Tại biệt thự bên bờ biển của Thịnh Hàn Ngọc.
Thời Du Huyên bị vệ sĩ đưa về, sau khi xuống xe cô liền đi vào nhà sau đó không vui nhốt mình trong phòng.
Những chuyện phát sinh ngày hôm nay càng khiến tâm trạng cô buồn phiền, giận dữ.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình đã vạch rõ ranh giới với nhà họ Thời nhưng khi Thời Vũ Thành gặp rắc rối vì cô thì cô vẫn không cam lòng mà xuất đầu lộ diện.
Từ nhỏ đến lớn Thời Du Huyên chưa bao giờ nhìn thấy bố mẹ ruột của mình, Thời Vũ Thành là người duy nhất mang lại hơi ấm cho cô, cô không muốn thờ ơ nhìn ông ấy đau khổ.
Cô bị vệ sĩ áp giải về, canh chừng cũng gắt gao hơn.
May mắn thay mặc dù cô ở trong nhà họ Thịnh nhưng sự tự do mà cô hằng mong ước vẫn được hiện thực hóa.
Kể từ hôm đó Thịnh Hàn Ngọc dường như rất bận rộn, anh sống ở ngoài, lâu lâu mới về một lần.
Ngay cả khi Thịnh Hàn Ngọc về anh cũng chỉ ở trong phòng làm việc của mình, cô không biết anh đang bận việc gì nên không làm phiền đến anh.
Thời Du Huyên cũng chưa từng hỏi xem hôm đó anh đi đâu, làm việc gì như bao người vợ khác.
Anh biết tất cả những gì xảy ra ở nhà họ Thời ngày hôm đó, Thịnh Hàn Ngọc cũng không làm cho Thời Du Huyên xấu hổ, anh yêu cầu quản gia phải chăm sóc, không được đối xử tệ bạc với cô.
Cô không có của hồi môn, Thịnh Hàn Ngọc đã yêu cầu quản gia mua rất nhiều quần áo và đồ trang sức cho cô.
Vì không thể cho cô tình yêu của mình nên anh muốn đền bù vật chất.
Nếu nhà họ Thời không nuôi được Thời Du Huyên thì anh sẽ nuôi cô đến hết đời này.
Tương lai anh sẽ nhận Thời Du Huyên làm em gái của mình, điều này có thể bảo vệ cô khỏi bị người khác bắt nạt trong suốt quãng đời còn lại!
Thời Du Huyên chỉ biết Thịnh Hàn Ngọc đang bận nhưng lại không hề biết Thịnh Hàn Ngọc đang ẩn nấp tại căn hộ của mình.
Nơi mà cô gọi là căn cứ bí mật đã bị ‘kẻ địch’ chiếm đóng.
Thịnh Hàn Ngọc giao toàn quyền xử lí công ty cho em ba và Vân Triết Hạo.
Sau đó anh đã mua rất nhiều đồ, rồi chuyển vào căn hộ, chờ đợi Giản Di Tâm xuất hiện.
Căn hộ rất cao cấp nhưng không quá lớn, khoảng một trăm mét vuông.
Phong cách trang trí đơn giản, màu sắc chủ đạo trong phòng là màu đen trắng, kể cả quần áo trong tủ cũng vậy.
Ngoại trừ vài bộ quần áo đơn giản trong tủ thì những đồ đạc cần thiết hàng ngày đều ít ỏi đến mức đáng thương.
Nơi nào trong nhà cũng thấy lạnh lẽo, thoạt nhìn cũng hiểu chủ nhà rất ít sống ở đây.
Nhân viên khu nhà đã chứng minh điều này, bọn họ nói rằng chủ nhà chỉ đến đây được mấy lần.
Lần nào đến cũng che chắn rất kín đáo, căn bản không thể nhìn rõ mặt.
Sau đó anh đã tìm thấy một chiếc mặt nạ da người mỏng trong ngăn kéo! Bây giờ Thịnh Hàn Ngọc đã tin chắc một điều rằng khuôn mặt của Giản Di Tâm đã bị biến dạng nên cô ấy mới không muốn gặp anh.
Trong phòng có một chiếc máy tính, anh bật nó lên thì thấy không có một biểu tượng nào, chỉ thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh một con gấu bông.
Thịnh Hàn Ngọc có thể thấy hình ảnh con gấu bông trên chiếc máy tính để bàn này hoàn toàn giống với Tử Tử của Thời Du Huyên.
Anh không hiểu tại sao lại có hình một con gấu bông trên máy tính của Giản Di Tâm.
Chẳng lẽ các cô gái đều thích những thứ này, trước đây Giản Di Tâm cũng rất thích nó, trong nhà cũng có một số con búp bê và gấu bông.
Thịnh Hàn Ngọc không biết tại sao mình đang ở trong nhà của Giản Di Tâm nhưng lại luôn cảm nhận được hơi thở của Thời Du Huyên và vô tình nghĩ đến cô!
Mỗi khi suy nghĩ này xuất hiện, anh cảm thấy vô cùng tội lỗi với Giản Di Tâm nhưng lại không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
...
Trong biệt thự, Thời Du Huyên đang cảm thấy rất tự do.
Người quản gia sẽ đúng giờ gọi cô xuống ăn cơm, thời gian còn lại có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, có thể ra ra vào vào ở bất kỳ căn phòng nào, cho dù cô có trốn ở đâu cũng không ai làm phiền.
Cuối cùng cô cũng đã được tự do sống một cuộc sống như ý định ban đầu.
Nhưng Thời Du Huyên lại không biết tại sao thường cảm thấy không thoải mái, đôi lúc còn có chút trống rỗng.
Vì rảnh rỗi nên cô có nhiều thời gian để trò chuyện với Giản Nghi Ninh hơn, cô cũng không phải lo lắng về việc bị gián đoạn bất cứ lúc nào.
Sự việc khiến cô đột ngột rời khỏi tòa nhà Ginza hai ngày trước đã được giải thích rõ ràng.
Giản Nghi Ninh nói rằng ông chủ của Đính Thịnh là bạn cũ của anh ấy và có mối quan hệ sâu sắc với Giản Di Tâm, nếu để cô đi đàm phán thì nhất định sẽ bị vạch trần.
Chuyện này anh ấy cũng mới biết, nếu không tuyệt nhiên sẽ không để cô mạo hiểm như vậy.
Thời Du Huyên cũng không phải là một người có tính cách ích kỷ, cô sẽ không bao giờ cố chấp vào một thứ gì đó và cô biết cách tôn trọng sự riêng tư của mỗi người.
Giản Nghi Ninh không muốn nói thêm về chuyện của Giản Di Tâm nên cô cũng không hỏi nhiều.
Giản Nghi Ninh nói với cô rằng anh ấy sẽ sớm trở lại và đích thân tham gia đàm phán với tập đoàn Đính Thịnh.
Giản Nghi Ninh còn hỏi xem cô ở nơi nào, hai người làm việc với nhau nhiều năm như vậy rồi nhưng chưa hề có một bữa ăn với nhau.
Lời đề nghị này hẳn là không quá phận.
Tất nhiên là không.
Trong nhiều năm như vậy, Thời Du Huyên luôn biết thân phận của Giản Nghi Ninh nhưng Giản Nghi Ninh lại không biết cô là ai, điều này thật không công bằng.
Thời Du Huyên gõ hai từ ‘có thể’ rồi gửi nó đi, cô cũng đã tiện tay chia sẻ vị trí của mình.
Giản Nghi Ninh không thể nói thêm được lời nào nữa.
Thời Du Huyên đánh một loạt dấu hỏi nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh ta hồi âm.
"Cái quái gì vậy? Lúc không cho vị trí thì anh ta hỏi tới hỏi lui, bây giờ cho rồi lại bày ra cái thái độ gì đây?” Thời Du Huyên lẩm bẩm một mình, đúng là không thể hiểu được.