Mười giờ tối, bản tin thời sự trong ti vi bắt đầu phát lại. Hạ Hiên ngồi trên sô pha đợi từ năm giờ, vừa chờ vừa gọi điện thoại cho vợ, cho đến khi bụng rỗng kêu lên, cũng chẳng thấy y gọi lại cho anh.
“…… Thảm kịch chết đuối xảy ra thường xuyên…… Cứu sống…… Làm sao để thanh thiếu niên tránh bị đuối nước……”
Hạ Hiên tắt TV.
Anh đói đến mức có hơi chóng mặt, xoa mặt một chút, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại lên, tiếp tục gọi điện thoại cho Ứng Thành.
Mấy ngày gần đây Ứng Thành đang đòi ly hôn, Hạ Hiên chỉ nghĩ y cáu kỉnh, không chịu quay lại. Trước đây cũng đã từng cãi nhau, cùng lắm thì một hai ngày sẽ làm hòa, không giống lần này, gần một tuần, Ứng Thành không chỉ không về nhà, còn không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, giống như mất liên lạc vậy. Hạ Hiên cảm thấy mấy cuộc cãi vã trước kia không lớn lao gì, nhưng hôm nay thì khác.
Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn tròn 9 năm của bọn họ.
Điện thoại còn chưa kết nối, nhưng tiếng khóa cửa lại vang lên, anh đứng dậy từ ghế sô pha, đúng thật là Ứng Thành đã về.
Thần sắc y mỏi mệt, trên người hơi ẩm ướt, cũng chẳng nhìn Hạ Hiên, chỉ lo tự mình thay giày. Nhìn đến bộ dáng y kiểu mệt muốn chết, Hạ Hiên không thốt được thành lời những nỗi giận mà anh đang kìm nén trong lòng, khô cằn nói: “Dạo này chắc anh bận lắm.”
Ứng Thành nhìn anh một cái, sau đó vòng qua người anh đi về phía phòng ngủ.
Lại không quan tâm người.
Hạ Hiên hít sâu một hơi, không lao vào cãi trước với y. Thông cảm y làm việc quá mệt mỏi, dù sao thì người cũng về rồi, vẫn tốt hơn là không về.
Hạ Hiên chuẩn bị tinh thần trước khi mở cửa phòng ngủ ra, y đã chui vào chăn ngủ rồi. Anh chạm vào mái tóc đối phương, vẫn còn ướt.
“Bên ngoài có mưa sao?”
Không biết Ứng Thành thực sự ngủ say hay không, tóm lại là vẫn mặc kệ anh. Hạ Hiên lấy khăn nóng lau ta và mặt cho y, y nhắm hai mắt nhưng không đẩy anh ra.
Nhưng đêm nay không thể chỉ có như vậy được.
Hạ Hiên ngồi trên mép giường, đặt khăn lông ướt vào lòng bàn tay, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Ứng Thành, chúng ta cần nói chuyện.”
Thật lâu sau, lâu đến mức anh nghĩ y thực sự ngủ rồi, y mới nói một câu: “Nói chuyện gì.”
Hạ Hiên hít sâu một hơi: “Anh còn nhớ hôm nay là ngày mấy không?”
Y mở to mắt, ánh mắt nặng trĩu nhìn anh: “Nhớ rõ.”
Nói xong, y chậm rãi ngồi dậy, đuôi tóc ẩm ướt mềm mại dính trên cổ anh.
“Anh vẫn giận sao?” Hạ Hiên hỏi y.
Tuy rằng anh không biết y giận hắn cái gì, nhưng giờ khắc này anh chỉ muốn có một ngày kỉ niệm tốt đẹp, cho dù ôm mọt cái cũng tốt rồi, cho nên Hạ Hiên đành phải ba phải, đem chuyện muốn ly hôn kia bỏ qua một bên.
Nhưng Ứng Thành hiển nhiên cũng không nghĩ như vậy: “Tôi không tức giận. Cậu cho rằng tôi đang cáu kỉnh?”
Lời này nghe quen tai. Trước kia mỗi khi bọn họ cãi nhau anh thường xuyên nói.
Hạ Hiên chủ động nhận sai: “Không có, ý tứ của em là chúng ta.... Chúng ta làm lành đi.”
Sắc mặt Ứng Thành tái nhợt, ép xuống đuôi mắt hiện ra vài phần lạnh đạm: “Không có cãi nhau. Tôi chỉ muốn ly hôn.”
Hạ Hiên liếm liếm vòm họng, mấy lần cắn răng muốn phát giận, nhưng đều cố gắng nhịn xuống, cuối cùng tự sa ngã mà nói: “Anh cứ nhất thiết nói vậy vào hôm nay sao? Em không rõ, ann vì sao lại muốn ly hôn? Lý do đâu? Chẳng lẽ anh chỉ dựa vào lỗi lầm của em là có thể ly hôn??”
Ứng Thành không nhìn anh. Tay y đang để trên chăn bông đã nhăn nheo vì tiếp xúc với nước lâu.
Hạ Hiên biết công việc của y rất mệt, biết y có áp lực lớn, anh cũng không phải không hiểu y, nhưng tại sao y chẳng nói gì mà đã đòi ly hôn? Đây không phải vô cớ gây rối thì là gì?
Ứng Thành thở dài: “Hạ Hiên, tôi có thể trắng tay rời nhà đi.”
“À.” Hạ Hiên lạnh lùng mà nói, “Thế thì sao? Anh chỉ cần cho em lý do, chỉ cần anh có thể thuyết phục em, em cũng có thể trắng tay rời nhà đi.”
Thật lâu, lưng của Hạ Hiên đã bắt đầu đau, Ứng Thành cũng chưa nói gì cả.
Hạ Hiên không muốn như vậy, nhưng anh đã mỏi mệt cực kỳ.
Hắn hỏi: “Có phải ở trong đội xảy ra vấn đề?”
Ứng Thành lắc đầu.
“Khoảng thời gian trước, anh nghỉ phép đột ngột, anh cũng không nói nguyên do cho em, có phải vì chuyện này không?”
Y vẫn lắc đầu.
Hạ Hiên cảm thấy rất mệt, bây giờ Ứng Thành từ chối giao lưu, giữa bọn học căn bản không có biện pháp tháo gỡ gút mắc.
Nhưng sắp đến 12 giờ rồi, hôm nay sắp hết rồi, anh không muốn cứ như vậy……
“Thành ca.” Hạ Hiên thì thào nói, “Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn…… Anh ôm em một chút được không?”
Anh móc từ trong túi một chiếc hộp nhỏ màu đen, nói tiếp: “Em còn chuẩn bị quà cho anh nữa……”
Ứng Thành cuối cùng cũng động đậy. Y vén chăn bước xuống giường, rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, một lát sau, Hạ Hiên nghe thấy tiếng "cạch cạch" phát ra từ cửa chính.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT