Chuyện này ngoại trừ Khương Liễm, chỉ có Giác biết. Phác Lận đối với thân phận phú nhị đại của mình căm thù đến tận xương tuỷ, hắn vẫn tâm hướng quần chúng chí tại cao xa, sau khi tốt nghiệp nhanh chân liền chạy, cùng mẹ hắn ngay cả chào hỏi cũng không làm, trực tiếp báo danh thi vào cục thanh tra.
“Tòa nhà thương mại đối diện văn phòng cục thanh tra là của mẹ tôi, bà không có việc gì thì ngồi ở trong đó uống cà phê, dùng kính viễn vọng xem tôi có tan tầm chưa,” Phác Lận nói được thật bi thương, “Tôi cùng Giác hẹn hò bà còn không biết.”
Yến Quân Tầm đem quang bình tắt đi: “Hephaestus sẽ tra mối quan hệ họ hàng của anh, chúng ta không thể liên lạc với bà ấy ngay bây giờ, anh cũng biết là làm như vậy sẽ nguy hiểm.”
“Hephaestus,” Phác Lận sắp khóc, “Chính xác thì nó đến để làm gì?”
Yến Quân Tầm suy nghĩ một chút, nói: “Thu về.”
Thời Sơn Duyên đem vũ khí chiến đấu đưa cho Yến Quân Tầm, thuận thế nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thấy được bộ dáng khai thác quá mức giữa những dãy núi thấp, không có màu xanh lá cây ảo nào được thực hiện ở đây. Ống khói cao chót vót trước mắt, bụi bay mù mịt, trong không khí còn có mùi khó chịu.
Chiếc xe lao ra khỏi đường cái, chạy trên con đường đất dẫn vào nhà máy than cốc, nửa giờ sau, bọn họ tiến vào phạm vi của nhà máy than cốc. Các tòa nhà dân cư gần nhà máy sản xuất than cốc tạo thành một cấu trúc như “cái giếng”, các bức tường dân sự hai bên đường đều thể hiện cảm giác cũ kỹ của bụi tích tụ lâu ngày, Thời Sơn Duyên thấy được khẩu hiệu chiến tranh “Liên Minh Tất Thắng” ở trên bức tường dân sự.
Khu Đình Bạc được phát triển từ các thị trấn công nghiệp lên, và việc phủ xanh vào thời điểm đó không cần dữ liệu ảo. Những người vẫn sống gần đó đều là nhân viên đã nghỉ hưu của nhà máy than cốc, trong đó người già cô đơn chiếm đa số. Theo số liệu điều tra của Liên Minh mấy năm nay biểu hiện, ngoại trừ Khu Đình Trệ, khả năng sinh sản ở các khu vực khác cũng đang giảm nhanh chóng, con người ngày càng không có khả năng sinh sản. Phó Thừa Huy đã từng kêu gọi nuôi dạy con cái trong khu vực, khẩu hiệu là “Hãy giao con cái cho Liên Minh, Liên Minh sẽ sáng tạo ngày mai tốt đẹp”, điều này đã gây ra những cuộc biểu tình phản đối ở khu vực chờ phát triển.
Tổ Chức Khu Đình Trệ là một nhóm nổi dậy chống lại quyền lực của Hắc Báo, và nhóm này cũng tồn tại ở các khu vực chờ phát triển. Mâu thuẫn nội bộ của Liên Minh đã trở nên trầm trọng hơn trong cuộc nội chiến, vì vậy cho thấy sức mạnh chưa từng có của các hành động chính trị của Phó Thừa Huy sau chiến tranh.
Yến Quân Tầm nghĩ đến những gì Tô Hạc Đình vừa nói. Hồ Nhãn là nằm vùng của Liên Minh Bắc Tuyến, cũng là thành viên Hắc Báo, hắn theo lệnh Phó Thừa Huy bắn chết thống soái, tiếp theo lại bị Thời Sơn Duyên bắn chết. Điều này giống như là nhân quả, hiện tại đến lượt Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên lau súng, nói với Phác Lận: “Một bác sĩ bình thường không thể lấy con chip ra. Anh có thể hỏi mẹ của mình xem bà ấy có biết bác sĩ chợ đen không?
“Bà ấy không biết đâu,” Phác Lận dừng xe lại, xoay nửa người, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, “Nhưng tôi biết, khu vực này có.”
* * *
Khương Liễm cách vách kính, tay đang mang khóa khống chế. Hắn hỏi 7-004 phía đối diện: “Tôi đã phạm luật gì?”
“Bao che nằm vùng,” 7-004 nằm trên bàn, nhìn vào thông tin của Khương Liễm, “Thời Sơn Duyên là nằm vùng của Tổ Chức Khu Đình Trệ, hệ thống chủ lý vốn dĩ có thể giết chết anh ta ở cục thanh tra, nhưng anh đã cấm đội viên nổ súng, khiến anh ta bỏ chạy. Điều này gây thêm rất nhiều rắc rối cho công việc tiếp theo của chúng tôi,” hắn ngẩng gương mặt mang kính râm, “Chúng tôi cần phải điều tra anh.”
“Thời Sơn Duyên là Hắc Báo các người phái tới,” mắt kính của Khương Liễm hơi mờ, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hắn nhìn người, “Tôi đã đưa ra ý kiến với Hắc Báo trước khi tiếp nhận.”
7-004 nhìn Khương Liễm một lát, nói: “Có phải không?Tôi không nhìn thấy phản đối của anh trên hệ thống.”
Các thông tin liên quan đến Thời Sơn Duyên đều được lưu giữ bởi hệ thống, bao gồm cả nhật ký quan sát của thanh tra. Hiện tại hệ thống chủ lý “Điên” rồi, 7-004 nói cái gì cũng được. Khương Liễm bắt đầu hoài nghi đây là một vụ vu oan có âm mưu. Từ khi Thời Sơn Duyên đến Khu Đình Bạc, Hắc Báo đã yêu cầu anh ta ở tại khu phân cách và được hệ thống giám sát.
Hệ thống, mẹ nó toàn là hệ thống.
“Tôi muốn hỏi anh,” 7-004 nói, “Thời Sơn Duyên có hành vi khác thường sao anh không báo cáo?”
Khương Liễm đẩy kính xuống, nói: “Anh ta ở đậy biểu hiện rất bình thường.”
“Anh ta đã bắn bốn phát vào người quan sát đã mất năng lực chống cự” 7-004 chỉ chỉ vào tư liệu, “Anh cảm thấy đây là bình thường?”
“Anh cùng tôi đều không ở hiện trường,” Khương Liễm nhìn hắn, “Chỉ có Thời Sơn Duyên biết đối phương cuối cùng có mất đi năng lực chống cự hay không. Vạn nhất đối phương còn có dư lực phản kích thì sao?”
7-004 nói: “Anh ta bắn hỏng tay và chân của đối phương.”
Khương Liễm im lặng nói: “Đối phương còn có răng. Anh cũng đã từng sử dụng răng trong nhiệm vụ, phải không? Cũng giống như trong phim, tất cả các bộ phận của cơ thể đều có thể được sử dụng để hoàn thành nhiệm vụ.” Hắn vừa nói vừa nghĩ đến khó khăn, “Anh cùng tôi thảo luận 01AE86 có bình thường hay không chính là đang lãng phí thời gian. Tôi nói anh ta bình thường anh nói anh ta khác thường, và anh liền cho rằng hắn khác thường sau đó báo cáo lên trên, anh ta căn bản không phải nhân viên trong biên chế của cục thanh tra Khu Đình Bạc, hắn là người Hắc Báo của các anh, không liên quan gì đến tôi. Tôi lúc ấy cấm nổ súng là bởi vì tôi cho rằng căn bản không cần thiết phải nổ súng. Yến Quân Tầm là sườn viết sư của cục thanh tra, hắn có vấn đề có thể xin điều tra, chúng tôi hoàn toàn phối hợp, nhưng là cái hệ thống ngu ngốc—— ngươi nghe được không ngu ngốc? Là ngươi ra lệnh nổ súng dọa bọn họ bỏ chạy.”
Hệ thống chủ lý xoay cameras, cảnh cáo nói: “Anh không được mắng chửi người.”
“Tôi không mắng chửi người,” Khương Liễm tức giận dâng đến đầu, hắn nhìn về phía hệ thống cameras, “Ngươi mẹ nó không phải người, ngươi không phải.”
“Hệ thống được hưởng nhân quyền……”
“Đề nghị của Phó Thừa Huy không được thông qua,” Khương Liễm đập xuống bàn, trong mấy ngày liên tục bị giam cầm trở nên cẩu thả, vô cùng nóng nảy, “Hệ thống chính là công cụ phụ giúp cho con người, ngươi và một cây bút không khác nhau! Bút có nhân quyền sao?” Khương Liễm quay đầu lại cười, “Phó Thừa Huy muốn dựa vào hệ thống để bỏ phiếu cho hắn tiếp tục làm lão đại ở Liên Minh sao? Ngu ngốc! Tổ Chức Khu Đình Trệ sớm muộn gì cũng sẽ cho nổ tung trung tâm chỉ huy của ông ta!”
“Hắn nói Tổ Chức Khu Đình Trệ,” hệ thống chủ lý chuyển hướng 7-004, “Tôi có thể xác định hắn cùng Tổ Chức cũng có cấu kết.”
“Đúng vậy, không sai!” Khương Liễm đột nhiên đứng lên, “Tùy các ngươi thích nói như thế nào! Mẹ kiếp!” Kính của hắn trượt ra một chút, để lộ quầng thâm, nhưng hắn không rảnh lo, hắn chỉ vào cameras, “Ngươi là hệ thống thông minh sao? Chỉ số IQ của ngươi cùng con chó nhà ta giống như nhau!”
“Anh thật quá đáng.” Hệ thống chủ lý bật cơ chế phun nước trong nhà.
Một vòi phun nước đột nhiên xuất hiện trên đầu Khương Liễm, tiếp theo bắn nước vào hắn. Hắn chật vật lui về phía sau, xô ngã chiếc ghế trong phòng và đánh rơi kính. Khương Liễm che mặt, hét lên với 7-004: “Đừng nghĩ làm tôi câm miệng ——”
Cổng trò chuyện trên vách kính đã bị đóng.
Khương Liễm trở lại không gian giam giữ một lần nữa.
* * *
“Có một bác sĩ trong nhóm Ve Trùng,” Phác Lận một bước cao một bước thấp mà đi phía trước, “Trong tư liệu nói ông ta là bác sĩ tư nhân của lão đại Ve Trùng, địa vị của ông ta giống như thợ xăm mình trong nhóm Ve Trùng, đều đã là tiền bối khi mới vào nhóm.” Hắn quay đầu lại, nói đùa một chút “Ông ta phẫu thuật thẩm mỹ cũng khá tốt, các anh có nhu cầu không? Ah, chúng tôi đều không có cái nhu cầu này.”
Giờ phút này còn có mưa phùn, ba người ở trong ngõ dân cư gần nhà máy than cốc. Mương thoát nước của những con hẻm này không được thiết kế tốt, lại bởi vì lười biếng nạo vét, nước đọng bị tắc đều biến thành chất lỏng dày đặc màu đen đậm, tỏa ra mùi hôi thối.
Giày Yến Quân Tầm đã ướt đẫm, hắn hỏi: “Khương Liễm không bắt ông ta?”
“Ông ta chỉ là một bác sĩ,” Phác Lận phân biệt số nhà trong ánh sáng mờ ảo, “Khương ca làm việc thích lưu lại một đường, đây là khuyết điểm cũng là ưu điểm của hắn.”
Nhiều lúc Khương Liễm có xu hướng là người ra sức làm việc không thích lấy lòng, điểm này khiến vợ hắn thất vọng nhất.
Khu vực này không có camera hệ thống, lúc Thời Sơn Duyên đi ngang qua con hẻm vừa rồi, còn nghe thấy âm thanh của đài phát thanh bên trong bức tường. Những ngôi nhà này đều là những ngôi nhà trệt, có sân nhỏ riêng biệt nhưng hầu hết đều không có người ở.
Phác Lận mang theo bọn họ càng đi càng sâu, và cuối cùng dừng lại trong một con hẻm bên cạnh nhà máy than cốc. Hắn dùng đèn pin nhỏ tùy thân, chiếu chiếu số nhà, nói: “Chính là nơi này.”
Yến Quân Tầm ngẩng đầu nhìn lên và thấy mạng nhện phía trên bị mưa làm ướt, ra hiệu cho Phác Lận gõ cửa.
Phác Lận nâng lên tay, lại quay đầu lại nhìn về phía bọn họ. Hắn muốn nói lại thôi, chần chờ vài giây, mới nói: “Tôi không thể bảo đảm ông ta sẽ phối hợp…… Đúng không, dù sao ông chủ của ông ta cũng bị chúng ta bắt, hơn nữa hiện tại chúng ta chính là đào phạm, nếu ông ta bật TV xem tin tức, nói không chừng sẽ báo cảnh sát……”
Phác Lận nói, Thời Sơn Duyên đã gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cửa bên trong mở ra, có người dẫm lên dép lê đứng trên bậc thềm, hỏi:”Là ai?”
Thời Sơn Duyên trả lời: “Bệnh nhân.”
Người kia nói, “Tôi không phải là bác sĩ.”
“Vấn đề không lớn,” Thời Sơn Duyên gõ cửa và đẩy đẩy tay,“Tôi mang theo súng.”
Phác Lận thầm nghĩ không xong, ai biết được đối phương ho khan vài tiếng liền bước tới. Khi cánh cửa mở ra, không ai nói chuyện, trong khe tối đen như mực lộ ra họng súng, bác sĩ dùng súng ngắn hướng về phía họ.
“Không phải chỉ là một khẩu súng sao,” bác sĩ lộ ra với một khuôn mặt nhợt nhạt, khinh thường mà nói, “Ai không có a? Nghe anh nói chuyện thật trâu bò! Đem súng thu hồi đi,” ông ngó đến Phác Lận thấy quen mắt, khẩu súng đưa đến trước mặt Phác Lận, “Bằng không tôi hiện tại liền bắn hắn.”
Phác Lận không nghe âm thanh, nhưng vẫn lập tức giơ tay lên.
* * *
Bác sĩ gọi là ‘Dao Phẫu Thuật’, ông ta tự gọi mình như vậy. Dao Phẫu Thuật năm nay 56 tuổi, không phải là bác sĩ độc quyền của Ve Trùng, mà là bác sĩ chợ đen ở đây. Ông khoác chiếc áo to rộng trên đôi vai gầy gò của mình và đang ngâm chân trong chậu nước bẩn trong sân.
“Ai xem bệnh a?” Dao Phẫu Thuật, quả đầu tóc một tấc lấm tấm bạc, nhưng có thể nhìn thấy những đường nét cơ bắp trên cánh tay, “Về phía não không xem được.”
Phác Lận nói: “Đại ca tôi.”
Dao Phẫu Thuật nhìn Thời Sơn Duyên, hầu như tất cả những người tìm đến ông đều là trị liệu vết thương do súng bắn. Ông đổi chân, đem súng vác lên bả vai, bên trong cánh tay đều là hình xăm, ông cũng không hỏi Thời Sơn Duyên, chỉ lẩm bẩm một câu “Fuck”. Ông nói với Phác Lận: “Tôi thấy cậu mẹ nó mới có bệnh, đem người tới đây đã được tôi đồng ý chưa? Tôi đã gật đầu chưa mà đã đến đây?”
Phác Lận bị mắng đến hai tay dán quần, hắn nói: “Giống nhau mà…… Có thể trị tốt được.”
“Cục thanh tra các người thiếu bác sĩ cái rắm, hay là muốn câu cá?” Dao Phẫu Thuật đem dép lê một lần nữa mang vào, “Nếu câu cá tôi, tôi sẽ giết cậu.”
Thời hạn săn thú,
Đam mỹ,
Đường Tửu Khanh