Thời Vũ Thành không nghi ngờ gì, ông ấy chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào, trong đầu vang vọng "Ong ong”, huyết áp nhất định tăng cao rồi, không cần đo cũng cảm thấy được.

“Em sẽ không thả nó ra ngoài chứ?” Ông vẫn có phần không yên tâm.

Giang Nhã Đan chỉ chỉ chìa khóa trong tay ông ấy: “Chìa khóa trong tay anh, em mở bằng cái gì chứ? Chẳng lẽ dùng dao phay chém cửa lớn?”

“Được, vậy anh đi uống thuốc.”

Thời Vũ Thành yên tâm đi về phòng uống thuốc, Giang Nhã Đan nhìn chằm chằm ông ấy đi vào phòng, ngay lập tức mang chìa khóa dự phòng ra mở cửa, nhỏ giọng nói với con gái: “Đừng khóc, con nhanh chân lên đi, tranh thủ lúc bố con không ở đây.”

Thời Vũ Kha dùng mu bàn tay lau lung tung mặt mình hai lần, chạy thẳng ra bên ngoài với đôi chân trần, xuống đến một nửa cầu thang thì nhớ lại không thể đi như thế này được.

“Mẹ ơi, cái túi của con.”

Điện thoại cùng với chứng minh thư đều ở trong túi, không có chứng minh thư thì không thể chuyển danh nghĩa chủ nhân biệt thự thành tên cô ta được!

Giang Nhã Đan khóa lại cửa thêm một lần nữa, khẩn trương nhìn chằm chằm phòng của mình, chỉ sợ Thời Vũ Thành đột nhiên chạy ra bắt gặp được chuyện bà ta làm.

Bây giờ là lúc nào rồi, còn lo lắng cái túi gì nữa chứ.

Giang Nhã Đan liên tục vẫy tay, ý bảo Thời Vũ Kha đi mau: “Con ra ngoài trước đi, chờ mẹ lấy được thì sẽ tự tay mang cho con.”

Thời Vũ Kha lại xuống lầu một lần nữa, chân trần chạy khỏi cửa lớn, cô ta sợ bị bố mình phát hiện nên không ngừng chạy rồi chạy...!Khi phát hiện chiếc xe ở của quẹo, muốn nó cũng không còn kịp nữa.

rồi!

"Kittttttt.."

Giản Nghi Ninh phản ứng cực kỳ nhanh, một chân giẫm phanh, mặc dù cuối cùng Thời Vũ Kha bổ nhào vào xe nhưng lại không bị thương.

Anh ấy vừa từ Ginza Building tới, tạt qua siêu thị hôm đó mua vài thứ thì đột nhiên nhớ lại mình chưa trả tiền nợ nên quay lại, dù sao cũng không xa lắm nên tiện đường chạy đến đây.

Không ngờ mới vừa chạy vào tiểu khu thì suýt chút nữa đụng người ta.

Anh ấy xuống xe đi tới xem xét: “Cô gái, cô không sao chứ? Mau nhìn xem có bị thương ở đâu không, tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm

tra..."

“Thật trùng hợp, thì ra là là cô.”

Giản Nghi Ninh nhận ra Thời Vũ Kha, Thời Vũ Kha cũng nhận ra anh ấy, cô ta rất mừng, vội vàng nói với Giản Nghi Ninh: “Gặp được ngài thật tốt quá, ngài có thể cho em đi nhờ ra ngoài được không? Chỉ cần chở em đến chỗ có thể bắt xe taxi là được.”

“Lên xe đi, tôi đỡ cô.”

Giản Nghi Ninh đỡ Thời Vũ Kha lên xe, lúc chạy ra tiểu khu mới hỏi: “Cô Thời tôi đưa cô đi bệnh viện trước nhé? Kiểm tra xong không có vấn đề gì cũng sẽ yên tâm hơn”.

Thời Vũ Kha cúi đầu im lặng, cô ta đã đoán được lý do Giản Nghi Ninh đến tiểu khu nhà mình, hơn phân nửa là tìm cô ta!

Vốn dĩ cô ta đã không ôm hy vọng, còn từng hối hận tại sao lúc đó lại tự tin nhiều như vậy?

Nếu lúc đó cho anh ấy số điện thoại hoặc địa chỉ thì tốt rồi, tệ lắm cũng có thể nói tên cho cậu hai nhà họ Giản biết, bây giờ kết quả cái gì cũng chưa làm được.

Thời Vũ Kha tự tin cho rằng mình nhất định sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ của Giản Nghi Ninh, sau đó tự anh ấy sẽ trăm phương nghìn kể tìm cô ta!

Cô ta cảm thấy đàn ông chính là để tiện, thứ gì đoạt được dễ dàng sẽ không biết quý trọng, phải luôn thỏa mãn được khao khát khám phá điều mới lạ trong lòng đàn ông thì mới có thể làm bọn họ theo

đuổi đến cùng mà không bỏ cuộc...!Nhưng đã qua nhiều ngày như vậy vẫn chưa thấy tin tức gì của Giản Nghi Ninh, cô ta lại bắt đầu hối hận, lúc này mới một lần nữa tìm đến Thịnh Dự Khải.

Hiện tại Thịnh Dự Khải đã mua biệt thự cho cô ta rồi Giản Nghi Ninh mới đến tìm mình, trong lòng Thời Vũ Kha cực kỳ rối rắm, nhất thời không biết nên chộp lấy Giản Nghi Ninh trước hay vẫn nên tranh thủ thời gian đi gặp Thịnh Dự Khải trước.

“Cô Thời, cô Thời?” Giản Nghi Ninh hỏi mà không nhận được câu trả lời, anh ấy lại gọi thêm hai tiếng.

“Vâng?”

Thời Vũ Kha ngẩng đầu, xin lỗi Giản Nghi Ninh cười đáp: “Thật xin lỗi lúc nãy em thất thần, ngài nói cái gì?”

Giản Nghi Ninh lấy ra một xấp tiền từ trong bóp đưa qua: “Lần trước mượn tiền cô lâu như vậy mới trả, thật là ngại quá.”

Thời Vũ Kha tiếp nhận, thẹn thùng cười: “Không sao cả, ngài đúng là giúp đỡ kịp thời, biết hiện tại em đang có nhu cầu cần tiền cấp bách thì ngài ngay lập tức đưa cho em, sớm một chút hay trễ một chút cũng vô dụng, chỉ có lúc này vừa vặn kịp.”

Lời nói của cô ta có ẩn ý, Giản Nghi Ninh tò mò liền hỏi: “Tại sao lại cần gấp?”

Hốc mắt Thời Vũ Kha lập tức đỏ, kể chuyện bố nhốt cô ta ở trong phòng không cho đi ra ngoài, còn miêu tả toàn bộ tình huống

nhưng lại thay đổi nguyên nhân bị nhốt.

Thời Vũ Thành không cho cô ta đi gặp Thịnh Dự Khải, cô ta nói thành bố ép buộc cô ta đi xem mắt, tuổi đối phương thậm chí có thể làm bố mình nhưng bố cô ta cũng không để ý những chuyện này mà chỉ muốn lấy sính lễ giá trên trời!

Cô ta “trốn” ra vì muốn tự làm công kiếm tiền nuôi sống bản thân, tự mình thoả mãn mình, mà tiền mới vừa được trả về có thể đúng lúc dùng để thuê nhà, ăn cơm vân vân...!
Thời Vũ Kha chỉ hươu bảo ngựa, nói hươu nói vượn vậy mà lại khiến Giản Nghi Ninh tin tưởng không chút nghi ngờ.

Giản Nghi Ninh không biết nhiều về nhà họ Thời nhưng anh ấy mới vừa biết con gái thứ hai nhà họ Thời Thời Du Huyên là một đứa ngốc, lại bị Thời Vũ Thành gả cho Thịnh Hàn Ngọc.

Gả kẻ ngốc đó mà cũng muốn đòi sính lễ giá trên trời, Thời Vũ Thành có thể là thứ tốt đẹp gì chứ?

Những điều cô ta nói này rất phù hợp với những gì Giản Nghi Ninh biết nên anh ấy mới dễ dàng tin tưởng, còn vô cùng thông cảm với Thời Vũ Kha.

Thời điểm mà con người trở nên thông cảm cho người khác thì chắc chắn sẽ đồng ý hỗ trợ cung cấp cho đối phương trong khả năng của mình ngay lập tức.

Anh ấy nói với Thời Vũ Kha: “Cô tới công ty nhà tôi làm việc đi, rất

nhiều vị trí, dù sao vẫn có thể có một công việc thích hợp với cô, nếu không tìm được nơi ở thì cũng có thể bảo tôi.”

Nói xong còn đưa di động qua: “Cô thêm Zalo tôi đi để tiện liên lạc.”

Lúc cho anh ấy địa chỉ, Ảnh Tử đã nói với anh ấy rằng Thời Vũ Kha không phải người tốt, kêu anh ấy đừng đáp ứng cô ta bất cứ điều gì nhưng hiện tại Giản Nghi Ninh đều quên sạch hết rồi.

Điều này cũng không thể trách anh ấy, ở bên ngoài Thời Vũ Kha ngụy trang cực kỳ tốt, trong nhà và bên ngoài hoàn toàn là hai dáng vẻ đối lập nhau.

Trong lòng Thời Vũ Kha vô cùng mừng rỡ, sắc mặt lại rất khó xử: “Chuyện đó quá phiền toái rồi, không thích hợp lắm.”

“Không phiền, chuyện nhỏ thôi không tốn sức gì, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm”.

Thời Vũ Kha lại từ chối lần nữa: “Thôi không cần đầu, em có một bạn học nữ thật sự rất tốt bạn ấy có thể giúp em, em tìm bạn ấy trước, nếu bạn ấy không có cách nào giúp em lại tìm ngài.”

“Cũng đúng”

Thời Vũ Kha không nhận điện thoại mà lại hỏi Giản Nghi Ninh có bút hay không?

Giản Nghi Ninh nói cho cô ta ở trong ngăn kéo phía trước ghế phụ, cô ta lấy ra nghiêm túc ghi lại số Zalo bên trong vạt áo, lúc này mới

nói: “Điện thoại em bị bố tịch thu, tạm thời không thêm Zalo được, chờ em mua điện thoại mới sẽ lập tức thêm ngài.”

Giản Nghi Ninh đưa tiền một lần nữa, lấy ví tiền ra nhưng không đếm mà trực tiếp đưa toàn bộ tiền mặt mình có cho Thời Vũ Kha: “Cô cầm trước số tiền này để tạm trang trải đi”

Thời Vũ Kha nói không cần gì cả, không cần tiền, cũng không cần Giản Nghi Ninh đưa cô ta đi bệnh viện.

Chỉ mong anh ấy cho xe chạy đến cửa tiểu khu lưng chừng núi nhưng không cho anh ấy chạy vào với lý do là: “Hiện tại em chưa có bạn trai, sợ bạn cùng lớp thấy lại hiểu lầm”

Giản Nghi Ninh cũng không hoài nghi một chút nào, tỏ vẻ thấu hiểu sau đó khi chuẩn bị rời đi mới phát hiện cô ta còn đi chân trần.

Trong xe có đôi giày da cá sấu nhưng đây là kiểu dành cho nam.

Anh ấy mới mua còn chưa mang, muốn tặng cho Thời Vũ Kha để cô ta tạm thời mang vào.

Cô ta nói không cần, chỉ chỉ cửa siêu thị trong tiểu khu nói đi vào mua đôi dép lê để mang đi tới nhà bạn học.

Lý do vẫn giống như cũ...!sợ bạn học hiểu lầm không tốt!

Giản Nghi Ninh lái xe rời đi, Thời Vũ Kha vẫn luôn vẫy tay chờ xe chạy đi xa mới nhấc chân chạy vào trong tiểu khu.

Lưu lại ấn tượng tốt với cậu hai nhà họ Giản thế là đủ rồi, tiếp đến phải tranh thủ đi gặp Thịnh Dự Khải.

Ngay trước khi Thịnh Dự Khải mất hết một chút kiên nhẫn cuối cùng thì cũng chờ được Thời Vũ Kha đến.

Cô ta thở hồng hộc chạy tới trước mặt anh ta.

Tóc tại cô ta rối bời, lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cũng nhoè rồi, váy áo hoa lệ thì dính đầy bùn đất do bị té ngã, còn có đôi chân trần đó nữa!

Thịnh Dự Khải nhíu mày, từ trước đến nay anh ta chỉ nhìn trúng nữ sinh có giá trị nhan sắc cao, bộ dạng này của Thời Vũ Kha kéo thấp hình tượng vô cùng nghiêm trọng, anh ta có hơi hối hận việc mua biệt thự cho cô ta.

“Sao cô lại biến thành như vậy, ra ngoài cũng không biết mang giày?”

Thời Vũ Kha đang muốn giải thích nhưng Thịnh Dự Khải ngay lập tức ghét bỏ che miệng mũi lại: “Cả người hôi hám đầy mồ hôi, đừng nói là cô bị hôi nách đó chứ?”

Trong lòng cô ta “lộp bộp” hai tiếng, đúng là có thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play