Đúng 8 giờ sáng, Yến Quân Tầm và Thời Sơn Duyên ngồi trong phòng điều tra của cục thanh tra.

“Hai người tới sớm thật,” Phác Lận ngồi xuống, đang điều chỉnh độ ấm trong nhà và nói, “Các người ăn sáng chưa?”

“Tôi ăn rồi,” Thời Sơn Duyên lật xem tư liệu của Lưu Thần, không biết vô tình hay cố ý cảm khái, “Dậy rất sớm.”

Yến Quân Tầm nằm sấp trên bàn ngủ, ngoảnh mặt làm ngơ trước cuộc trò chuyện của bọn họ. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một cánh tay giơ lên ​​che mặt, che chắn cho bản thân thật chặt chẽ.

“Yến tiên sinh không được nghỉ ngơi tốt sao?” Giác nhẹ giọng hỏi.

Yến Quân Tầm không lên tiếng, như là đã ngủ thiếp đi.

Phòng điều tra có chút yên tĩnh, một lúc lâu sau, Khương Liễm đẩy cửa vào. Hắn đặt các tài liệu lên bàn và nói với họ: “Lưu Thần tới rồi.”

“Chào buổi sáng các vị.” Lưu Thần bước vào cửa, vẻ mặt tươi cười. Hắn hôm nay cũng đeo cà vạt, mang giày da đánh đến bóng lưỡng, rất có bộ tịch. Hắn ngồi xuống ghế dưới sự ra hiệu của Khương Liễm, nói rất lịch sự: “Cảm ơn, cảm ơn.”

“Mời anh tới một chuyến thật không dễ dàng,” cánh tay Khương Liễm đặt trên tay nắm ghế, “Còn phải xếp hàng.”

“Gần đây đã có rất nhiều lời mời tôi phỏng vấn, thật ngại quá.” Lưu Thần lôi kéo áo khoác ngoài, ánh mắt tự nhiên lướt qua bọn họ, tìm kiếm sườn viết sư. Hắn hỏi với một giọng điệu không che giấu sự tò mò: “Không biết vị nào là sườn viết sư?”

Yến Quân Tầm không để ý tới Lưu Thần. Bả vai gầy gò của hắn ẩn đằng sau ghế, tiếng hô hấp trầm ổn chôn giữa cánh tay, bộ dáng ngủ rất ngon.

“Anh cảm thấy là vị nào?” Thời Sơn Duyên khép tư liệu lại, khoanh tay nhìn Lưu Thần.

Lưu Thần nhìn về phía Thời Sơn Duyên. Hắn vừa vào cửa liền chú ý tới Thời Sơn Duyên, giờ phút này lại phải giả bộ rất ngoài ý muốn. Hắn nói: “Là anh a. Tôi rất vui được nói chuyện với anh ngày hôm qua, tôi đã luôn tò mò về anh và luôn muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn với anh. Nhưng anh biết đó, chúng ta vẫn còn một số hiểu lầm chưa được giải quyết.”

Lưu Thần bắt tay và bày ra một tư thế phỏng vấn, giống như đối với chuyện hôm qua bị mắng không có khúc mắc trong lòng, nói rất thoải mái.

“Vụ án này, hay là vụ án của Trần Tú Liên, phàm là tôi biết, tôi đều sẽ phối hợp trình bày”

“Hôm nay không phải là một cuộc thẩm vấn,” Khương Liễm đẩy kính xuống, không cảm xúc nói, “Chỉ là một cuộc điều tra đơn giản. Phác Lận, cậu bắt đầu đi.”

“Được rồi.” quang bình bên cạnh Phác Lận sáng lên, phía trên đều là tin tức của Lưu Thần do Giác chỉnh lý ra. Hắn nắm lấy cây bút của mình, mở nắp bút và đóng lại, hỏi: “Anh biết Trần Tú Liên sao?”

“Không quen biết. Tôi và Trần Tú Liên chưa từng gặp nhau trước vụ bắt cóc, có lẽ cô ta xem qua bản tin của tôi, hoặc là đọc giả trung thành của tôi, nhưng tôi xác thật không quen biết cô ta. Nếu mọi người có xem qua chuyên mục của tôi, sẽ biết tôi rất được hoan nghênh, loại người đọc cuồng nhiệt đến cực đoan này ——” Lưu Thần giống như vì mị lực của bản thân phát sầu, “Tôi thường xuyên khuyên bọn họ nên suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhưng cho đến nay tôi không thể hiểu tại sao cô ta muốn tìm tôi, tôi không có tấn công tình dục bất luận kẻ nào.”

Thời Sơn Duyên cứ nhìn hắn, anh nghe xong không nhịn được nở nụ cười: “Anh thật sự là biển báo của Khu Đình Bạc.”

“Mặc dù tranh cãi về tôi là cực đoan, tôi thề rằng bản thân tôi chưa bao giờ vi phạm các điều ước pháp lý quốc tế.” Lưu Thần nhẹ nhàng giơ tay lên, giống như làm vậy có thể chứng minh hắn nói sự thật, “Khi ‘thời đại hệ thống’ bắt đầu trên thế giới này, Cục thanh tra của các anh ở Khu Đình Bạc, có thể nói là, sẽ dần dần mất đi tác dụng. Nhưng thế giới chẳng lẽ không cần người như tôi sao? Mặc dù tôi và các người thường xuyên cãi nhau, nhưng chúng ta chính là quan hệ cộng sinh. Trừ phi có một ngày, hệ thống thật sự thống trị thế giới, con người tiêu vong. Nếu không cho dù không có tôi, sẽ còn có một ‘Lưu Thần’ khác lên tiếng cho các nhóm dễ bị tổn thương của nhân loại. Tóm lại, dù sao tôi cùng Trần Tú Liên không có quan hệ, điểm này các người có thể kêu Giác tiểu thư chứng thực, tôi nghe nói nó có cơ sở tư liệu thông tin ưu tú nhất Khu Đình Bạc.”

Lưu Thần cần phải thể hiện điều đó, đây là phương thức sinh tồn của hắn. Hắn định dùng mọi lời nói để thổ lộ tấm lòng của mình và chứng minh rằng mình là người tốt theo nghĩa truyền thống. Nhưng đồng thời, hắn biết rõ chính mình đang làm gì, cũng rất rõ ràng chính mình muốn làm gì, biểu đạt đối với hắn mà nói chỉ là thủ đoạn.

Giác khách khí mà trả lời “Cảm ơn anh khích lệ, nhưng anh cần phải trình bày chi tiết về vụ bắt cóc một lần nữa.”

“Không có vấn đề,” Lưu Thần nhất cử nhất động đều thể hiện sự hợp tác của mình, “Thời gian quay ngược lại một tuần trước, lúc tôi đang ở trong nhà nghỉ ngơi, sau đó tôi gọi dịch vụ dọn dẹp. Cô ta, Trần Tú Liên, đeo khẩu trang nên tôi nghĩ cô ta là nhân viên dọn dẹp, ai biết được cô ta tấn công tôi.”

Yến Quân Tầm không biết tỉnh khi nào, hắn gối lên cánh tay, lặng yên không một tiếng động mà nhìn chằm chằm Lưu Thần, đó gọi là toàn tâm toàn ý chú ý.

“Tôi nhớ rõ cô ta mang máy phát ID, loại hàng second-hand được mua ở chợ cũ.” Lưu Thần lắc lắc ngón tay, tuy rằng hành động rất tự nhiên, nhưng đây vẫn là một dấu hiệu yêu cầu mình phải tự nhiên.

Khi hắn nhớ lại Trần Tú Liên, nhìn có vẻ không thoải mái như bề ngoài.

Bảng đen nhỏ trong đầu Yến Quân Tầm vang lên tiếng viết “sàn sạt”.

Tên này gần đây nằm mơ đều là vụ bắt cóc, hắn nhớ kỹ tất cả các chi tiết, nhưng hắn cố ý nói rất mơ hồ, cố ý lau sạch chật vật của mình.

Nhưng điều đó không quan trọng.

Yến Quân Tầm vẽ dấu gạch chéo trên hai chữ “Lưu Thần”, hắn không có tìm tòi nghiên cứu dục vọng nội tâm đen tối của Lưu Thần.

“Cô ta lật tôi xuống đất, là một người phụ nữ, sức mạnh của cô ta rất đáng ngạc nhiên.”

Đương nhiên.

Yến Quân Tầm có chút không kiên nhẫn nghĩ.

Cô ta không đi tìm anh để nói chuyện phiếm.

“Khi tôi sắp hôn mê, tôi cảm giác cô ta đang tranh cãi với ai đó. Sau đó, tôi đã xác nhận rằng cô ta thực sự có đầu óc không bình thường. Tôi cho rằng co ấy ngay từ đầu là muốn giết tôi, nhưng đã thay đổi suy nghĩ của mình giữa chừng, muốn dựa vào lực ảnh hưởng của tôi, chơi mọt ván lớn.”

Tên này đang nói chuyện nhảm nhí.

Yến Quân Tầm trên bảng đen bôi lộn xộn, kéo đường phấn trắng rất dài. Hắn hôm nay trạng thái giống như chỉ có một nửa người đang làm việc. Nhưng hắn không phải cố ý, hắn phải kiềm chế suy nghĩ của mình và không phân tâm ở nơi khác.

“Các người cũng đã thấy dư luận điên cuồng do chương trình phát sóng trực tiếp gây ra, đây là một công chứng viên truyền thông tuyệt vời, Trần Tú Liên nhảy xuống lầu trước mắt chúng ta,” Lưu Thần phát ra cảm khái, “Thật là có lực tác động. Cô ta khiến cho công chúng nghĩ lại. Tôi rất sớm đã nói qua với các người, cục thanh tra muốn vãn hồi danh tiếng, cần một trường hợp như vậy, chúng ta hợp tác chính là phương thức tốt nhất.”

Ngu ngốc.

Phác Lận ở đáy lòng thầm niệm. Hắn mặt vô cảm mà đặt nắp bút lên, đối với Lưu Thần đưa ra những nhận xét chân thành về hình ảnh một người nhiệt tình với truyền thông. Sau đó hắn nói: “Ồ. Làm thế nào anh có thể liên quan đến một trường hợp khác ngay sau khi vụ án của Trần Tú Liên vừa kết thúc? Nói về cuộc gọi hôm qua..”

“Sau khi Trần Tú Liên nhảy lầu có người để lại tin nhắn cho tôi, không phải những bình luận trên bản tin. Tin tức lần này đến từ phòng chat của tôi……”

Phòng chat, mẹ nó là phòng chat.

“Tôi thích thử, miễn là ai đó sẵn sàng cho tôi tin tức, tôi đều nguyện ý nghe xem thật giả,” Lưu Thần mở tay ra, “Hiệu quả thực tốt, tôi đã giúp các anh câu được một hung thủ chân chính. Ngày hôm qua khi trò chuyện tôi còn hoài nghi, nhưng hôm nay tôi xác định, sườn viết sư cũng sẵn sàng ngồi ở đây và lắng nghe tôi nói chuyện vô nghĩa, cho thấy người ngày hôm qua trong điện thoại kia chính là hung thủ hàng thật giá thật. Các người cần thông tin của hắn, phải không?”

“Tuyệt vời,” Phác Lận có lệ, “Cho nên anh có thể cung cấp cho chúng tôi cái gì?”

“Số của hắn, hắn ở trong phòng chat của tôi gọi là Người Đưa Đò,” Lưu Thần đối với Thời Sơn Duyên lộ ra nụ cười, “Anh còn nhớ hắn không, sườn viết sư? Hắn đã gọi điện thoại cho anh.”

Yến Quân Tầm đem phấn bẻ gãy, từ trước bảng đen nhỏ ngẩng đầu lên. Hắn nhớ rõ, hắn đương nhiên nhớ rõ, đêm Lưu Thần làm lộ thông tin của sườn viết sư, có một tên điên cuồng gọi điện thoại tới, còn công kích hệ thống trong nhà của hắn.

Nhưng đó không phải là tên điên sao?

“Phải không?,” Thời Sơn Duyên suy nghĩ một chút, “Để tôi xác nhận một chút, anh nói hung thủ lần này là tên biến thái chụp lén răng nanh của tôi?” Anh rốt cuộc nhớ lại, ngón tay cách lưng ghế nhẹ nhàng gõ Yến Quân Tầm, “A…… Tôi đây có chút sợ.”

Yến Quân Tầm lưng có phản ứng vi diệu, giống như bị xúc tu nhỏ bé đốt một chút. Hắn không cần quay đầu lại cũng biết, trên ngón tay Thời Sơn Duyên còn quấn băng keo cá nhân mà Gấu Trúc sáng tạo đặc biệt.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play