc nói về sau sẽ ở nhà trọ này, nhà trọ chính là nhà của anh ta.

Đúng là nhà của anh ta, nhưng mà giá phải trả hơi bị lớn.

“Về nhà, về nhà thôi.


Khởi động xe lái đi, Giản Nghi Ninh nói: “Về sau Thịnh Hàn Ngọc ở nhà trọ, cô ở biệt thự sẽ không cần giả trang A Sửu nhỉ? Cả mặt nạ cũng đừng đeo nữa, biệt thự lại không có ai khác, mang cái này kín gió khó thở.


“Không được.


Thời Du Huyên từ chối: “Người ở biệt thự đối diện biết tôi.


Đúng thế.

Anh ấy nghĩ tới đêm trước khi anh ấy chuẩn bị về nước, yêu cầu gặp mặt Ảnh Tử, Ảnh Tử sảng kɧօáϊ đồng ý gửi vị trí của mình cho anh, là biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc.

Lúc đó anh ấy hiểu lầm rằng người cùng anh liên lạc năm năm chưa từng thấy mặt là Thịnh Hàn Ngọc, sau đó cẩn thận nghĩ lại thì thấy hơi bất hợp lý, lúc này mới liên tưởng tới Ảnh Tử.

“Khi đó cô ở biệt thự của Thịnh Hàn Ngọc là dùng gương mặt thực của cô.


Thời Du Huyên gật đầu: “Đúng.


“Trời ạ.


Giản Nghi Ninh chỉ một ngón tay lên trán cô: “Tôi nói cô không ngốc, nhưng có phải cô ngốc thật hay không vậy? Lúc trước sao không biết mà trốn tránh một chút hử?”
Thời Du Huyên: “Lúc ấy tôi nghĩ ở lại hai ngày rồi đi, đời này sẽ không còn gặp lại nữa, ai biết các người lại ở đối diện đâu.


Câu này là lời thật lòng, cô thực sự không ngờ tới.

Giản Nghi Ninh hiểu lầm, anh ấy nghĩ Ảnh Tử lúc đó tìm một chỗ giải sầu, cho nên tới nhà họ Thịnh làm người hầu, không ngờ Ảnh Tử và Thời Du Huyên là cùng một người!
“Không sao, đi ra ngoài chú ý hóa trang là được, về nhà.

” Giản Nghi Ninh chấm dứt đề tài, lái xe chuẩn bị quay về biệt thự.

Thời Du Huyên hỏi: “Chứng minh thư mới bao giờ đưa cho tôi?”Anh ấy nghẹn lời.

Không phải là anh chưa từng để chuyện này ở trong lòng, mà là cố ý không thực hiện.

Anh ấy có lòng riêng, không có chứng minh thư thì Ảnh Tử chỉ có thể ở trong biệt thự của anh, mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy cô.

“Này, nói gì đi chứ? Không phải là anh muốn…”
Thời Du Huyên nói được một nửa thì điện thoại của Giản Nghi Ninh vang lên, anh ấy vốn đang lo không biết giải thích như thế nào, điện thoại tới thật đúng lúc.

Là bà Giản gọi đến.

Giản Nghi Ninh: “Mẹ à, có việc gì thế?”
Bà Giản: “Nghi Ninh, con về nhà ngay lập tức, bây giờ, về ngay.

” Giọng bà nghiêm túc lắm, hẳn là có việc quan trọng.

“Mẹ, con đang ở trêи đường, về đến nhà khoảng một tiếng nữa, đã xảy ra chuyện gì? Trước tiên mẹ nói cho con nghe một chút.


Bà Giản nói: “Thời Vũ Kha đang ở nhà chúng ta, cô ta nói mình là bạn gái của con.


Anh ấy lập tức nóng nảy: “Cái gì mà bạn gái? Cái gì thế trời? Mẹ, xin mẹ đừng có tin cô ta nói hươu nói vượn, không thể nào có chuyện đó…”

Bà Giản muốn nói lại thôi, thấy con nói như thế cũng không nóng vội, dặn dò anh ấy lái xe cẩn thận, cụ thể chờ về nhà rồi nói.

Giản Nghi Ninh vội vàng giải thích là vì sợ Ảnh Tử hiểu lầm.

Anh suy nghĩ nhiều rồi, Ảnh Tử không chỉ không hiểu lầm, mà sau khi anh ấy ngắt điện thoại còn cười ngặt nghẽo giễu cợt anh ấy một phen: “Đáng đời, tôi đã nói cái người phụ nữ Thời Vũ Kha kia không thể không đề phòng, anh lại không tin.


“Không tin thì thôi, giờ thì người ta đến nháo loạn nhà anh luôn rồi, đống nhơ nhớp này mà để dính vào người thì một thân bùn nhão…”
Thời Du Huyên vui sướиɠ khi người gặp họa không quá hai phút liền hối hận.

Bởi vì Giản Nghi Ninh nói: “Ảnh Tử, cô cùng về với tôi đi, nói với bố mẹ cô là bạn gái của tôi, để cho người phụ nữ kia cút đi.

” Nói xong, không đợi cô đồng ý đã thay đổi hướng xe đi về phía nhà mình.

Thời Du Huyên bị anh ấy dọa giật bắn cả người, lập tức phản đối: “Không được, Giản Nghi Ninh, tôi không đồng ý, anh mau dừng xe lại, có nghe thấy không?”
Nghe thì có nghe thấy, nhưng anh ấy không hề dừng lại, càng không quay đầu xe.

Giản Nghi Ninh nói: “Ảnh Tử, cô không thể thấy chết mà không cứu được, giúp tôi lúc này đi, trước tiên đuổi Thời Vũ Kha đi đã rồi nói sau.


Thời Du Huyên không phải không muốn giúp, có điều hôm nay cô không ngụy trang, trong tay chỉ có một chiếc mặt nạ da người mỏng, cô sợ Thời Vũ Kha nhận ra cô là ai.

Thời Vũ Kha và Thịnh Hàn Ngọc không giống nhau, số lần Thịnh Hàn Ngọc gặp cô có hạn, hơn nữa lòng của anh ta không hướng đến Thời Du Huyên, cho nên không liên tưởng Ảnh Tử với Thời Du Huyên.

Nhưng Thời Vũ Kha thì không giống thế, hai người lớn lên từ nhỏ, cô ta vẫn luôn hâm mộ khuôn mặt và dáng người của Thời Du Huyên, cho nên nhớ rất kỹ.

Cô lo lắng bị nhận ra, lại không thể nói rõ cho Giản Nghi Ninh, Thời Du Huyên nóng hết cả ruột, lúc bấy giờ, nhìn thấy có một khu mua sắm ở bên đường khiến cô nảy ra một ý tưởng.

“Dừng xe, tôi xuống mua quần áo thay.


Giản Nghi Ninh còn tưởng cô căng thẳng vì gặp bố mẹ, muốn ăn diện đàng hoàng thì vô cùng vui mừng dừng xe ở ven đường, chuẩn bị cùng cô đi xuống.

“Không cần, anh ở trong xe chờ, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.


Quả là rất nhanh, chỉ là khi Ảnh Tử quay về, suýt chút nữa Giản Nghi Ninh đã phun một búng máu!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play