Editor: Harusame248

- -------------------------

"........... Có chút đau." Lưu Chấn Vũ rên rỉ, vừa rồi ngồi dậy tác động lên các vết thương khác, hắn là nhất thời váng đầu, khi phát hiện người đến không phải Sở Vân mà là Sở Ca cũng ko kịp nghĩ nhiều mà kích động muốn từ trên giường ngồi dậy. Thực sự đã quên hiện tại bản thân là kẻ thương bệnh cả người.

"Lưu Chấn Vũ, anh hiện tại biết đau rồi? Lúc từ trên nóc nhà ngã xuống anh có biết đau hay không? Vào giới này nhiều năm như vậy, tiền cũng đã kiếm bao nhiêu, năm ngoái đem cả gia tài đầu tư vào phim ảnh cũng lời không ít đi? Anh liều mạng như vậy là vì sợ tương lai nuôi không nổi chính mình à? Nếu để người khác biết anh là....... biết chúng ta đã kết hôn, đều sẽ chê cười Sở Ca tôi ngay cả một người cũng đều nuôi không nổi!" Đôi môi mỏng của Sở Ca mím lại gắt gao thành một đường.

Xác thực nếu để người ngoài biết nửa kia của Lưu Chấn Vũ là phú hào chục tỷ Sở Ca mà bản thân mình còn liều mạng trên phim trường đến xảy ra tai nạn, vài kẻ không rõ nội tình còn mang tinh thần chính nghĩa cao ngất phỏng chừng sẽ nghĩ lầm là Sở Ca đối xử với Lưu Chấn Vũ không tốt, quá keo kiệt, keo đến mức làm Lưu Chấn Vũ phải tranh đua lăn lộn như vậy.

Việc này nếu truyền ra, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Sở Ca, ảnh hưởng đến công ty của y.

Trong mắt Lưu Chấn Vũ mang vài phần hối lỗi: "Tiểu Sở cậu yên tâm, trừ Trần Khải ra tôi không có nói cho người thứ hai về việc hôn nhân của chúng ta."

Vạn nhất nếu thực sự lộ ra, trong lòng Lưu Chấn Vũ cũng đã nghĩ kỹ sách lược đối phó, tóm lại sẽ không để bản thân ảnh hưởng đến hình ảnh và lợi ích của Sở Ca.

Sở Ca không lên tiếng, mắt thường có thể thấy sắc mặt y ngày càng khó nhìn, tái mét nhợt nhạt, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường, nhìn đến mức làm lòng Lưu Chấn Vũ lo sợ bất an, có phải hắn lại nói sai cái gì chọc đến Sở Ca không cao hứng hay không?

Lưu Chấn Vũ nhất thời vừa sầu vừa bất đắc dĩ, sự khác biệt quả nhiên không dễ dàng vượt qua. Hắn trộm xem con số trên đầu Sở Ca, không điên cuồng tụt xuống như tưởng tượng của hắn, thế nhưng vẫn duy trì 99 – chỉ là ánh sáng của chữ số trở nên ảm đạm đi không ít.

Sở Ca không chán ghét hắn, tuy rằng bị hắn chọc giận nhưng độ thiện cảm với hắn vẫn rất cao.

Lưu Chấn Vũ lại lần nữa hoài nghi con số của Sở Ca có phải bị lỗi, hay là do "siêu năng lực" của hắn đối với Sở Ca không linh nghiệm?

Không tự giác mà nhìn chằm chằm chữ số trên đầu người đối diện, trong lòng Lưu Chấn Vũ còn đang nghĩ vẩn nghĩ vơ, bỗng hắn đột nhiên phát hiện số 99 lại bắt đầu từ từ sáng lên, giống ngôi sao mọc lên dần dần giữa đêm đen, ánh sáng bắt đầu trở nên rực rỡ.

Gì? Sao lại đột nhiên sáng lên?

Trong phòng này chỉ có 2 người bọn họ, Sở Ca không nói chuyện, hắn cũng không lên tiếng nữa, tâm trạng Sở Ca sao lại đột nhiên chuyển tốt?

Còn đang nhìn đăm đăm vào đỉnh đầu Sở Ca, Lưu Chấn Vũ mang tâm trạng nghi hoặc mà hơi di động tầm mắt xuống, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt cẩn thận cùng nghi ngờ của Sở Ca. Trong căn phòng an tĩnh tựa hồ như vang lên thanh âm nổ lẹt xẹt của những đóa hoa lửa bắn ra khi nổ cầu dao, Sở Ca hơi mất tự nhiên mà dịch chuyển tầm mắt.

"Anh tốt nhất nên nhớ kĩ cái đau đớn vào thời điểm chân gãy gập, đừng để liền sẹo đã lập tức quên đau rồi lại đi liều mạng." Vẫn là trách cứ, thế nhưng Lưu Chấn Vũ lại không biết tại sao nghe ra một chút nhàn nhạt bất đắc dĩ trong giọng nói cứng đờ của Sở Ca.

Nếu là ngày trước Lưu Chấn Vũ rất khó phát hiện được thái độ biến chuyển vi diệu trong thanh âm của y. Thế nhưng hiện tại, đại khái là vì con số trên đầu quá mức quái dị, Lưu Chấn Vũ luôn theo bản năng đi tìm dữ kiện chứng minh con số đó là thật – chứ không phải luôn như quá khứ, quá mức đắm chìm vào cảm xúc đau khổ vì mâu thuẫn giữa bọn họ vô pháp hóa giải. Hắn đã bắt đầu chủ động mà cẩn thận cảm thụ cảm xúc ẩn sau mỗi câu nói của Sở Ca, không vì thống khổ mà cố tình trốn chạy, tránh né khỏi sự chán ghét trong ngôn từ của người kia.

Lưu Chấn Vũ luôn theo bản năng mà cho rằng Sở Ca ghét hắn, cảm xúc sau mỗi câu nói cũng không có gì khác ngoài sự chán ghét cùng khinh thường hắn. Trước kia Lưu Chấn Vũ sẽ hồi đáp Sở Ca như thế nào? Đại khái đều là một câu thực xin lỗi, lại làm cậu thêm phiền phức.

Còn Lưu Chấn Vũ hiện tại thì sao?

Lưu Chấn Vũ của hiện tại đầu óc còn có chút mơ mơ hồ hồ, không quá linh mẫn, trong đầu còn đang nghĩ – trên miệng sẽ không nói, hắn còn đang đắm chìm vào trong phát hiện mới rằng Sở Ca vẫn còn quan tâm yêu thích với hắn. Não bộ giống như lão nhân 7,80 tuổi, đờ đẫn mà suy nghĩ nên trả lời như thế nào, mà hắn lại là người khi nói chuyện thích nhìn mặt đối phương.

Kết quả là, cảnh tượng vừa rồi tái hiện.

Lưu Chấn Vũ vừa rồi nhìn mặt Sở Ca mà lặng thinh, thực ra trong lòng còn đang ấp ủ điều gì muốn nói. Nhưng đại khái vào thời điểm định mở miệng lại bị việc con số trên đầu Sở Ca sáng lên làm cho ngốc luôn, nháy mắt quên mất bản thân định nói gì.

Con số 99 ngày càng sáng, còn nhảy nhảy lên, động một chút, tốc độ ngày càng nhanh.

"Tiểu Sở, mặt cậu sao lại đỏ như vậy, có phải bị ốm rồi sao? Mắt đột nhiên liếc thấy mặt Sở Ca ửng đỏ, Lưu Chấn Vũ nhăn mày, lời quan tâm thực tự nhiên mà bật ra từ đầu lưỡi. Nghe Sở Vân nói, khi hắn còn hôn mê Sở Ca thường xuyên tới phòng bệnh thăm hắn, Sở Ca ngày thường lại bận rộn như vậy, liệu có phải là không cẩn thận mắc cảm lạnh?

Lưu Chấn Vũ thốt ra câu này, mặt Sở Ca lại đỏ thêm một cấp.

"Dị ứng." Khuôn miệng mím chặt của Sở Ca phun ra 2 chữ cứng đờ, đồng thời mang ánh mắt khác thường mà nhìn Lưu Chấn Vũ đang nằm trên giường bệnh.

Tại sao Lưu Chấn Vũ đột nhiên cảm thấy, Sở Ca là đang nói hắn chính là một nguyên nhân gây dị ứng thật lớn nha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play