Ngày đầu tiên Bạch Kính rời đi, Lý Thư Ý vẫn đến công ty làm như thường lệ.

Buổi sáng y chủ trì cuộc họp với giám đốc các phòng ban, những người đó cũng rất phối hợp với Lý Thư Ý, y về văn phòng không bao lâu, những tư liệu mà y muốn xem đều được đưa đến.

Lý Thư Ý lật tài liệu ra xem còn có chút bất ngờ, bên trong có không ít các loại tài liệu mật của công ty, y vốn dĩ cho rằng Bạch Kính sẽ giữ lại một chút, nhưng không nghĩ tới Bạch Kính đúng thật là không có chút phòng bị nào đối với y.

Sắc mặt Lý Thư Ý hờ hững, ngón tay gõ nhẹ từng chút lên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu, y mới đột nhiên lắc đầu mà nở nụ cười.

Thôi dù sao cũng đã thua, thua còn mỗi cái quần cộc cũng là thua, có khác nhau bao nhiêu đâu?

Lý Thư Ý gọi Đường Tuyết vào.

"Em hẹn luật sư Trịnh và luật sư Chu giữa trưa tới đây một chuyến."

“Dạ Lý tổng.”

Đường Tuyết đáp xong liền đi ra ngoài, Lý Thư Ý gọi cô lại, trầm ngâm một lúc mới nói: "Chuyện lúc trước anh nói với em, em đã có tính toán gì chưa?"

Đường Tuyết sửng sốt, đối diện với Lý Thư Ý một hồi cô mới hiểu được y đang muốn nói gì.

Hóa ra là chuyện lúc trước Lý Thư Ý nằm viện đã đề cập với cô, muốn cô đi tìm bến đỗ mới.

Tay Đường Tuyết để bên người đã nắm thành quyền, cô rũ ánh mắt xuống thấp giọng đáp: "Vẫn chưa."

Sở dĩ lúc trước y nói muốn cô rời đi, là vì lúc đó quan hệ giữa Lý Thư Ý cùng Bạch Kính gần như sắp tan vỡ, Lý Thư Ý ra đi, cô cũng không có khả năng ở lại. Nhưng mà sau khi Lý Thư Ý xuất viện, hết thảy mọi thứ một lần nữa đi vào quỹ đạo. Lý Thư Ý hình như cũng không có đề cập đến chuyện rời đi, thế nên Đường Tuyết cũng không suy xét quá kĩ vấn đề này.

Lý Thư Ý hỏi cô: "Em thấy chỗ của Tống Tiêu Tiêu như thế nào?"

Lúc trước y cũng đã nói chuyện này với Tống Tiêu Tiêu, công ty Tống Tiêu Tiêu đang cần người, vừa vặn Đường Tuyết lại là người của y, năng lực công tác còn đặc biệt vượt trội, đương nhiên là Tống Tiêu Tiêu ngàn vạn lần đồng ý.

Đường Tuyết trầm mặc không lên tiếng, Lý Thư Ý lại nói tiếp: "Đãi ngộ không thay đổi, nếu em......"

"Lý tổng còn anh thì sao?" Đường Tuyết cắt ngang lời của y, không phải là cô đang lo chuyện đãi ngộ, chỉ là.... Cô muốn đi theo bên cạnh Lý Thư Ý hơn. Mặc kệ là Lý Thư Ý muốn đổi công việc tới nơi khác, hay là muốn đi một mình, cho dù đãi ngộ có kém hơn hiện tại ngàn vạn lần, cô cũng tình nguyện đi theo y.

Lý Thư Ý cười: "Làm việc đã lâu như vậy, anh cũng muốn cho mình một kì nghĩ dài hạn."

Nói đến đây Đường Tuyết cũng đã hiểu. Cô tuyệt đối sẽ không lì lợm la liếm khiến cho Lý Thư Ý khó xử thêm nữa, cô lập tức ngẩng đầu lên khuôn mặt nghiêm túc nói: "Dạ Lý tổng, em nghe theo sự sắp xếp của anh."

Lý Thư Ý gật đầu: “Đi làm việc đi.”

Sau khi Đường Tuyết rời khỏi phòng, Lý Thư Ý cau mày, trong lòng lại cảm thấy có lỗi với cô. Nhưng nếu sau này y không ở đây, Đường Tuyết dù có ở lại cũng sẽ không được thoải mái. Cái công ty này không biết có bao nhiêu người hận y đến nghiến răng nghiến lợi, không nói đến ai khác chỉ cần mỗi một Bạch Hằng thôi, cũng đã đủ khiến cho Đường Tuyết không có ngày an ổn.

Tống Tiêu Tiêu là một người biết trọng dụng nhân tài, Đường Tuyết đến đó sẽ không phải chịu thua thiệt.

Lúc luật sư tới, Lý Thư Ý cũng không rảnh để ăn cơm trưa, dành cả buổi để làm việc với bọn họ. Lúc hai người đó rời đi trên mặt không giấu được biểu tình kinh ngạc, luật sư Trịnh còn mờ mịt hỏi Lý Thư Ý có phải y đang bị uy hiếp hay là có nỗi khổ gì không thể nói ra hay không, làm cho Lý Thư Ý một phen dở khóc dở cười.

Cũng không trách bọn họ được, ngày thường hình ảnh của Lý Thư Ý vốn không mấy tốt đẹp, nhưng hôm nay hành động của y qua cái nhìn của hai người họ, giống như là y bị điên rồi vậy.

Buổi chiều trước khi Lý Thư Ý xuống ca, y đã gọi điện thoại cho Ngụy Trạch, sau đó còn tự mình lái xe đến một trung tâm mua sắm do Đường Tuyết giới thiệu, nơi đó có một cửa hàng bán quần áo cho mẹ và bé rất nổi tiếng.

Cửa hàng này nằm ở bên phải tầng một của trung tâm mua sắm, cửa hàng rất rộng, bên ngoài bức tường có vẽ hình một con chuột túi mẹ, trong túi thò ra mấy chú chuột con, có con cười có con lại khóc, vô cùng đáng yêu. Trong tủ kính treo rất nhiều quần áo cho trẻ sơ sinh, toàn bộ cửa hàng được trang trí bằng một tone màu sáng, mang lại cảm giác ấm áp cho người tới xem.

Lý Thư Ý vừa bước vào nhân viên hướng dẫn liền đi ra chào đón, vốn dĩ y cũng không hiểu cách mua mấy thứ này lắm, cho nên cũng không từ chối, để mặc cho người ta đi theo mình, giới thiệu hết cái này tới khác.

Lý Thư Ý nghe cô ấy nói, ngẫu nhiên sẽ có hứng thú mà cầm lên xem vài thứ. Tất cả quần áo đều nhỏ bé, so với bàn tay của y thì cũng không lớn hơn bao nhiêu, lại nghĩ tới dáng vẻ của tiểu bảo bảo lúc mới sinh sẽ mặc bộ quần áo nhỏ xíu này, ánh mắt của Lý Thư Ý càng thêm dịu dàng, trên môi nở một nụ cười mờ nhạt.

Cô nhân viên hướng dẫn nhìn y, thầm nghĩ trai đẹp như thế này lại tới đây một mình, còn kiên nhẫn tỉ mỉ mà chọn đồ cho con, khiến cô không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ vợ của y.

[Ủa alo chị ơi....anh em không có vợ đâu...]

Lý Thư Ý mất hơn một tiếng đồng hồ để chọn, chờ đến lúc y tới nhà của Ngụy Trạch và Phó Oánh thì họ đang dùng cơm chiều, Ngụy Trạch tự mình mở cửa đón y.

Ai ngờ khi Lý Thư Ý vừa dừng xe lại, phía sau y còn có thêm một chiếc xe bán tải, bên ngoài xe vẽ hình một con chuột túi mẹ.

Ngụy Trạch trợn mắt há mồm nhìn thấy từ trên xe bước xuống hai người, sau đó họ mở thùng xe đưa đồ xuống, nhiều kiện hàng có in hình chuột túi lần lượt bày ra trước mắt rất nhanh đã chất thành đống.

Lý Thư Ý cũng sớm xuống xe đứng qua một bên, kiểm tra từng món hàng mà bọn họ đưa tới, sau đó y cầm bút kí lên một bảng hóa đơn thực dài, lúc này mới đi tới chỗ của Ngụy Trạch.

Ngụy Trạch hỏi: “Đây là cái gì?”

Lý Thư Ý nhàn nhạt nói: “Đồ dùng trẻ em.”

Khóe miệng Ngụy Trạch giật giật: “Anh mua?”

Lý Thư Ý lười trả lời câu hỏi vô nghĩa này của cậu. Bây giờ Phó Oánh đang mang thai, y không muốn người lạ ra ra vào vào, nên không để người đưa hàng vào trong. Lý Thư Ý vén tay áo lên, nói với Ngụy Trạch ba chữ: "Dọn đồ đi." Sau đó cũng không đợi Ngụy Trạch trả lời, y đã đi trước.

Ngụy Trạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng vén tay áo lên làm theo.

Phó Oánh vốn đang ở trong bếp xem dì giúp việc hầm canh, nghe thấy âm thanh bên ngoài, vừa bước ra thì thấy hai người đàn ông cao lớn đang tay xách nách mang các loại túi lớn nhỏ đưa vào trong phòng.

Phó Oánh kinh ngạc nhìn về phía Ngụy Trạch, Ngụy Trạch buông đồ trong tay xuống: "Anh nghĩ là anh ấy đã dọn sạch hết cửa hàng người ta mang về đây rồi."

Phó Oánh "phụt" một tiếng bật cười, hưng phấn đi xem mấy món đồ kia, có quần áo, giày, đồ chơi,.... Tóm lại là Cái gì cũng có.

Thật ra mà nói thì những thứ đồ này trong nhà cũng đã có chuẩn bị, nhưng Phó Oánh vẫn vô cùng thích thú, vừa trách Lý Thư Ý, lại vừa không ngăn được bản thân đến sờ cái này, nhìn cái kia, kết quả còn kêu dì giúp việc ra xem với mình.

Ngụy Trạch nhìn về phía Lý Thư Ý, thở dài nói: “Tôi thấy cả tối hôm nay cô ấy sẽ không ngủ được rồi. Anh cũng thật là, mua nhiều như vậy làm gì.”

Lý Thư Ý cười không nói lời nào. Phó Oánh mang thai còn là song thai, cũng không biết là nam hay nữ*, tuy rằng quần áo của tiểu bảo bảo cũng không phân chia rõ ràng giới tính lắm, nhưng Lý Thư Ý vẫn cảm thấy là trai hay gái thì đều phải mua, dù sao cũng có thể sử dụng được.

(Bên Trung Quốc không cho phép siêu âm kiểm tra giới tính thai nhi đâu ạ. Vì để tránh mất cân bằng giới tính, siêu âm kiểm tra giới tính của bé là phạm pháp ó..)

Ngày dự sinh của Phó Oánh chỉ còn cách hai tuần nữa, cô cứ đứng như vậy được một chút, Lý Thư Ý lại lo cô sẽ mệt, cho nên để Ngụy Trạch đưa cô ngồi xuống.

Lúc Lý Thư Ý nói với Ngụy Trạch để cho Phó Oánh ngồi xuống vì sợ cô mệt, đột nhiên cậu lại cảm thấy chính mình không thể hiểu nỗi, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, một người như Lý Thư Ý tại sao lại không có bất kì kẻ nào tới yêu thương y vậy? Tính cách của y không khoa trương, cũng không có miệng mồm giảo hoạt, nhưng nếu thật lòng đối với một người, thì chính là toàn tâm toàn ý đối đãi, đặt người trong tim mà che chở cưng chiều.

Tại sao đến bây giờ vẫn không có một ai đến bên cạnh y, dùng tình cảm chân thành sâu nặng như thế mà đối đãi với y?

Ngụy Trạch thầm buồn bực trong lòng, Phó Oánh lại không phát hiện ra suy nghĩ của cậu, sau khi ngồi xuống liền cúi đầu vỗ về tâm sự với các bảo bảo trong bụng, tung hô cha nuôi của bọn nhóc hết lời, khiến cho tất cả mọi người không nhịn được mà bật cười.

Chờ mọi người cùng nhau ăn xong bữa cơm, Phó Oánh kéo Lý Thư Ý đến ngồi bên cạnh mình, cầm điện thoại mở ra ba bức hình, vừa đưa cho Lý Thư Ý xem vừa giới thiệu sơ qua, lại hỏi Lý Thư Ý cảm thấy thế nào, có hợp mắt hay không.

Lý Thư Ý nhíu mày giáo huấn cô: “Không cần phải hao tâm tổn trí vì những loại chuyện như thế này.”

Phó Oánh không cao hứng: “Cái gì mà loại chuyện như thế này! Đây là chuyện rất quan trọng có được không!”

Lý Thư Ý cũng không có cách nào đối với cô: "Em ngoan ngoãn sinh bảo bảo, chuyện này về sau sẽ nói."

Phó Oánh bĩu môi, không tình nguyện nói: "Vậy được.”

Thật ra mà nói thì đối với ba người này cô cũng không hoàn toàn hài lòng, tuy rằng ngoại hình và gia thế đều là những người tốt nhất trong số những người cô quen biết từ trước tới nay, nhưng để xứng đôi với Lý Thư Ý thì cô cảm thấy nhiêu đấy vẫn chưa đủ. Hơn nữa cô vẫn luôn đem bọn họ ra so sánh với Bạch Kính, tuy rằng cô vẫn cực kì chán ghét Bạch Kính, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận những người này quả thật thua Bạch Kính một bậc. Đương nhiên là để tìm được một người có điều kiện gần giống như Bạch Kính quả thật là rất khó. Nhưng mà Phó Oánh vẫn không nản lòng, chờ cô sinh bảo bảo xong, có rất nhiều thời gian và sức khỏe, đến lúc đó cô lại từ từ mà chọn lựa, nhất định phải chọn cho Lý Thư Ý một người tốt nhất!

Hai người bọn họ trò chuyện cả buổi, Ngụy Trạch ở bên cạnh đem đồ Lý Thư Ý mua tới cẩn thận phân loại ra, một ít đặt ở phòng của bảo bảo, một ít đem đến kho cất giữ. Dì giúp việc ở trong nhà bếp, thỉnh thoảng sẽ đem ít trái cây điểm tâm lên.

Không khí trong phòng rất là ấm áp.

Rất nhanh đã tới 9 giờ, Lý Thư Ý chuẩn bị ra về, trước khi đi còn nhờ dì giúp việc chụp cho y cùng với Ngụy Trạch và Phó Oánh một bức hình. Phó Oánh cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ vào kính lẩm bẩm bĩu môi nói bây giờ bộ dạng của mình rất khó coi, không muốn chụp hình.

Ngụy Trạch nhíu mày, mặt đầy nghi hoặc hỏi Lý Thư: "Anh đã gặp qua người nào đẹp hơn Ngụy phu nhân lúc này không?"

Lý Thư Ý cũng không chậm trễ giây nào, sắc mặt không đổi mà đáp: "Chưa gặp qua."

Phó Oánh bị hai người nịnh nọt đến đỏ mặt, không nhịn được mà đấm nhẹ lên vai của Ngụy Trạch một cái.

Ảnh là dùng điện thoại của Phó Oánh chụp, Phó Oánh chọn ra một tấm ưng ý nhất đưa cho Lý Thư Ý. Lý Thư Ý nhìn tấm ảnh một hồi lâu, rồi cười nói với Phó Oánh: "Sau này nhớ phải đưa hình của anh cho bảo bảo xem đó."

Trong lòng Ngụy Trạch chùng xuống, nhưng lại không để lộ ra mặt.

Phó Oánh trừng mắt liếc y một cái: "Nhìn ảnh làm gì chứ, còn có tiền mừng tuổi ngày lễ tết, anh cũng đừng mong trốn."

Lý Thư Ý thở dài cười nói: "Chức cha nuôi này cũng thật không dễ làm."

Lúc về là Ngụy Trạch đưa Lý Thư Ý ra cửa, đi mãi cho đến gara, xác định cuộc nói chuyện giữa hai người sẽ không bị Phó Oánh nghe thấy, Ngụy Trạch mới trầm mặt xuống hỏi: "Lý Thư Ý, anh có ý gì?"

"Không có ý gì cả, chỉ là giữ lại một kỉ niệm. Lỡ như...."

Ngụy Trạch nghiến răng: "Không có lỡ như! Tôi hỏi anh, rốt cuộc thì khi nào anh mới làm phẫu thuật? Mặc kệ ở công ty anh có chuyện đại sự gì, có phải cũng đã xong hết rồi không?"

Lý Thư Ý trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: "Qua mấy ngày nữa, Bạch Kính trở về tôi sẽ làm phẫu thuật."

“Lý Thư Ý, con người anh, anh ……” Ngụy Trạch đã tức giận đến mức nói không nên lời.

“Cậu đừng nói cho Phó Oánh.”

"Tôi dám nói cho cô ấy sao? Cô ấy chịu được sao?”

Lý Thư Ý tránh đi ánh mắt của cậu chỉ nói: “Xin lỗi.”

Ngụy Trạch lạnh lùng nói: "Người anh nên nói lời xin lỗi là bản thân anh, không phải tôi.”

Lý Thư Ý mở cửa xe: "Cậu vào nhà đi. Bạch Kính về tôi sẽ gọi điện thoại báo cho cậu, đến lúc đó phiền cậu giúp tôi sắp xếp chuyện nằm viện."

Sắc mặt Ngụy Trạch thoáng hòa hoãn hơn, nhưng lời nói vẫn có chút tức giận: "Lái xe cẩn thận một chút."

Lý Thư Ý gật đầu, lại gọi một tiếng: "Ngụy Trạch."

Ngụy Trạch ngẩng đầu lên nhìn y, Lý Thư Ý lại dùng một thái độ nghiêm túc trước nay chưa từng có nói với cậu: "Bất kể về sau có xảy ra chuyện gì, bệnh của tôi, cũng tuyệt đối không được để cho Bạch Kính biết."

Ngụy Trạch nhíu mày: “Tôi biết rồi.”

Lý Thư Ý ngồi vào trong xe, lái ra khỏi gara, lại hạ kính xe xuống, sau đó vẫy vẫy tay tạm biệt với Ngụy Trạch, lúc này mới lái xe rời đi.

Chiếc xe vững vàng chạy trên đường, Lý Thư Ý nhìn bóng người trong gương chiếu hậu càng ngày càng xa dần, Lý Thư Ý không nhịn được lại nói một câu: "Xin lỗi."

Di động đột nhiên vang lên, Lý Thư Ý nhìn lướt qua dãy số, đeo tai nghe nhận cuộc gọi

“Anh Lý.”

“Ừm.”

“Cận Ngôn bên này đã an bài xong.”

“Tôi biết rồi.”

Lý Thư Ý đánh tay lái, lái xe ra khỏi khu nhà của Ngụy Trạch, đối diện có vài chiếc xe chạy tới, đèn xe thoáng chiếu qua, đủ để nhìn thấy sự lạnh lẽo trên mặt của y: "Lão vệ, anh giúp tôi chuẩn bị một ít đồ đi."

“Anh Lý mời nói.”

Lý Thư Ý nói xong, bên kia hỏi: “Khi nào thì cần?”

“Ngày mai.”

“Dạ được anh Lý.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play