Editor: Harusame248

------------------------------------

Lưu Chấn Vũ không phải kiểu người biết ăn nói, hắn ngoài việc ngốc ngếch lặp đi lặp lại câu xin lỗi ra cũng chẳng biết nên nói gì.

"Tiểu Sở, nếu tôi có thể làm gì......"

Không để Lưu Chấn Vũ nói hết, Sở Ca đã trực tiếp ngắt lời: "Anh cảm thấy hiện tại tôi thiếu thốn cái gì? Tôi gì cũng không thiếu, so với đại đa số người trên trái đất này đều sống tốt hơn, đủ đầy hơn. Nếu anh muốn nói chính là điều này, vậy tôi xin nói rõ, anh đừng hòng nghĩ đến việc lấy được sự tha thứ từ chỗ tôi để cứu rỗi trái tim áy náy kia của anh. Không cần thiết, hiểu chứ?"

"Tiểu Sở, tôi không có ý đó........." Lưu Chấn Vũ nhất thời gấp đến lắp bắp, nói là đền bù cũng được, nói áy náy cũng thế, hắn thực ra chỉ muốn bản thân có thể làm một số việc, để cho đứa bé năm xưa bởi sự lừa dối của hắn mà tổn thương thấu tâm can được vui vẻ một chút.

"Được rồi, tay giữ chặt lấy cổ tôi." Sở Ca tựa như không muốn tiếp tục nói đến đề tài này, giọng nói ẩn ẩn bực bội, thế nhưng động tác ngược lại thật cẩn thận né đi chỗ bị thương của người kia. Lưu Chấn Vũ còn đang đắm chìm trong áy náy buồn bã, đột nhiên bị ra lệnh khiến hắn có chút mờ mịt, theo bản năng nghe lời mà ôm chặt cổ đối phương, cảm giác được thân thể bị nhấc lên.

"Tiểu Sở ----------" mặt xoạt một cái đỏ bừng, Lưu Chấn Vũ chỉ thấy chân chợt lạnh, dây buộc bị cởi mất khiến eo hông thon gầy căn bản không giữ được quần.

Sở Ca mặt không đỏ tim không đập, từ lúc Lưu Chấn Vũ bám cổ y đến khi quần rơi xuống chỉ đến vài giây đồng hồ, nhân lúc Lưu Chấn Vũ chưa kịp lộn xộn mà đặt người kia về lại trên ghế. Ngón tay nhẹ nhàng nắm mắt cá chân gầy guộc của người đàn ông trước mặt, ngẩng đầu nhìn: "Anh có thể an phận tắm rửa một chút được không?"

"À ừ.... Được..." Lưu Chấn Vũ ấp úng gật đầu, ngày thường hộ công cũng giúp hắn như vậy nhưng lần này đổi thành Sở Ca, vẫn luôn cảm thấy có gì quái quái.

Rõ ràng là mình nợ đối phương, lại còn phải để Sở Ca chiếu cố mình như vậy.

Sở Ca tuy rằng khuôn mặt luôn cau có, động tác lại rất cẩn thận làm lòng Lưu Chấn Vũ tức khắc có chút ấm áp, cũng cảm thấy quan hệ giữa hắn và Sở Ca vẫn còn có hi vọng hàn gắn.

"Chỗ... chỗ này thì không cần." Chân được lau khô, Lưu Chấn Vũ nắm chặt chiếc quần cộc duy nhất còn trên người mình.

Sở Ca liếc Lưu Chấn Vũ, không lên tiếng, chỉ thấy hắn lấy một chiếc khăn lông thật to đem Lưu Chấn Vũ bọc như trẻ con, tay vòng qua gối người kia mà ôm vào phòng ngủ.

"Uống thuốc đi."

Đưa thuốc cùng nước ấm cho Lưu Chấn Vũ, Sở Ca cũng không rời đi mà dịch ghế sô pha trong phòng ngủ quay mặt về giường, lại đi lấy thêm chăn gối, dưới ánh mắt trầm mặc chăm chú của Lưu Chấn Vũ y tiến vào phòng tắm.

Sở Ca mặc áo ngủ nằm xuống sô pha, thấy Lưu Chấn Vũ muốn nói lại thôi tốt bụng giải thích: "Trước khi hộ công quay lại tôi sẽ ngủ lại đây."

Y xoay người đưa lưng về phía Lưu Chấn Vũ, kéo chăn lên định ngủ.

"Tiểu Sở, trên sô pha nằm không thoải mái, cậu lên giường đi."

Số 99 trên đầu Sở Ca lạch tạch sáng lên một chút, lại chậm rãi tối dần, giọng nói rầu rĩ từ trong chăn: "Đừng vô nghĩa nữa, ngủ đi."

Với lấy điều khiển tắt đèn, phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối, không lâu sau truyền đến hơi thở đều đều của nam nhân.

Sở Ca mơ một giấc mơ. Y khi còn nhỏ vẫn luôn nằm mơ, có đôi khi mơ thấy Lưu Chấn Vũ đến đưa mình về nhà, nhưng nhiều hơn là mơ thấy ác mộng, mơ thấy vào ngày chia ly ấy Lưu Chấn Vũ luôn miệng đáp ứng sẽ quay lại đón y.

Hôm nay thì không.

Y mơ thấy cảnh dây cáp đứt rời, Lưu Chấn Vũ rơi thẳng từ mái nhà xuống. Sau đó y bừng tỉnh lại, màn hình đồng hồ trên cổ tay hiện thị nhịp tim, đỏ rực một con số: 120.

Sở Ca nhắm chặt mắt lại cố hít thở sâu, chậm rãi bình ổn nhịp tim đập loạn. Lần nữa mở mắt ra đột ngột nhảy xuống khỏi sô pha – chăn trên giường phòng ngủ gấp đến thật chỉnh tề, bên trên lại trống không không một bóng người.

"Lưu Chấn Vũ!" Trái tim Sở Ca trầm xuống, y vội vã ra khỏi phòng ngủ, tiếng thét gọi nôn nóng như muốn lập tức nhận được sự đáp lại.

"Tiểu Sở, cậu tỉnh rồi? Tôi còn đang định lên lầu gọi cậu...." Lưu Chấn Vũ ngồi xe lăn, tay còn bưng một bát mì trứng cà chua nóng hầm hập đang chuẩn bị để lên bàn ăn cơm.

Lưu Chấn Vũ có thói quen dậy sớm, kể cả trong người có bệnh thì thói quen này vẫn không thay đổi.

Ngày hôm qua Sở Ca hẳn là vội vã mệt mỏi, ban ngày lo chuyện công ty buổi tối lại vội về chăm sóc hắn, Lưu Chấn Vũ không nỡ đánh thức y. Chỉ tự mình nhẹ nhàng chống nạng ngồi vào xe lăn, đến thang máy đi xuống lầu một.

Từ lúc dỡ thạch cao xuống cũng gần nửa tháng, tuy rằng chưa thể đi lại bình thường nhưng chống nạng cũng đã có thể đứng lên đi lại vài bước, có thể ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng giản đơn cho 2 người – giống như mười mấy năm về trước vậy. Lưu Chấn Vũ làm 2 bát mì trứng cà chua, hắn nhớ rõ Sở Ca đặc biệt thích món này mình làm.

"Anh có thể đừng chạy loạn được không hả Lưu Chấn Vũ?!" Sở Ca lạnh mặt lườm nụ cười cứng lại trên mặt Lưu Chấn Vũ, lại chuyển mắt xem xét mì trứng thơm ngào ngạt trên bàn cơm.

Tâm trạng mất mát nhờ nhìn thấy con số bất biến trên đầu Sở Ca lóe sáng mà dần tốt lên, Lưu Chấn Vũ mỉm cười giải thích: "Bác sĩ nói tôi có thể chống nạng đi lại. Tiểu Sở, tôi nấu mì rồi, cậu rửa mặt xong xuống ăn đi."

"Ai cần anh nấu mì? Ai muốn ăn mì của anh?" Sở Ca xoay người trực tiếp về phòng ngủ.

Mười phút sau......

Lưu Chấn Vũ tay cầm đôi đũa, mì trong bát còn một nửa chưa ăn xong, hắn ngơ ngác mà nhìn người đối diện. Sở Ca bê bát đem canh còn dư lại trong bát mì húp đến không còn một giọt,đặt bát tô to đùng trống rỗng cái phịch xuống bàn cơm.

(có tiền đồ tí đi anh trai....)

"Hai ngày nay không có ai ở nhà chăm sóc anh, nên hôm nay anh đi ra ngoài cùng tôi." Sở Ca lấy giấy ăn lau lau miệng.

Lưu Chấn Vũ gật đầu: "Được."

Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội được cùng Sở Ca ở chung này, cũng mang một phần tò mò với sinh hoạt hằng ngày của y.

Giống như thực vừa lòng với câu trả lời cả Lưu Chấn Vũ, hay có thể là vì hương vị mì trứng không tồi, con số trên đầu Sở Ca vẫn luôn lóe sáng biểu thị tâm tình y đang rất tốt. Nói xong ngồi ở bàn ăn xem di động, thi thoảng gọi điện, trả lời tin nhắn, chờ Lưu Chấn Vũ ăn xong y liền buông di động bê bát đũa về phòng bếp.

Lưu Chấn Vũ bỗng có chút vui mừng, sự việc hình như đang phát triển theo hướng tốt đẹp. Đáy lòng lại không khỏi cảm thán, nếu không phải mình đột nhiên có thể nhìn thấy độ thiện cảm của người khác với mình thì thực đúng ra đoán không ra cảm xúc của Sở Ca.

Đây đại khái chính là sự khác biệt đi.

- ----------------------

Cho các bạn ko biết, nhịp tim của nam giới trưởng thành khoảng 60-100, càng khỏe nhịp tim càng chậm. Nên 120 là tim đập rất nhanh đó....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play