Kỳ thật Trần Tú Liên có cảm tình với máy mài này, nó đã giúp cô rất nhiều, giống như người bạn trung thành nhất của cô, chỉ là quá cũ. Cô muốn đặt Hà Chí Quốc lên, muốn đặt tất cả Hà Chí Quốc lên, nhưng có quá nhiều Hà Chí Quốc, bọn họ chen chúc trong tờ báo ở tầng hầm, Trần Tú Liên xé cũng không hết.
Hà Chí Quốc trước kia khi đánh Trần Tú Liên thường xuyên nói một câu, hắn nói mình luyện khí công, khi còn bé luyện cùng sư phụ, không giống người bình thường, từ lầu ba rơi xuống cũng không bị ngã chết. Trần Tú Liên vốn không tin, nhưng bây giờ cô tin điều đó, Hà Chí Quốc có ở khắp mọi nơi.
Cô nhớ rõ mình đã kéo Hà Chí Quốc từ tầng trệt xuống, nhét vào máy mài, cô nhớ rõ từng bước đi của mình vào lúc đó. Nhưng buổi sáng khi cô tỉnh dậy, Hà Chí Quốc vẫn đang nói chuyện với cô bên tai. Hôm đó cô nấu cháo, ăn sáng với Hà Chí Quốc trong tầng hầm. Cô hỏi Hà Chí Quốc có ăn không, Hà Chí Quốc không nói chuyện, cô liền tự mình ăn. Để ngăn Hà Chí Quốc nói tiếp, cô cũng bỏ Hà Chí Quốc vào cháo.
Trần Tú Liên bị ánh đèn tầng hầm làm cho choáng váng, cô vuốt ve máy mài,
dán mặt mình lên. Máy mài rất lạnh, lạnh đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi của cô rất thoải mái. Cô nhớ đến người đàn ông cuối cùng nằm trong tầng hầm. Tên hắn là gì, cô đã quên nhưng cô biết đó cũng là Hà Chí Quốc.
Hà Chí Quốc rất biết giả vờ, trước kia hắn nói chuyện với cục thanh tra, nói hắn không có bạo lực gia đình, là vợ hắn không bình thường, hắn không có bạo lực gia đình, hắn bị oan. Cúp điện thoại liền túm tóc Trần Tú Liên xuống lầu, nhốt cô vào tầng hầm, muốn cô tỉnh lại và yêu cầu cô viết một lá thư bảo lãnh cho hắn.
Hoắc Khánh Quân đã nói gì khi nằm đây?
Hắn cũng nói, không có cưỡng hiếp, hắn bị oan.
“Tôi biết sự thật,” Trần Tú Liên nhìn máy mài nói, “Bản tin đều là sự thật, những gì được viết trên đó sẽ không sai, ông chính là giảo biện.”
Máy mài sẽ không trả lời.
Trần Tú Liên tiếp tục: “Về sau bọn họ đưa tin về tôi, cũng sẽ nói sự thật, tôi giết Hà Chí Quốc là bởi vì hắn phạm pháp. Tại sao phạm pháp lại được thả ra? Thả ra sẽ xảy ra vấn đề. Hà Chí Quốc trước đây hãm hiếp tôi, cục thanh tra không bắt được hắn, hắn ở bên ngoài tiếp tục hãm hiếp tôi, đánh tôi. Tôi làm sao bây giờ? Tôi làm chuyện tôi nên làm.”
Tầng hầm rất ẩm thấp, mùi máu tanh hôi thối.
Trần Tú Liên mở to hai mắt, bên trong ánh mắt trống rỗng, cô nói: “Hà Chí Quốc không còn, tôi sẽ tự thú. Tôi không muốn sống, tôi cùng hắn đồng quy vu tận. Cầm Cầm không phải bị đánh nữa, về sau vui vui vẻ vẻ mà đi học.”
Lũ chó ló đầu ra khỏi khe cửa, và sủa vài cái.
Trần Tú Liên nói: “Suỵt”
Đáng tiếc không kịp, cô lại nghe được Hà Chí Quốc tỉnh lại. Hà Chí Quốc cả ngày đều nói “thao mẹ mày” và không coi cô như một con người.
* * *
Hung thủ chưa từng dùng số ID của mình, cho nên dấu vân tay cô để lại trên ảnh của Hoắc Khánh Quân không khớp với ID ra vào Tiểu Khu Phổ Lợi. Hệ thống nhập và xuất này chỉ yêu cầu bên kia khai báo số ID của họ, và sau đó lưu chúng.
Khương Liễm đã thực hiện một cuộc điều tra về công ty dọn dẹp và công ty chuyển nhà hợp tác với Tiểu Khu Phổ Lợi, hắn cho rằng hung thủ đang ở chung quanh đối tượng kiểm tra. Đây là mạng lưới xã hội của cô ta, từ đó cô nhận được thông tin nạn nhân mà cô muốn. Thanh tra điều tra thông tin xã hội của từng người một, bạn bè và người thân của họ đều nằm trong phạm vi điều tra. Hệ thống giám sát so sánh dấu vân tay của tất cả mọi người, nhưng không ai đúng.
Yến Quân Tầm không thấy tin tức của Khương Liễm, hắn chỉ muốn đuổi người đi theo về nhà.
Gấu Trúc ngồi trên thảm và hiển thị album điện tử của nó cho Thời Sơn Duyên xem. Thời Sơn Duyên thật sự như là bạn của Gấu Trúc, dùng sự kiên nhẫn của anh dễ như trở bàn tay giành được sự tín nhiệm của Gấu Trúc, trong nháy mắt lúc Yến Quân Tầm ra cửa, Gấu Trúc đã kể tất cả chuyện cũ của nó.
“Tôi từng là một hệ thống quản lý thú cưng xuất sắc. Sau đó, cửa hàng thú cưng đóng cửa và chủ sở hữu ban đầu bán tôi cho thị trường buôn bán hệ thống cũ. Tôi ở đó vài năm và tôi không thể nhớ được nhiều”, Gấu Trúc nói với một giọng nặng nề. Nhưng quê hương tôi không nên ở đây. Môi trường ở đây quá tệ, tóm lại, khi tôi tỉnh lại, tôi đã là hệ thống trong nhà của Yến tiên sinh, Ý nghĩa cuộc sống của tôi là bảo vệ Yến tiên sinh như con, đây là số ID của tôi.”
“Quá chuyên nghiệp,” Thời Sơn Duyên Sơn ngưỡng mộ tiếp nhận số ID của Gấu Trúc, “Chăm sóc con nhỏ rất mệt mỏi phải không?”
“Vậy cũng không có,” Gấu Trúc cho Yến Quân Tầm mặt mũi, “Yến tiên sinh rất ngoan.”
“Tôi biết.” Thời Sơn Duyên nhìn về phía Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm đối mặt với Thời Sơn Duyên.
“Tôi quên mất,” Thời Sơn Duyên bỗng nhiên từ trong túi móc ra bật lửa, chậm rãi đặt lên bàn trà, “Có một món quà nhỏ muốn tặng cho cậu.”
“Bật lửa không phải là thứ tốt,” Gấu Trúc quá béo, khoác bụng, nhìn trái phải nhìn hai người bọn họ, “Yến tiên sinh muốn cai ——”
Gấu Trúc mô phỏng đột nhiên biến mất, nồi trong phòng bếp phát ra tiếng súp luộc “lẩm bẩm”, toàn bộ phòng khách đều yên tĩnh lại.
“Anh có thể đi về,” Yến Quân Tầm nói, “Tan tầm.”
“Khương Liễm còn đang gửi tin nhắn cho cậu,” Thời Sơn Duyên ý bảo Yến Quân Tầm xem, “Có lẽ là thông báo làm thêm giờ đây?”
“Tôi chưa bao giờ làm thêm giờ.” Yến Quân Tầm vừa dứt lời, máy phát ID liền vang lên. Hắn nhìn số lạ hiện lên trên quang bình, hơi nhíu mày, bấm kết nối.
“Xin chào.”
Phản ứng của phía bên kia là sự im lặng, Yến Quân Tầm ở mấy giây im lặng nhạy bén cảm giác không ổn. Hắn quyết đoán mà cắt đứt điện thoại, mở ra quang bình trong nhà.
Khuôn mặt đáng ghét của Lưu Thần ở ngay trước mắt, hắn tây trang giày da, kiểu tóc rất gọn gàng, ngồi trước ống kính như một người đàn ông thành đạt. Hắn biểu tình nghiêm túc đối với ống kính nói: “Bây giờ tôi có lý do để lên án cục thanh tra cẩu thả trong nhiệm vụ, bọn họ tìm hỗ trợ thần bí bên ngoài căn bản không hiểu điều tra. Một sườn viết sư không có bằng cấp được Khương Liễm nâng đỡ đến vô cùng kì diệu, nhưng hắn lại yêu cầu chúng ta giữ im lặng về chuyện này. Tôi hoài nghi vị Yến tiên sinh thần bí này còn tham gia điều tra hàng loạt vụ giết người khác, trời a, cái này làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa, Khương Liễm căn bản không thể bảo đảm ……”
Yến Quân Tầm tâm chậm rãi chìm xuống, cửa sổ không đóng lại, hắn ngửi thấy một chút mùi ẩm ướt, giống như sự lặng yên trước cơn bão. Hai giây sau máy phát ID lại vang lên, tiếng “Tích tích” liên tục trong phòng đặc biệt chói tai.
“Hãy để Lưu Thần nói chuyện với tôi,” Khương Liễm đứng ở cửa văn phòng, chờ máy phát ID một hồi, lập tức nói, “Anh lập tức xóa video nói về sườn viết sư!”
“Chuyện gì thế này, có phải là tuyên bố rõ ràng từ quyền lực không?” Lưu Thần ở bên kia rất bình tĩnh, hắn nói, “Cục thanh tra dựa vào cái gì bắt tôi giữ im lặng? Tôi hoài nghi anh đang lợi dụng chức vụ của mình để trục lợi. Đừng cố chặn tôi, anh chờ Liên Minh điều tra đi!”
“Ai, tôi sao?” Khương Liễm tức giận nở nụ cười, hắn nhìn tất cả mọi người trong đại sảnh, xoay người đạp cửa. Tiếng “Loảng xoảng” vang lớn làm đại sảnh hoàn toàn im lặng. Ngực hắn phập phồng, nói với Lưu Thần “Anh tốt nhất nên lập tức xóa, xóa sạch sẽ, hơn nữa còn phải cầu nguyện nó không lây lan quá rộng. Tôi sẽ không chờ tới Liên Minh điều tra vì hắn đến Khu Đình Bạc là theo trình tự chính quy, hiểu không? Tôi khuyên anh từ giờ trở đi chuẩn bị dự thảo, Phó Thừa Huy sẽ sớm tìm anh.”
Khương Liễm nói xong dừng lại hai giây, vẫn chưa hết giận.
“Ngu xuẩn!”
Hắn ta dập máy một cách thô bạo.
* * *
Trần Tú Liên trong lúc ăn cơm nhìn thấy bản tin của Lưu Thần, cô không biết sườn viết sư là cái gì, vì thế cắt vào phòng chat của Lưu Thần.
Người đưa đò:【 Tôi thao, tôi thông! Lưu Thần quá lợi hại. 】
Hàng tá tin nhắn nhanh chóng được theo dõi【 Hắn thật sự nhận? Sao lại không?】
Người đưa đò:【 Nói xin chào, xin chào ha ha ha, tôi ghi lại, miễn phí chia sẻ cho các huynh đệ 】
Trần Tú Liên nuốt một miếng cơm cuối cùng, mở giọng nói ra. “Xin chào.”
Sườn viết sư còn rất trẻ, giọng nói rõ ràng trong trẻo, lịch sự từ chối người khác.
Xin chào.
Trần Tú Liên ở trong lòng yên lặng mà trả lời. Cô buông bát cơm, nhìn video của Lưu Thần, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Yến Quân Tầm.
Người đàn ông này sẽ bắt cô ta.
Trần Tú Liên nảy sinh cảm giác kỳ diệu, cô thấy sườn mặt Yến Quân Tầm, tuy rằng mơ hồ, nhưng lại rất trắng. Hắn trông khác với những người nổi tiếng mà cô ta biết, Lưu Thần nói hắn đã tham gia vào nhiều vụ án.
* * *
Yến Quân Tầm lúc này giống như nhân vật chính trong vở kịch sân khấu dưới ánh đèn, tất cả đèn flash chiếu vào hắn.
“Để Tiểu Quất Long tắt thông báo tin nhắn,” Yến Quân Tầm nói với Gấu Trúc, “Đổi số ID đi.”
Gấu Trúc không lập tức trả lời, vài giây sau biến thành âm thanh máy móc của hệ thống “Ok, tạm thời vào chế độ ‘Artemis’, sắp mở bảo vệ hoàn toàn khép kín cho Quân Tầm.”
Tuy nhiên, không thành công, máy phát ID còn vang.
“Yêu cầu không thành công, dữ liệu bảo vệ của ‘Artemis’ đã bị xóa, và số 7-001 vẫn đang trong giai đoạn kiểm tra lại. Yêu cầu thất bại, dữ liệu bảo vệ ‘Artemis’ …”
Âm thanh cảnh báo trong phòng đã bắt đầu lưu thông bất thường và ánh sáng nhấp nháy.
Yến Quân Tầm rất yên tĩnh, loại yên tĩnh này của hắn rất không tự nhiên.
“Hệ thống trong nhà đã bị tấn công ác ý và thiết bị liên lạc đã bị tách khỏi điều khiển chính của hệ thống. Chúng tôi đề nghị tạm thời ngừng sử dụng …”
Máy phát ID đột ngột dừng “Tích tích”, và chuyển vào chế độ trả lời tự động. Quang bình bỗng nhiên mở ra cameras, video phía đối diện tối đen. Tiếng “zi zi” giống như những con bọ cánh cứng nhỏ đang lan tràn khắp nơi, phá vỡ sự im lặng trong nhà.
“Hello ——” Giọng nói ở phía bên kia màn hình đã xử lý biến thanh, “Để tôi xem, thiên tài——”
Máy phát ID đột nhiên phát nổ ra tia lửa, và màn hình đóng băng, tiếp theo Thời Sơn Duyên đã quay máy ảnh, mỉm cười về phía bên kia.
“Có muốn chết không?”
Khoảnh khắc tiếp theo, máy phát ID hoàn toàn bị dòng điện ép đến nổ tung, quang bình biến mất tại hình ảnh Thời Sơn Duyên lộ ra răng nanh nguy hiểm. Căn nhà rơi vào im lặng và tất cả các hệ thống đi vào ngủ đông.
Yến Quân Tầm mặt tái nhợt thiếu chút nữa liền bại lộ vào trong ống kính.
Thời hạn săn thú,
Đam mỹ,
Đường Tửu Khanh