Edit: Sa

Lâm Mạn Thiến cầm đạo cụ đi ra ngoài. Cô đóng cửa lại, trước ánh mắt của nhân viên, bình tĩnh đi về phòng chờ lấy túi xách, hết sức tự nhiên vặn nắp chai nước hớp một ngụm, sau đó lịch sự gật nhẹ đầu mỉm cười với những người còn lại trong phòng, chào tạm biệt rồi rời đi.

Kỳ thật những người trong phòng chờ rất tò mò về cô, bởi vì tất cả mọi người trong phòng đều có thể tìm ra nguyên do họ ở đây, duy chỉ có Lâm Mạn Thiến là không ai biết rõ lai lịch của cô. Có điều trừ cô ra thì ở đây toàn là ngôi sao hạng A, dẫu có tò mò cũng sẽ không hạ mình bắt chuyện một diễn viên vô danh.

Lâm Mạn Thiến không chủ động, tất nhiên họ cũng không bỏ hết mặt mũi để hỏi han cô. Hơn nữa nghệ sĩ càng nổi tiếng thì càng cẩn trọng và hiểu nhân tình thế thái, vì vậy những chuyện như uy hiếp hay châm chọc trong tiểu thuyết hoàn toàn không xuất hiện, ngoài mặt, mọi người đều khách sáo với nhau.

Nhưng khi lúc Lâm Mạn Thiến rời đi chưa tới hai phút, nhân viên vào phòng nghỉ thông báo rằng xin lỗi, buổi thử vai đã kết thúc, trong lòng họ nghĩ gì lại là chuyện khác.

Về phần Lâm Mạn Thiến, cô luôn bình thản đi đến đại sảnh, vô tình gặp Giang Khả Tâm. Giang Khả Tâm cũng vừa thử vai xong, ngạc nhiên nhìn cô đi từ tầng hai xuống, ngữ điệu thăm dò chẳng lấy làm lịch sự: “Sao chị lại ở đây?”

Lâm Mạn Thiến không muốn trò chuyện với cô ta, cười khách sáo: “Có việc.”

“Có việc? Việc gì?”

“Việc riêng.”

Nếu là người thông minh, khi nghe vậy hẳn là sẽ hiểu ý tứ của người nói, sau đó biết điều chuyển đề tài, nhưng rất tiếc Giang Khả Tâm không được thông minh cho lắm. Xuất phát điểm của cô ta là ngôi sao nhí, sự nghiệp thuận lợi, trong giới không bị ai gây khó dễ, lại được lăng xê nên đối mặt với diễn viên vô danh như Lâm Mạn Thiến, cô ta không cần phải ép mình giả cười.

Cô ta nâng cằm, kiêu ngạo thấy rõ: “Việc riêng gì mà giấu giấu giếm giếm ghê vậy?”

Trong khoảnh khắc đó, Lâm Mạn Thiến thấy mình hệt như nữ chính trong phim thần tượng, đối diện cô là nữ phụ ngốc nghếch độc ác.

Cô tưởng tượng ra cảnh đó, tự nhiên thấy hơi rùng mình, bèn nâng mắt cười ngọt ngào với cô ta: “Tóm lại là không liên quan tới cô.” Sau đó nhẹ nhàng đi lướt qua.

Cánh cửa thủy tinh xoay tròn, cô vừa bước ra thềm ba thì có cơn gió khẽ khàng thổi qua làm váy cô lay động, để lộ vết máu trên đôi giày trắng, trông khá đáng sợ. Có điều hôm nay đẹp trời, chất lượng không khí tốt lạ lùng, ít khói bụi, nắng rực rỡ màu vàng ươm, dáng hình đằng sau của cô chìm trong ánh sáng vàng rực, lộng lẫy lạ thường.

Nữ chính Lâm Mạn Thiến lộng lẫy thản nhiên đi thẳng tới quán cà phê gần đó, thản nhiên đi tìm chủ quán nhận lại mèo, thản nhiên tìm góc khuất vắng khách để ngồi, thản nhiên gọi một ly cappuccino.

Sau đó ngồi im re mười phút mặc nắng vàng rực rỡ ngoài kia.

Sau đó nhìn đôi mắt màu xanh của chú mèo ba mươi giây, con mèo kêu meo meo, giơ chân lên gãi đầu.

Sau đó cô vùi đầu vào mình con mèo, cười khúc khích.

Nhân viên phục vụ bưng nước uống ra, vừa tới khúc cua đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh, sau đó trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện cái gáy, cô ấy giật nảy mình, suýt làm đổ ly cà phê. Phải một lúc lâu cô ấy mới bình tĩnh lại, dè dặt hỏi: “Chị ơi, quán hiện đang hết bàn, chị có phiền không nếu ghép bàn với anh đây?”

Tiếng cười ác ma dừng lại, Lâm Mạn Thiến ngẩng đầu lên khỏi lớp lông mèo, nhìn về phía sau nhân viên phục vụ. Đó là chàng trai rất cao mặc chiếc áo gió màu nâu nhạt, mang đôi giày thể thao hàng hiệu, đội mũ nồi màu đỏ, choàng chiếc khăn màu vàng, trán và mặt được che kín, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Phong cách gì đây? Dạo này Bắc Kinh thịnh hành phong cách này hả?

Lâm Mạn Thiến nhìn chàng trai thêm chốc lát, không hiểu sao thấy quen quen.

“Chị ơi?” Nhân viên phục vụ thấy cô không trả lời bèn hỏi thêm lần nữa: “Xin lỗi chị, quán em hết chỗ rồi, nếu chị đi một mình, có thể ghép bàn với anh đây được không ạ?”

Hiện đang là giờ ăn trưa nên quán rất đông, Lâm Mạn Thiến cũng phải thật may mắn mới tìm được cái bàn trong góc không ai ngồi, có thể là vì ở góc khuất nên mọi người không nhìn thấy.

Cô là người biết thông cảm, chờ phản xạ kịp thì thoải mái gật đầu: “Được chứ.”

Nhân viên phục vụ cười đầy cảm kích: “Đây là nước của chị, chúc chị ngon miệng.”

Nhận được sự cho phép, chàng trai ngồi xuống ghế đối diện, không xem thực đơn, vô cùng quen thuộc nói: “Một ly latte, một phần mì Ý, cảm ơn.”

Lâm Mạn Thiến trợn to mắt. Chờ nhân viên ghi món xong rời đi, cô lập tức hạ giọng, thần bí hỏi: “Bùi Nhất?”

Cô quá quen giọng của Bùi Nhất, cho dù cậu cố ý giảm hai tông giọng thì cô vẫn nghe ra.

Chàng trai đối diện cởi khăn choàng cổ ra để lộ gương mặt như nam chính trong truyện tranh, mỉm cười: “Chị Mạn Thiến.”

Là Bùi Nhất thật kìa.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Em tới ăn cơm.” Giọng nói của thiếu niên truyện tranh vừa trong trẻo vừa ấm áp: “Tại chị mà buổi tuyển chọn nữ chính kết thúc sớm hơn dự tính, cơm hộp còn chưa được giao tới nên em đành ra đây ăn thôi.” Cậu chỉ vào con mèo đang nằm trên bàn, cười, “Mèo của chị Mạn Thiến đó hả?”

Lâm Mạn Thiến giật nảy mình, bây giờ mới nhận ra thứ hồi nãy mình vừa ôm vừa cười lại là mèo – con vật mà cô sợ cả nửa đời người.

Cô giật thót, lùi về sau, e dè nói: “À, không phải, là mèo của trợ lý, tôi sợ hôm nay cần dùng nên mới mượn.”

“Vậy trợ lý của chị đâu?”

Cô cố gắng tránh con mèo, nhìn chằm chằm móng vuốt của nó: “Chị ấy đang ăn tết mà. Công việc phát sinh, cũng không cần gì nhiều, một mình tôi là đủ rồi.”

Bùi Nhất không nói thêm gì nữa, thấy cô cứ ngả người ra sau, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa bối rối, cậu nhướn mày cười, giơ tay ôm con mèo đặt xuống chiếc ghế cạnh mình.

Mèo của Phương Viên lười vô cùng, lại không sợ người lạ, để mặc cho cậu ôm, lại lười biếng nằm trên ghế, kêu lên một tiếng rồi nằm cuộn người, nhắm mắt ngủ.

Lâm Mạn Thiến thở phào, ngước mắt lên, đã có tâm trạng trò chuyện, cười toe: “Bùi Nhất, cậu cũng đóng phim này hả?”

“Em không đóng, nhưng nếu có thời gian thì có thể sẽ diễn vai khách mời cũng không chừng.”

… Hửm? Vậy sao cậu lại ngồi ở ghế ban giám khảo trong buổi thử vai, lại hỗ trợ tôi diễn nữa, thậm chí còn là giới thiệu cho tôi đi thử vai nhằm “báo đáp ân tình”?

Dẫu rất thắc mắc nhưng cô chỉ ngập ngừng một chút rồi quyết định không hỏi, chủ yếu là vì cô không biết vấn đề này có dính líu gì tới chuyện riêng tư của người ta hay không, nếu không thể trả lời mà lại bị hỏi thì đôi bên sẽ lúng túng lắm.

Nhưng trong tình huống này, dẫu phản xạ nhanh nhạy đến đâu cũng khó mà che giấu sự ngập ngừng và kinh ngạc.

Bùi Nhất nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhướn mày: “Chị Mạn Thiến, có phải chị muốn hỏi tại sao em lại xuất hiện ở buổi thử vai không?”

“… Đúng là thắc mắc, hừm, nhưng cũng không phải quá tò mò.”

“Cũng không phải chuyện gì to tát.”

“… Ồ?”

“Chủ yếu là vì lúc trước em có…”

Giọng cậu đột ngột dừng lại. Trước khi cậu kịp nói nửa câu sau, cô đã nhanh như chớp túm lấy chiếc khăn choàng cổ ném lên mặt cậu khiến tầm nhìn trước mắt cậu trở nên mơ hồ.

Tiếng của phục vụ vang lên: “Thưa anh, đây là cà phê và mì Ý của anh.”

Động tác gỡ khăn choàng của Bùi Nhất dừng lại.

“Ừm, cảm ơn, cô để đó đi.”

“Vâng, chúc anh ngon miệng.”

“May mà tôi phản xạ nhanh.” Khi tầm nhìn của cậu trở nên rõ ràng thì cũng đúng lúc nhìn thấy chị bé trước mặt khoái trá đảo mắt, thái độ tự kiêu: “Không thì cô ấy nhận ra cậu mất.”

“… Cảm ơn chị Mạn Thiến.”

“Chuyện nhỏ thôi, không đáng kể.” Cô hớp một ngụm cappuccino, chợt hỏi: “À, ban nãy cậu định nói gì?”

“Nói cái gì cơ?”

“À, hình như cũng không có gì.” Lâm Mạn Thiến cho rằng cậu không muốn nói nên vô cùng thức thời chuyển đề tài, tiện tay chỉ vào một người phụ nữ trung niên vừa bước vào quán, “Chị này trông quen ghê.”

Bùi Nhất nhìn thoáng qua: “Ừm, chắc chị gặp ở buổi thử vai, chị ấy ngồi bên cạnh đạo diễn, là nhà sản xuất phim.”

“Chị ấy là nhà sản xuất phim á?” Lâm Mạn Thiến cũng nhớ ra, hơi ngạc nhiên, “Tôi còn tưởng chị ấy là biên kịch chứ.”

Ở buổi thử vai, trước mặt ban giám khảo không để bảng tên nên trừ đạo diễn Giản Dịch Bình và Bùi Nhất ra, Lâm Mạn Thiến không biết ai cả.

“Biên kịch là cái anh đeo kính ấy, mặc áo thun màu vàng.”

“… Ồ, biên kịch đưa ra câu hỏi chuyên nghiệp quá nên tôi còn tưởng đó là phó đạo diễn.”

“Ừm, phó đạo diễn cũng có mặt, ngồi bên trái biên kịch.”

Cứ như bài domino, một loạt nhầm lẫn được chỉ ra, Lâm Mạn Thiến cũng dần dần biết hết thân phận của ban giám khảo. Nhưng nghĩ lại thì cô vẫn thấy lạ, ngạc nhiên hỏi: “Thế nhà đầu tư đâu? Nhà đầu tư không tới hả?”

Những lần thử vai trước đây của cô, người thích hỏi đông hỏi tây nhất chính là nhà đầu tư, và nhà đầu tư cũng cực kỳ thích can dự vào các quyết định của đạo diễn. Có thể nói đây là nhân vật khiến các đạo diễn vừa yêu vừa hận. Hóa ra lời đồn đãi trong giới là thật, đạo diễn Giản rất có quyền, đến cả “kim chủ ba ba” cũng không dám nhúng tay.

Bùi Nhất cho thêm sữa vào ly cà phê, nói nhẹ tênh: “Có tới.”

Lâm Mạn Thiến ngước mắt, ngờ vực: “Tôi có thấy đâu.”

Thiếu niên khựng lại: “Chẳng lẽ em không phải người à?”

Lâm Mạn Thiến không kịp tiếp thu: “Hả?”

“…”

“Hả!”

Đối mặt với đôi mắt trợn to của chị bé, không hiểu sao thiếu niên thấy hơi chột dạ. Cậu vứt túi sữa, nắm tay thành quyền đặt lên miệng ho khan: “Có gì đâu, chỉ bỏ ra món tiền nhỏ thôi.”

Giọng điệu vô cùng có đẳng cấp: nhẹ tênh, hời hợt, lại hơi bất đắc dĩ và xấu hổ khi bị ép tiết lộ mình giàu.

Hệt như: Tôi không có bản lĩnh gì, chỉ có trăm cách khiến cô sống không bằng chết.

Tuy cách làm khác nhau nhưng hiệu quả kỳ diệu như nhau, trong phút chốc trấn áp hoàn toàn kẻ nghèo rớt mồng tơi như Lâm Mạn Thiến.

Hết chương 19

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play