Editor: Harusame248

- --------------------------------

"Vũ ca, Vũ ca?" Người đàn ông ngồi đối diện Trần Khải rõ ràng đang ngẩn người, Trần Khải phải gọi mấy lần Lưu Chấn Vũ mới hồi thần trở lại. Trần Khải quen biết Lưu Chấn Vũ lâu như vậy, rất ít lần thấy Lưu Chấn Vũ xuất thần khi đang nói chuyện với người khác.

"Làm sao lại có bộ dạng có như tâm sự nặng nề, có phải Sở Ca bên kia lại làm chuyện xấu gì?" Làm Lưu Chấn Vũ tâm trạng không yên như vậy, xin lỗi, Trần Khải chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân là tại Sở Ca.

Lưu Chấn Vũ không phải người quen nói dối, kể cả khi hắn lắc đầu như trống bỏi nhưng lúc Trần Khải nhắc đến hai chữ "Sở Ca", Lưu Chấn Vũ hơi chút giật mình đã tự bán đứng chính hắn.

Sở Ca, Sở Ca, Sở Ca!

Trần Khải liền biết sự khác thường của Lưu Chấn Vũ có liên quan đến cái tên hỗn thế ma vương kia, tưởng tượng đến việc ngày mai Lưu Chấn Vũ đã phải ngồi máy bay đến Bồ Đào Nha chụp quảng cáo, trái tim gà mẹ của Trần Khải đã đau thắt. Người đại diện không cho theo cùng, trợ lý cũng không cho mang (tuy Lưu Chấn Vũ cũng không có trợ lý), chỉ một mình Lưu Chấn Vũ theo đoàn đội quảng cáo đi đến nơi trời xa đất lạ, Trần Khải đã biết tên Sở Ca kia sẽ không hảo tâm tặng không cho bọn họ một cái đại ngôn tốt như vậy.

Hết thảy đều là âm mưu quỷ kế!

"Vũ ca, em vẫn luôn cảm thấy anh tỉnh táo hơn so với đại đa số người, có một số việc cưỡng cầu không được, anh xem Sở Ca này thật ra cái gì cũng không thiếu. Anh cho y sự hối lôi hay quan tâm, y nếu không cần, không hiếm lạ, vậy thôi bỏ đi." Trần Khải hoài nghi có phải Lưu Chấn Vũ bị Sở Ca cho ăn bùa mê thuốc lú.

"Anh tự có chừng mực, cậu đừng lo lắng." Lưu Chấn Vũ nói lời này có chút không tự tin.

Nếu là trước ngày hôm qua, Lưu Chấn Vũ tuyệt đối có thể vỗ ngực đảm bảo với Trần Khải rằng giữa hắn với Sở Ca càng ngày càng rút ngắn mâu thuẫn, quan hệ của bọn họ đã từ từ tốt lên, hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhưng sự tình diễn ra hôm qua, đã vượt quá giới hạn.

Sở Ca uất ức khó chịu dùng đôi mắt tràn đầy chờ mong mà nhìn hắn, gọi hắn "Vũ ca", "ca ca". Lưu Chấn Vũ ngơ ngẩn không biết nên làm cái gì, đi không được mà ở không xong, ma xui quỷ khiến bị Sở Ca kéo tay ấn vào nơi đó. Sau đến lúc Sở Ca muốn giúp lại hắn, Lưu Chấn Vũ ném hết hình tượng chạy trối chết.

Lúc còn học đại học, Lưu Chấn Vũ biết giữa một số nam sinh sẽ ngẫu nhiên giúp nhau sờ một chút, khi đó có người mời hắn làm chuyện kia, Lưu Chấn Vũ cũng không giúp người ta làm. Trước tiên không nói do da mặt hắn mỏng, mà khi vào đại học hắn đã được tính một nửa là người trong giới giải trí, không thể nào đi làm chuyện khác người như vậy.

Lưu Chấn Vũ giống như bị nhốt trong một gian mật thất, trong đầu óc toàn là chuyện hôm qua giúp Sở Ca làm việc này đó.

Sở Ca tại sao lại đột nhiên muốn hắn "làm" giúp?

Nam nhân à, đều là người dễ xúc động, có thể lúc ấy Sở Ca chỉ là xúc động mới làm thế đi?

Nam sinh lúc đi học không phải sẽ ngẫu nhiên làm giúp nhau sao?

Thực...thực bình thường nha!

Hiện giờ người trẻ tuổi đều to gan lớn mật, Sở Ca còn sinh sống ở nước ngoài lâu năm, nói không chừng chính là tư tưởng tương đối thoáng?

Nghĩ như vậy, Lưu Chấn Vũ lại không nhịn được nghĩ đến, Sở Ca khi còn du học ở nước ngoài có phải cũng "làm" cùng bạn học nam không? Cũng sẽ kéo tay người khác.....

"Anh nhìn anh xem, lại tiếp tục xuất thần." Trần Khải kịp thời dừng cái dòng suy nghĩ miên man của Lưu Chấn Vũ lại, nghiêng người mở khóa kéo balo lấy ra một cuốn sách đưa cho Lưu Chấn Vũ, "Cuốn tiểu thuyết bán chạy này sắp cải biên thành điện ảnh, đây chính là đại IP, nhất định sẽ bạo*! Tác giả nguyên tác đề cử với bên sản xuất mời anh tham gia, đây là tiểu thuyết và kịch bản trích đoạn phim, mấy ngày này anh xem nhiều một chút, chuẩn bị để khi từ Bồ Đào Nha trở về đi thử vai."

Vẻ đắc ý trên mặt Trần Khải hoàn toàn không che giấy được, thần bí cười chớp chớp mắt với Lưu Chấn Vũ: "Có được nguyên tác bán chạy ngàn vạn độc giả, nhà đầu tư lắm tiền nhiều của, đoàn đội sản xuất chuyên nghiệp quốc tế hóa, đạo diễn cũng là đại đạo nổi danh tay cầm giải thưởng thế giới, không ít người muốn nắm được tài nguyên này vào tay. Nếu không phải tác giả đề cử nhiệt liệt, thứ này cũng không nhất định có thể rơi lên đầu chúng ta."

Giới giải trí chính là một đấu trường danh lợi phiên bản lớn, không phải mi cứ có diễn xuất tốt là nhất định sẽ giành được vai diễn, mà nhà đầu tư phim ảnh bản chất vẫn là vì kiếm tiền. Trong showbiz nhiều người diễn tốt như vậy, mỗi năm lại có vô số liên hoan phim như thế, mặc dù liên hoan phim tầm cỡ cũng có mấy cái, nhưng năm nào cũng có thật nhiều ảnh đế ảnh hậu,khán giả có thế nhớ kỹ bao nhiêu cái tên đây?

Tiêu chí tuyển chọn, còn phải suy xét tư bản chống lưng, suy xét diễn viên có thích hợp nhân vật, nếu là đảm nhận diễn viên chính, càng phải xem có thực lực kêu gọi doanh thu phòng vé hay không.

Lưu Chấn Vũ có diễn xuất không? Hắn là diễn viên được cả trong lẫn ngoài giới công nhận về kỹ thuật diễn.

Lưu Chấn Vũ có thực lực kêu gọi phòng vé không? Từ năm 28 tuổi nhờ một bộ phim văn nghệ ít vốn mà cầm được cúp ảnh đế lần đầu, cho đến 4-5 năm tuy đóng vai phụ mà vẫn nổi bật, lại đến lúc lần đầu tự đạo tự diễn trong bộ phim thương mại đầu tiên của chính mình, Lưu Chấn Vũ trong lòng các fan phim ảnh đã có danh tiếng không tồi.

Nhưng sau Lưu Chấn Vũ có tư bản chống lưng sao? Hắn nếu có, đã không đến mức tay cầm cả đống giải thưởng diễn xuất mà khi hơn ba mươi tuổi mới lần đầu được diễn nam chính phim điện ảnh, lại còn là phim do mình tự sản xuất.

Năm ngoái công chiếu bộ phim tự sản xuất lấy được thành tích kha khá, Lưu Chấn Vũ cũng coi như lấy được một vị trí nhỏ trong giới điện ảnh. Nên lúc này mới có bộ phim mà vài tháng trước nhận vì tình nghĩa cùng ùn ùn các lời mời hợp tác khác, lại có cơ hội hợp tác cùng đoàn đội quốc tế như hiện tại.

"Được," Lưu Chấn Vũ nhận tiểu thuyết cùng kịch bản kẹp giữa, "yên tâm đi, tôi sẽ xem xét thật kĩ."

"Còn có chuyện này," Trần Khải lộ vẻ khó xử, cẩn thận nói, "Bộ phim này, bên chủ chi bỏ vốn là Truyền thông Tinh Quang, Tinh Quang tuy không phải bên sản xuất, quyền can thiệp vào quá trình chọn vai cũng không lớn, nhưng dù sao cũng là.... Nhà đầu tư số một."

"Ừ, tôi biết rồi." Lưu Chấn Vũ chỉ mìm cười gật đầu, "Đều đã qua nhiều năm như vậy."

Trong mắt đại chúng, Lưu Chấn Vũ thuộc loại hình diễn viên nổi tiếng muộn khi đã tích lũy đủ kinh nghiệm, vào nghề sớm, thành danh muộn, hơn ba mươi tuổi mới nắm trong tay sự nổi tiếng mà hắn nên có từ vài năm trước.

Trần Khải từng nhìn thấy bình luận trên account của Lưu Chấn Vũ, là fan lão thành một đường nhìn Lưu Chấn Vũ trưởng thành nhắn lại khi hắn đạt được giải thưởng điện ảnh không tầm thường vào năm 28 tuổi. Bọn họ kỳ vọng cao vào nghiệp diễn của Lưu Chấn Vũ, lại tiếc nuối khi thấy vài năm sau Lưu Chấn Vũ vẫn liên tục phải đóng vai phụ cho người khác, ngậm ngùi rằng cái hắn thiếu – chỉ là một cơ hội.

Không có mấy ai biết, cơ hội này vào thời điểm Lưu Chấn Vũ 28 tuổi đã bị người khác đưa đến trước mặt hắn.

[Các người đều rất phù hợp với yêu cầu về nhân vật, kể cả ngoại hình lẫn diễn xuất đều không thành vấn đề, với mặt bằng ngang nhau, anh cảm thấy tôi sẽ chọn ai đây? Đây là một cơ hội khó có được, chỉ cần diễn bộ phim điện ảnh này – Lưu Chấn Vũ anh nhất định có thể nổi tiếng, có thể trở thành đại minh tinh! Ở giới nghệ sĩ này chỉ diễn xuất là không đủ, anh không có danh khí, không có chống lưng, tôi dựa vào cái gì mà nên chọn anh chủ diễn? Chỉ có thật nổi tiếng mới có càng nhiều cơ hội để chọn lựa kịch bản, mới có thể có được kịch bản phim mà anh muốn. Anh suy nghĩ cho kĩ, cơ hội này rất nhiều người cả đời muốn mà không được.]

Bán đứng chính mình, bị người ta bao dưỡng, hắn làm không được.

Cơ hội cả đời có thể chỉ đến một lần lại như là thoáng qua.

Sau đó bộ phim kia đạt được thành công không tầm thường, càn quét các giải thưởng quốc tế lớn, nắm giữ vị trí quán quân phòng vé năm đó. Cho đến tận bây giờ vẫn là phim quốc nội đạt được nhiều doanh thu ở nước ngoài nhất.

Mà nam chính bộ phim đó, năm đó cũng giống Lưu Chấn Vũ uổng có thực lực không có tiếng tăm cũng nhờ vào phim ảnh mà bạo hồng, trở thành diễn viên đỉnh cấp cả về danh khí lẫn thực lực.

Hối hận ư? Không có

Mê mang ư? Quả thực có.

Không biết con đường của mình ở nơi nào, thậm chí từng hoài nghi chính mình trước kia lựa chọn hành động theo tình cảm có đúng hay chăng, mất đi cơ hội, đắc tội những người ở trên cao.

Nhưng làm người, vẫn cần không thẹn với lòng.

Dựa vào niềm tin chống đỡ áp lực, kiên trì tới ngày hôm nay, rốt cuộc đã nhìn thấy ánh nắng ban mai.

Tuy đến chậm, nhưng không đến trễ.

...........

Trong nước không có đường bay thẳng đến Bồ Đào Nha, Lưu Chấn Vũ đã chuẩn bị tốt việc chuyển máy bay, mang theo hai cuốn sách, còn có gối du lịch hình vịt vàng.

"Lưu Chấn Vũ, anh có bị ngốc hay không?" Cục u sau đầu đã hết sưng, tâm trạng Sở Ca gần đây tốt đến mức chỉ cần người có mắt là có thể nhận ra.

Trợ lý Lý Tiểu Phi cùng đồng hành cảm thán, ông chủ nhà bọn họ bận nguyên năm, vì rốt cuộc có thể đi nước ngoài du lịch mà cao hứng thành như vậy.

Lưu Chấn Vũ còn đang ôm chiếc gối du lịch vịt con không còn lời gì để nói, hắn đứng ở cửa đăng ký, nhìn đội ngũ quảng cáo chuyển máy bay, lại nhìn phi cơ tư nhân xa hoa trước mặt.

"Thất thần cái gì, mau lên đi!" Đi được một nửa, Sở Ca quay đầu thấy Lưu Chấn Vũ còn ôm cái gối ngủ ngu ngốc đứng dưới cầu thang. Y bước lớn chạy xuống, túm tay áo Lưu Chấn Vũ kéo lên trên.

"Từ từ! Tiểu Sở, à không, Sở tổng, tôi có phải lên nhầm phi cơ... đội quảng cáo đi bên kia mà?!" Lưu Chấn Vũ giương đôi mắt vô tội, dùng sức chỉ chỉ hướng bên kia.

Sở Ca không kiên nhẫn, trợn mắt: "Anh là ông chủ hay tôi là ông chủ?"

"Là cậu."

"Vậy nghe tôi hay là nghe anh?" Giọng nói mang tính uy hiếp.

"Nghe... cậu." Lưu Chấn Vũ ủ rũ trong nháy mắt.

Máy bay tư nhân bay thẳng đến Bồ Đào Nha cũng cần mười mấy tiếng, trước kia Lưu Chấn Vũ chỉ ước gì được nhiều thời gian ở một mình cùng Sở Ca, nhưng sự tình ngày đó hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn. Nếu không phải hành trình công việc đã sớm quyết định, Lưu Chấn Vũ tuyệt đối sẽ trốn Sở Ca một thời gian, chờ hắn nghĩ kĩ làm sao đế đối mặt với Sở Ca mới trở ra.

Cơ mà có phải do hắn nghĩ nhiều hay không?

Sau khi lên may bay Sở Ca gần như không giao lưu cùng Lưu Chấn Vũ, không phải tham gia cuộc họp ở phòng họp cũng là một mình vùi đầu vào công việc, chỉ có lúc mới đầu nói vài câu với Lưu Chấn Vũ mà thôi.

Lưu Chấn Vũ thở phào nhẹ nhõm, xem ra thật sự do mình nghĩ nhiều, Tiểu Sở hôm ấy chỉ là hứng khởi nhất thời, người trẻ tuổi mà, tinh lực tràn đầy, thật bình thường! Thật bình thường mà!

Một bên nghĩ nghĩ vậy, một bên hắn yên lặng áp xuống chua xót nhàn nhạt không thể nói rõ.

"Tiểu Sở, cậu muốn nghỉ ngơi một lúc hay không? Nói là nghỉ phép đi du lịch mà từ lúc cất cánh vẫn chưa thấy cậu rảnh rỗi lúc nào." Tự mình nghĩ thông suốt, Lưu Chấn Vũ cũng không làm kiêu, càng không mặt đỏ tim đập mà xấu hổ không dám đội diện với Sở Ca.

Người như hắn, mẫn cảm tinh tế, có đôi khi lại rộng lượng vô cùng.

"Thật có chút mệt mỏi." Sở Ca duỗi eo, ngáp một cái, cũng không thèm nhìn Lưu Chấn Vũ lấy một cái, tự mình vào phòng ngủ, không đóng cửa.

Hồi tưởng lại khi nãy lén nhìn biểu tình mất mát của Lưu Chấn Vũ, trong lòng mừng trộm.

- ------------------------

IP = dự án chuyển thể tiểu thuyết/truyện/game/... thành phim. Đại IP chỉ dự án chuyển thể lớn.

Timeline hơi phức tạp, nên mình hệ thống hóa lại:

- khi học đại học: bắt đầu vào nghiệp diễn, đóng vai phụ con trai của nam chính (là bộ phim mà Sở Vân xem). Sau đó vì gãy chân khi đóng 1 vai phụ mà mất cơ hội đóng nam chính trong 1 phim khác

- 28 tuổi: đạt dc cúp vàng nhờ 1 phim nghệ thuật

- từ 28 đến hơn 30 tuổi: liên tục đóng vai phụ

- sau 30 tuổi: tự đầu tư 1 bộ phim và tự diễn nam chính -> doanh thu phòng vé cao, bắt đầu có nhiều tiếng tăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play