Lâm Mạn Thiến vô cùng thích chó, tuy giống mà cô thích nhất là chó ngao Tây Tạng nhưng không có nghĩa là cô không thích các giống chó khác. Đối với cô, thú cưng đáng yêu nhất trên đời là chó.
Hồi nhỏ, nhà cô từng nuôi một con chó Bichon Frise, lông trắng tinh, đầu tròn, đôi mắt như hai quả nho đen tuyền, lấp la lấp lánh. Lâm Mạn Thiến còn cố ý nuôi dài hai nhúm lông ở hai bên tai nên thoạt nhìn rất giống hai bím tóc, đáng yêu vô cùng. Tiểu Mạn Thiến ngây thơ đã đặt tên cho em chó Bichon Frise là Thiến Thiến, đọc là qiànqiàn. Tên cô đọc là xī, vì vậy tên bé Bichon Frise sẽ là qiàn.
Trong nhà có rất nhiều người, nhưng nó chỉ thích cô. Hằng ngày tan học, vừa mở cửa ra, cô luôn thấy nó đứng chờ ở cửa, tha dép gấp gáp chạy tới thả xuống chân cô. Lúc xem ti vi, nó sẽ kê đầu lên đầu gối cô ngủ, y như quả bóng đẹp đẽ. Thậm chí có lúc bố mẹ đi công tác, đồng hồ báo thức không gọi nổi cô dậy, suýt ngủ quên không đi học, nó đã kiên nhẫn đánh thức cô.
Tiểu Mạn Thiến rất yêu em chó này, thiếu điều muốn đưa nó đi học chung. Cho đến một ngày, nó mất tích. Trong camera an ninh, chiều hôm ấy, lúc Lâm Hạ Hạ đi vứt rác, không hiểu sao nó vụt chạy ra ngoài, sau đó không thấy nữa. Lâm Hạ Hạ đưa lưng về phía cửa nên không chú ý, mãi đến hai ba tiếng sau, cảm thấy nhà yên tĩnh lạ thường, cô ta mới phát hiện con chó biến mất.
Cả nhà đi tìm nó rất lâu nhưng không tìm được, sau đó báo cảnh sát, cảnh sát cũng không tìm được. Ai cũng từ bỏ, chỉ có Tiểu Mạn Thiến vẫn tin rằng sẽ có một ngày nó quay về tìm cô. Từ lớp bốn tin tưởng đến lớp sáu, tới khi hoàn toàn hết hy vọng, cô mới khóc tức tưởi một trận. Cô vẫn luôn cảm thấy em chó ngoan ngoãn và yêu cô như thế thì sao có thể tự bỏ chạy được chứ, chắc chắn có người cố ý muốn nó đi hoặc muốn bắt trộm nó. Cô cho rằng kẻ đó là Lâm Hạ Hạ, bởi vì bé chó không thích Lâm Hạ Hạ.
Lâm Mạn Thiến biết mình không có chứng cứ, phỏng đoán ác ý vô căn cứ sẽ làm tổn thương người khác, nhưng cô không nghĩ nhiều được như vậy. Cô buồn bã và tức giận chạy vào phòng ngủ của bố mẹ để lên án Lâm Hạ Hạ, bắt cô ta đưa chó về nhà.
Bố cô đánh cô một trận, nói với cô: Con làm vậy nào giống hành động của một đứa trẻ ngoan! Không có bằng chứng, vô duyên vô cớ đổ tội cho người khác, con ngang ngược vô lý lắm rồi, hôm nay bố phải dạy dỗ lại con!
Mẹ ôm Lâm Hạ Hạ đang luống cuống vào lòng, an ủi: “Không sao đâu Hạ Hạ, chúng ta đừng để ý tới nó.”
Tối đó, Lâm Mạn Thiến khóc khản cả giọng. “Chúng ta”, “nó”, bất kể là vô tình hay cố ý nhưng việc bố mẹ phân ra như vậy đã khiến cô bị tổn thương. Cũng chính từ hôm đó, cô ý thức được cô bé có đôi mắt trong veo như nai con kia hệt như ma quỷ, từng bước cướp mất mọi thứ của cô. Bố mẹ đã bị mê hoặc, cô phải bảo vệ tốt những thứ chưa bị ma quỷ chạm vào.
Sau đó, càng lớn, cô càng nhận ra đề phòng một người như đề phòng sói còn không thoải mái bằng việc làm sói. Phương pháp giải quyết tốt nhất là tránh xa con sói đó ra, chờ đến một ngày, khi đã đủ mạnh, lại đem vũ khí về, cắn nát cổ nó, khiến nó thoi thóp nhưng lại không chết được, cả đời không dám tái phạm.
*
Thứ ba tuần này là sinh nhật của bà ngoại Lâm Mạn Thiến, trùng hợp cũng là ngày công chiếu bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng duy nhất của cô. Đó chính là “Ngày 32 tháng 12”. Vì quá trình chuẩn bị có vấn đề nên bộ phim kéo dài hai năm rưỡi mới bắt đầu quay. Quay hơn sáu tháng, hậu kỳ hơn một năm, do đó dù Lâm Mạn Thiến nhận kịch bản từ bốn năm trước nhưng phải tới bây giờ phim mới chiếu.
Bà ngoại vô cùng hứng khởi khi biết sinh nhật của mình trùng với ngày công chiếu phim mới của cháu gái, quyết định ăn tiệc xong thì sẽ mời toàn bộ khách khứa đi xem phim, hơn nữa còn không cho Lâm Mạn Thiến bỏ tiền mà xuất tiền túi của mình.
Khác với phía nội, đám trẻ ở phía ngoại xêm xêm tuổi nhau, lại chơi chung từ nhỏ nên rất thân thiết. Lâm Mạn Thiến là “đại minh tinh” gần đây không ngừng có tin đồn ầm ĩ, bà con họ hàng bất kể gần xa đều rất tò mò với cuộc sống của cô, ít nhất là đề tài trên bàn ăn có Lâm Mạn Thiến đều xoay quanh về cô.
“Thiến Thiến à, dì út thấy trên mạng nói cháu đính hôn rồi, có thật không? Thật là, sao đính hôn lại không nói với dì, mau cho dì xem ảnh của bạn trai nào.”
“Mạn Thiến, chị nói em nghe, phải sinh con sớm thì mới mau hồi phục được, đúng rồi, hai đứa tính bao giờ cưới?”
“Chị Thiến Thiến ơi, chị có quen Uông Trạch Lạc không? Em có đứa bạn thích ảnh lắm, bảo em nhờ chị xin chữ ký giúp, chị Thiến Thiến…”
“Con bé này, chị Thiến Thiến bận lắm, Uông Trạch Lạc cái gì mà Uông Trạch Lạc, mẹ nói cho con biết sau này không được chơi đứa bạn đó nữa, nghe không?”
…
Lâm Mạn Thiến đã quen rồi. Từ nhỏ cô đã là đối tượng chú ý của người lớn, cứ mỗi lần bảo đám trẻ con ca hát múa nhảy thì lúc nào cũng bảo cô lên. Bây giờ làm diễn viên, chủ đề trò chuyện càng nhiều hơn. Hơn nữa người lớn bên phía ngoại rất cởi mở, vô cùng thời thượng, còn theo dõi super topic của cô trên Weibo, hằng ngày chia sẽ tin tức trong nhóm chat, khiến cô vừa dở khóc dở cười vừa ấm áp lạ thường.
Nhưng dẫu đã quen và ấm áp mấy thì bị vây hỏi trong lúc ăn cơm cũng không phải là chuyện dễ chịu, nên ăn được một nửa, Lâm Mạn Thiến lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Tô Cảnh Chi. Cô ấy tỏ vẻ đã nhận được tín hiệu, chưa tới hai giây sau, điện thoại của cô đổ chuông. Cô đứng dậy: “Dạ, cháu ra ngoài nghe điện thoại, mọi người ăn trước đi ạ.”
“Ừ, nhưng trời tối rồi, cháu đừng chạy lung tung, lát nữa nhà mình còn đi xem phim đó.”
“Dạ, dì út đừng lo, cháu vào ngay ấy mà.”
Bà Lâm ngồi bàn bên cạnh thấy Lâm Mạn Thiến đi ra ngoài thì vội vã quay sang hỏi: “Thiến Thiến đi đâu thế?”
“Nó đi nghe điện thoại. Đừng lo, chúng ta ăn trước đi, kẻo nguội.”
Hôm nay lúc ngồi vào bàn, không phải Lâm Mạn Thiến cố ý mà là bị mọi người xô đẩy, khiến cô không thể ngồi ở bàn nhà mình mà lại được dì út nhiệt tình kéo xuống ngồi cùng dì. Cô thấy gương mặt mẹ mình thoáng hiện lên vẻ do dự và mất mát, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, có lẽ là không biết nên nói gì.
Mấy năm nay, Lâm Mạn Thiến rất ít khi về nhà, lâu nhất cũng chỉ ở nhà bốn ngày hồi tết năm ngoái, sau đó lại gấp rút đi quay phim. Có lẽ cuộc trò chuyện trước kia khiến mẹ nhận ra điều gì đó, vì vậy mỗi lần nói chuyện với cô, thái độ của mẹ luôn vô thức mang theo sự lấy lòng và dè dặt, ngay cả bố cũng trở nên hòa nhã rất nhiều. Nhưng cảm giác xa lạ không thể nào phớt lờ ấy đều khiến đôi bên lúng túng, dần dà, để không làm ai khó xử, Lâm Mạn Thiến rất hiếm khi về nhà.
Cô cầm điện thoại đi ra ngoài sân, đến khúc cua của con hẽm mới dừng lại, đeo kính râm đi vào cửa hàng tiện lợi mua một que kem, vừa ăn vừa chầm chậm đi về. Sắp đến nhà, vẫn chưa ăn hết kem, cô bèn dựa vào hàng rào, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục ăn kem và tận hưởng ánh trăng cùng làn gió.
Điện thoại trong túi quần reo chuông, Bùi Nhất gọi đến.
“A lô?”
Bùi Nhất như đang đi giữa đám đông, hơi ồn ào: “Hôm nay uống thuốc chưa?”
“Bị cảm mạo, uống thuốc thì bảy ngày là hết, không uống thuốc thì một tuần là khỏi, có khác gì nhau đâu.” Thấy anh chuẩn bị nói gì, cô vội cướp lời, mặt mày rạng rỡ, giọng điệu vui tươi, “Nhưng em uống rồi.”
Bùi Nhất câm nín đỡ trán: “Bị bệnh mà sao có tinh thần thế.”
“Thì tại em chỉ bị cảm vặt thôi chứ sao. À, anh đang ở đâu mà ồn thế?”
“Ở công trường.” Anh tìm được một nơi yên tĩnh, giọng rõ ràng hơn nhiều, “Có một công trình xảy ra vấn đề nên anh tới xem sao.” Sau đó nghiêm túc cảnh cáo cô, “Thiến Thiến, em đang bị cảm, không được ăn kem đâu đấy.”
??
“Sao anh biết em đang ăn kem?”
“…” Bên kia im lặng một chút mới nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh, “Anh chỉ chặn đầu em thôi, không ngờ em có gan ăn kem thật, Lâm Mạn Thiến, em không muốn sống nữa đúng không?”
Lâm Mạn Thiến hơi chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng: “Đàn ông đàn ang sao còn nhát gan hơn phụ nữ thế. Em đã hai sáu tuổi rồi, lần nào bị cảm em cũng ăn kem hết, có sao đâu. Chả sao cả, chẳng lẽ em còn không hiểu sức khỏe của mình!”
“Nếu em hiểu thì đã không bị cảm rồi. Thiến Thiến, em vứt kem ngay cho anh.”
“Vứt rồi, em chỉ cắn một miếng cho đỡ thèm thôi.”
“Mở video lên cho anh xem.”
“Bùi Nhất, anh muốn tạo phản đúng không?!”
Nhùng nhằng hồi lâu, dưới thái độ cứng rắn của Bùi Nhất, Lâm Mạn Thiến đành vứt que kem chỉ mới ăn được một nửa. Không phải là cô không nói lại anh, chủ yếu là vì anh cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, nên cô mới mềm lòng. Hơn nữa Bùi Nhất còn thản nhiên bàn chuyện hôn lễ, Lâm Mạn Thiến vừa đính hôn, còn chưa hoàn toàn thích nghi, nào muốn mới đó đã lại chuyển sang giai đoạn tiếp theo của đời người chứ. Thế là cô bèn hết sức nghiêm túc ho khan, nói bà ngoại đang giục cô vào nhà, giả vờ tín hiệu điện thoại không tốt, mới nửa ép nửa lừa kết thúc cuộc điện thoại khó khăn này.
Cúp máy xong, các chủ đề “váy cưới”, “nhà hàng”, “ngày lành tháng tốt” không còn văng vẳng bên tai nữa, cô mớ thở phào nhẹ nhõm. Thấy đi cũng đã lâu, cô xoay người định vào nhà ngoại tiếp tục ăn cơm, nhưng lại nhìn thấy vạt áo ở cầu thang, nhìn màu rất quen, trông như đang nghe lén. Cô nhíu mày đi về phía đó, vốn còn tưởng là fan, không ngờ lại là Lâm Hạ Hạ.
Cô ta rất tự nhiên, cười giơ tay chào cô: “Em ăn no nên ra ngoài hóng gió, không ngờ lại thấy chị đang gọi điện thoại, chị đừng nghĩ nhiều, em không cố ý nghe lén đâu.”
“Không sao.” Lâm Mạn Thiến hờ hững nhếch môi, “Cơ mà sao cô vẫn thích núp lùm như hồi nhỏ thế nhỉ?”
Vẫn thích lén lút trốn một góc lặng lẽ nhìn bí mật của người khác như hồi nhỏ. Phiền ghê, không thể không ghét, khiến người ta rất phiền.
“Trông chị vui quá.” Cô ta đi tới, mái tóc dài buông xõa, trông rất dịu dàng, giọng điệu cũng rất thân mật, “Thím kể với em rồi. Em thấy hình như do em mà thím với chị nảy sinh nhiều mâu thuẫn, nhưng vì chị không về nhà nên em đành mượn cơ hội này để trò chuyện cùng chị vậy.”
“Trò chuyện cái gì?”
“Thì nói vài chuyện trước kia, giải quyết hiểu lầm, cũng gỡ khúc mắc trong lòng chị.”
Thật buồn cười. “Chuyện trước kia” là chuyện gì, do đâu mà thành, người khác không biết nhưng cô ta sao có thể không rõ. Lâm Mạn Thiến thấy tẻ nhạt nhưng không giận, còn bắt chước giọng điệu biếng nhác khiến người ta giận sôi của Bùi Nhất: “Bản thân tôi chẳng có khúc mắc gì cả, tôi là sợ cô mới có ấy. Cô muốn nói về chuyện trước kia chứ gì? Đúng lúc tôi có chuyện này nghĩ mãi không ra, bạn tôi cũng nghĩ mãi không ra, nên đã nhờ tôi kiếm chút thời gian hỏi cô.”
Lâm Mạn Thiến nhướn nhẹ môi, vừa uyển chuyển vừa hòa nhã: “Hóa ra cô không nhớ cô ấy. Cô ấy cũng học cùng trường cấp ba với chúng ta, có điều phải lỡ dở vì bị đuổi học do bị nghi ngờ trộm đồ quý giá của cô. Bây giờ cô ấy cũng làm diễn viên, luôn bảo rất muốn nói chuyện với cô nhưng trùng hợp làm sao lại chưa từng gặp lại cô.”
Lâm Hạ Hạ im lặng chốc lát, đôi lông mi khẽ rũ, môi nhếch lên đầy trào phúng, giọng rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định.
“Ra là cô ấy. Hồi đó, khi nhà trường xử lý mạnh tay như thế, em cũng rất áy náy, nhưng dẫu sao cũng là do chính cô ấy đã làm sai, em và cô ấy không thân nhau, không có nghĩa vụ bao che cho cô ấy. Huống hồ bây giờ cô ấy đã khổ tận cam lai, cuộc sống rất tốt rồi mà.”
Áy náy, làm sai, bao che, khổ tận cam lai. Lâm Mạn Thiến lẳng lặng nhìn cô ta hồi lâu nhưng vẫn không tìm thấy sự hổ thẹn nào trên gương mặt ấy, khe khẽ thở dài, vừa thương hại vừa trào phúng.
“Đúng là bây giờ cô ấy cũng được coi như khổ tận cam lai, sống rất tốt. Nhưng cô có biết kết quả ngày hôm nay của cô ấy được đánh đổi bằng bao nhiêu gian khổ và cố gắng trong quá khứ không? Thôi, tôi lười nói với cô lắm. Chỉ là cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho cô, cô nghe cho rõ. Cô ấy hỏi cô: Lâm Hạ Hạ, cô có còn nhớ hay không, năm đó tôi rời khỏi phòng học, cô đã nói gì với tôi trước mặt cả lớp? Cô nói: Tớ xin lỗi, tớ tha thứ cho cậu, hy vọng cậu phóng hạ đồ đao, từ nay về sau hãy sống thật tốt. Nhưng hơn phân nửa khổ nạn trong đời tôi là do cô mà ra. Cho dù bây giờ tôi sống rất tốt nhưng tôi không bao giờ quên, cũng không thể nào không hận, không phóng hạ đồ đao được.”
Lâm Hạ Hạ giương mắt nhìn. Mọi âm thanh xung quanh như ngừng bặt, giờ phút này chỉ còn lại đôi môi cử động của người đứng trước mặt, tựa như hang động ma quỷ muốn hút hết ánh sáng đời cô ta.
“Tôi đã dàn xếp xong hết rồi. Tôi không sợ gì cả. Còn cô thì sao?”
Hết chương 64
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT