“Dùng cái gì giết,” Thời Sơn Duyên cúi xuống lấy bia và nói, “Mèo kêu sao?”
Máy bán hàng tự động kêu “meo meo” không ngừng trong giai điệu sôi động, nhấp nháy ánh sáng đầy màu sắc. Một số trẻ em đuổi theo chạy đến quay xung quanh máy bán hàng tự động lớn tiếng kêu “meo”, cười đến ngã tới ngã lui.
Khuôn mặt trắng nõn của Yến Quân Tầm khó ngăn được đỏ bừng lên. Hắn ôm thức ăn lui về phía sau vài bước, giống như bị tiếng cười của con người dọa sợ, lại giống như bị Thời Sơn Duyên dọa sợ.
Lon bia phát ra tiếng “bang”, miệng lon bốc khí lạnh. Thời Sơn Duyên đem bia đưa tới trước mắt Yến Quân Tầm, để không làm cho giọng nói của mình có vẻ quá hưng phấn, chỉ có thể cố gắng hạ thấp âm lượng, làm chậm tốc độ nói của mình: “Tôi mời cậu, uống một vài ngụm trước khi đi.”
Yến Quân Tầm dường như bỏ chạy khỏi hiện trường ngay lập tức. Tầm mắt của hắn đi qua lại giữa Thời Sơn Duyên cùng lon bia, cứng rắn từ chối “Cảm ơn, không, tôi sẽ về nhà.Tạm biệt!”
Hắn nói “tạm biệt” quá mạnh, như thể đang giận dữ với không khí.
“Vậy thì tôi sẽ vứt nó đi,” Thời Sơn Duyên choàng tay qua thùng rác, “Tôi không uống bia.”
Máy bán hàng tự động hợp tác nói: “Ah, quá lãng phí meo meo ——”
Yến Quân Tầm ôm chặt túi bảo vệ môi trường, ánh mắt đóng khung trên lon bia, có chút hận nó.
* * *
Sau giờ ngọ ánh nắng nóng bỏng, phơi bày hương vị kỳ lạ của nhựa đường mới được trải trên mặt đất. Yến Quân Tầm một bên đối với hương vị này nhíu mày, một bên ngồi trên ghế dài uống bia. Bàn tay còn lại vẫn nắm lấy túi bảo vệ môi trường, như thể buông tay ra, nó sẽ tự chạy mất.
Thời Sơn Duyên ngồi ở bên kia ghế dài, khoác cánh tay xem Yến Quân Tầm uống bia.
Yến Quân Tầm bỗng nhiên chuyển ánh mắt, nói: “Tôi sẽ gọi điện thoại cho Khương Liễm.”
“Cậu gọi đi,” Thời Sơn Duyên chẳng hề để ý, “Lúc đó nhớ thay tôi chào hỏi hệ thống.”
“Anh muốn làm gì?” Yến Quân Tầm hỏi. Trong đầu hắn mọi suy nghĩ đều đâm làm một đoàn, sắp bị nắng nóng nung chảy, tựa như máy móc bị hỏng, một chút đều không muốn động.
“Ừm…” năm ngón tay Thời Sơn Duyên khoác ở ghế dài gõ gõ, quay đầu nhìn về phía khoảng không trước trước băng ghế. Anh tựa hồ còn chưa có ý tưởng tốt, nói: “Làm gì đâu…… Nghỉ ngơi nhàm chán quá, tôi chỉ muốn tìm chút niềm vui.” Anh lại nhìn về phía Yến Quân Tầm, “Chợ bán thức ăn không dễ xử lý hả?”
“Chen chúc,” Yến Quân Tầm nói xong tạm dừng trong chốc lát, lại tiếp một câu, “Còn nóng.”
“Quá vất vả. Có tiện cho tôi xem những gì cậu mua được không?” Thời Sơn Duyên giơ ngón tay chỉ vào túi bảo vệ môi trường của Yến Quân Tầm, “Tôi ở trong phòng giam ăn đều là bột nhão, gần bốn năm chưa từng thấy rau tươi.”
Không tiện. Yến Quân Tầm nắm chặt một góc túi bảo vệ môi trường.
“Bất tiện cũng không sao,” Thời Sơn Duyên rất dễ nói chuyện, “Tôi chỉ muốn đến nói chuyện phiếm với cậu, thuận tiện cùng cậu uống lon bia”
Anh nhắc đến bia, giống như anh đánh gãy hệ thống cameras chính là vì đến tìm Yến Quân Tầm uống lon bia.
Trong cổ họng Yến Quân Tầm bia “ầm ầm” trượt xuống, hắn đối với ánh mắt “bao dung” của Thượng Thời Sơn Duyên, lương tâm cũng không động, tay lại động. Hắn đem túi bảo vệ môi trường đẩy tới Thời Sơn Duyên.
Đám trẻ con vẫn còn chạy ngu ngốc, ồn ào, không sợ mặt trời.
Lúc Thời Sơn Duyên xem túi bảo vệ môi trường, Yến Quân Tầm một hơi đem bia uống sạch. Hắn đem lon bia ném đi, nhìn Thời Sơn Duyên nói: “Tôi phải về nhà.”
“Tạm biệt.” Thời Sơn Duyên chủ động nói.
Yến Quân Tầm bị chặn lại, ngón trỏ của hắn cọ vào bên chân, nói: “Tôi có thể giúp anh gọi xe, anh cần phải trở về.”
“Tạm biệt,” Thời Sơn Duyên tăng thêm ngữ khí, hơi ngẩng cằm lên, “Tôi muốn ở lại đây. Hệ thống ồn ào như mẹ tôi, tôi thà ngủ trên chiếc ghế này tối nay.”
Yến Quân Tầm dừng một lát, hỏi: “Mẹ anh rất ồn sao?”
Thời Sơn Duyên thích Yến Quân Tầm lặp đi lặp lại, nghe rất ngoan ngoãn, làm cho một góc trong lòng anh vì thế mà ngứa ngáy. Anh thậm chí còn muốn làm cái gì đó vào lúc này, làm cho Yến Quân Tầm tức giận và cắn anh để anh không bị chìm đắm trong khoái cảm ngứa ngáy.
“Cậu nói cái gì?” Thời Sơn Duyên cố ý, “Tôi không nghe rõ.”
“Tôi nói,” Yến Quân Tầm nhìn đám trẻ con kia, “Mẹ anh rất ồn sao?”
“Cái gì?”
“Mẹ anh……” Yến Quân Tầm phát hiện ra sau đó, “Mẹ anh!”
Thời Sơn Duyên ha ha cười ra tiếng, anh nói, “Không biết, tôi chưa từng thấy qua bà ta, cũng chưa cùng bà ta trò chuyện, nhưng tôi cảm thấy bà ta chắc bị điên, người điên đều rất ồn ào.”
“Tại sao lại là người điên?”
Thời Sơn Duyên chống đầu, không rất hứng thú đối với vấn đề này. Nhưng anh vẫn hợp tác “Bởi vì tôi là một người điên.”
Chợ bán thức ăn đã qua thời gian cướp đồ ăn, người đã tan, chỉ có mấy đại thúc bán quần áo, lộ ra cái bụng, chen chúc trong bóng mát trước cửa chợ nói chuyện phiếm. Đám trẻ con kia giống như một cơn gió mạnh, chạy tán loạn.
Dù có chuyện gì xảy ra, Thời Sơn Duyên đều chỉ biết biểu đạt vui sướng. Anh tựa hồ trời sinh không có “nỗi buồn”, cũng không có lòng thương xót, càng không thể đồng cảm. Anh đối với rất nhiều chuyện đều có vẻ lạnh nhạt, một loại biểu lộ thờ ơ lạnh lùng. Anh là tuyệt đối làm chủ, ngay cả “Mẹ” đều chỉ là vật hổ trợ bên ngoài, tưởng tượng cũng muốn theo thuộc tính của bản thân.
Yến Quân Tầm đã từ bỏ, hắn đối vấn đề này cũng không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú. Hắn đứng lên, một lần nữa xách túi bảo vệ môi trường lên, nhìn Thời Sơn Duyên nói: “Tạm biệt.”
Thời Sơn Duyên trả lời: “Tạm biệt.”
Yến Quân Tầm xoay người rời đi, hắn đi hai bước, bên cạnh lại chạy ra một đứa nhỏ, đá một quả bóng đã bị rò rỉ. Hắn đi đến ven đường, nói cho bản thân đừng quay đầu lại, nhưng sau đó hắn quay trở lại.
Thời Sơn Duyên không nhìn Yến Quân Tầm, mặt anh nhìn đứa nhỏ đá bóng kia, thỉnh thoảng huýt sáo, cổ vũ đứa nhỏ. Chân anh đang bị ánh nắng chiếu xiên vào, thân trên vẫn ẩn hiện trong bóng râm, trên người hoàn toàn không có gì. Anh rõ ràng không có biểu tình gì, lại như là ngồi ở chỗ kia chờ bị người khác mang đi.
Có đôi khi.
Yến Quân Tầm muốn cắt đứt suy nghĩ của chính mình. Mẹ nó.
Đôi khi không có ‘nỗi buồn’ là đã đủ buồn, nhìn vào con sư tử hạnh phúc này xem, anh ở lại Khu Đình Bạc, cái nơi chim không thèm ỉa, đường phố còn lạc hậu rách nát, làm cho mọi người không có cách nào bỏ lại anh ta.
Liên quan gì đến mình.
Yến Quân Tầm cảm thấy túi bảo vệ môi trường trong lòng ngực sắp chìm chết, trên lưng cũng bị ánh nắng mặt trời phơi nắng khó chịu, nhưng chân hắn không nhúc nhích.
Đó là lỗi của lon bia đó.
Yến Quân Tầm xem xét bản thân, sau đó hắn mở miệng kêu: “Này.”
Thời Sơn Duyên chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
Yến Quân Tầm không vui vẻ nhìn đôi giày trắng của mình, giọng điệu rất uể oải: “Đi thôi.”
* * *
Chiếc xe thể thao Yến Quân Tầm đã bị phá hủy, cục thanh tra nói sẽ thay hắn nộp đơn xin bồi thường. Tóm lại hắn không có xe, cho nên hắn chỉ có thể mang theo Thời Sơn Duyên để đi xe buýt trong Khu Đình Bạc.
Xe buýt là một cái gì đó trong sách giáo khoa lịch sử cho các khu vực phát triển như Quang Quỹ, nhưng đối với Khu Đình Bạc mà nói, nó là chiếc xe công cộng duy nhất. Nó không có người bán vé và hệ thống kiểm tra sẽ tự động tính phí dựa trên thông tin.
“Khương Liễm cho anh số hiệu thay thế chưa?” Xung quanh rất nhiều người, chen chúc đến mức Yến Quân Tầm ngửa đầu nói chuyện.
Thời Sơn Duyên cúi đầu nghe hắn nói chuyện, ở trong túi sờ soạng trong chốc lát, gật đầu.
Yến Quân Tầm bị chen chúc đến có chút thở hổn hển, thân thể hắn không thể thích ứng tốt với thời tiết trong Khu Đình Bạc, điểm này đã sớm lộ rõ. Khi xe buýt đến nhà ga, âm thanh rất lớn, có điểm giống Khu Quang Quỹ. Lúc xe mở cửa Thời Sơn Duyên đi chậm một bước, đứng ở phía sau Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm cảm giác mình không phải đi vào, là bị sóng người ta đánh vào. Trong xe càng oi bức, gió lạnh của điều hòa không khí cũng không xua tan được mùi mồ hôi. Yến Quân Tầm đứng đối diện với khung cửa sổ trống trải, nếu không muốn dựa vào tấm rèm cửa dơ bẩn kia, hắn phải dựa vào Thời Sơn Duyên.
Thùng xe đã được lấp đầy, dòng người vẫn chưa dừng lại.
Yến Quân Tầm nhìn khoảng cách giữa mình và rèm cửa ngày càng ngắn lại, hắn nâng túi chút bảo vệ môi trường lên, đem thức ăn chen chúc ở giữa chính mình và rèm cửa. Máy phát ID của hắn còn nhét ở túi quần, vì hắn không có tay để cầm nó. Hắn quyết định chán ghét bí đỏ từ hôm nay trở đi. Gấu Trúc kêu hắn mua bốn quả bí đỏ, chúng nó rơi xuống dưới cùng của túi bảo vệ môi trường, như thể chúng được nhồi bằng sắt.
“Tôi……” Yến Quân Tầm nói còn chưa dứt lời, cửa xe liền “Chi ——” mà đóng lại.
Hệ thống giao thông thân thiện nói: “Hoan nghênh lên xe……”
Nhưng chiếc xe này bắt đầu không hề thân thiện, tựa như bị người ta đá từ phía sau một cước, nó lao ra ngoài mà không nói lời nào.
Bên trong xe tiếng “ai nha” liên tiếp, mọi người chen chúc cùng một chỗ, hướng về một phương hướng ngã xuống.
Yến Quân Tầm mặt đều phải nhét vào đồ ăn. Hắn ngửa đầu ra sau, còn chưa có mở miệng, liền cảm thấy bên tai và cổ mình vừa nóng vừa ngứa.
Thời Sơn Duyên một tay chống ở bên cạnh Yến Quân Tầm, một tay ôm bình sữa bò. Anh cúi đầu nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Máy phát ID ở trong túi.”
Đừng thở!
Yến Quân Tầm khống chế không được ửng hồng lan tràn, tai hắn lại ở trong hô hấp của Thời Sơn Duyên đỏ bừng. Hắn muốn thở dốc, lại cảm thấy không thích hợp, mình hình như là một kẻ biến thái. Hắn một bên nói chuyện, một bên ở trong đầu nghĩ tới Gấu Trúc, nghĩ tới rùa đen, nghĩ tới mẹ nó mẹ nó một đống đồ vật không quan trọng, chỉ cần không phải Thời Sơn Duyên là được.
“Muốn dùng sao?” Thời Sơn Duyên dán vào bên tai Yến Quân Tầm nói chuyện.
Không giống như trước đây, họ đang ở bên nhau.
Yến Quân Tầm có thể rõ ràng nghe được tiếng cười của Thời Sơn Duyên khi nói chuyện, điều này làm cho hắn —— làm cho hắn nhớ tới tiếng uống nước của Thời Sơn Duyên.
Đúng vậy.
Tôi có thể là một tên biến thái.
Yến Quân Tầm suy nghĩ với tâm tình phức tạp hoang mang.
Ai mẹ nó không uống nước? Con rùa cũng uống nước. Nhưng là không có, chưa bao giờ có một người có thể giống Thời Sơn Duyên như vậy, uống đến Yến Quân Tầm quên không được, uống đến Yến Quân Tầm cảm thấy “Gợi cảm”.
Tiếng nuốt đó thật tuyệt vời.
Yến Quân Tầm nghe được trong đầu có một giọng nói.
Giọng nói cũng rất tuyệt, dáng người cũng rất tuyệt, còn có gương mặt.
Thời Sơn Duyên nhìn chăm chú vào Yến Quân Tầm đang ửng hồng, ánh mắt của anh rất nguy hiểm, nhưng giọng nói vẫn như cũ không nhanh không chậm, giống như cái gì cũng chưa phát hiện. Anh giấu một chút cám dỗ trong kẹo đường, sau đó bóc giấy và đặt viên kẹo đường vào lòng bàn tay của Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm suy nghĩ đấu đá lẫn nhau, lăn lộn trong đầu. Hắn đã quên chính mình vừa rồi nói qua cái gì, trước tiên hắn phải để cho âm thanh hỗn loạn trong đầu câm miệng. Mọi thứ giống như hắn đã dự đoán! Bây giờ là một mớ hỗn độn. Hắn muốn xin bảng đen nhỏ giúp đỡ, còn có tiếng mưa rơi, hoặc là a ——
Chiếc xe đột ngột dừng lại, mặt Yến Quân Tầm thiếu chút nữa cọ đến cửa sổ xe. Hắn đổ mồ hôi trong âm thanh báo động, nhưng không thở hổn hển, cũng không cọ vào rèm cửa sổ. Bởi vì Thời Sơn Duyên giơ tay che miệng và mũi hắn, giống như không cho phép rèm cửa chạm vào hắn.
“Cậu có muốn không?” Thời Sơn Duyên nho nhã lễ độ hỏi, lười biếng giống như sư tử vừa tỉnh giấc.
Muốn cái gì?
Yến Quân Tầm trong lòng bàn tay anh hô hấp lộn xộn.
Thời hạn săn thú,
Đam mỹ,
Đường Tửu Khanh