Lý Thư Ý nói xong mấy lời đó cũng không phát ra âm thanh nào nữa, chỉ còn lại hơi thở nóng rực phả vào tai Bạch Kính.
Bạch Kính cõng Lý Thư Ý đi với tốc độ nhanh nhất, Tả Minh Viễn nhìn bộ dạng hôn mê đến mơ màng của Lý Thư Ý gấp đến độ gọi tên y vài lần nhưng đều không có phản ứng.
Đến trước xe, Tả Minh Viễn bước lên mở cửa, Bạch Kính chậm rãi đặt Lý Thư Ý vào ghế sau, sau đó nói với Tả Minh Viễn: “Anh ngồi phía trước, nói tài xế đưa đến bệnh viện của Ngụy gia.”
“Được” Tả Minh Viễn theo lời mà ngồi vào ghế phụ.
Sau khi xe rời đi, Bạch Kính nghiêng người giữ Lý Thư Ý, sau đó đem người nâng dậy để y dựa vào ngực của mình, dùng tốc độ nhanh nhất cởi bỏ quần áo đã ướt sũng vì nước mưa, lại lấy một cái chăn trong xe bọc Lý Thư Ý lại.
Áo khoác trên người Bạch Kính cũng bị ướt, hắn cởi bỏ nút thắt ném áo khoác sang một bên, đem Lý Thư Ý đang bị bọc trong chăn kéo vào trong lòng ngực của mình ôm thật chặt.
Lý Thư Ý dầm mình trong cơn mưa to lâu như vậy, lại còn nằm trên mặt đất, khí lạnh nhập vào người, sao có thể không có vấn đề gì được. Y đầu tiên là cảm thấy lạnh, lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lạch cạch, sau đó lại cảm thấy nóng, nóng đến độ cả người như sắp bị thiêu cháy.
Bạch Kính ôm Lý Thư Ý, nhìn đôi mắt y nhắm chặt sắc mặt đỏ bừng, miệng khẽ mở hơi thở lại vô cùng gấp gáp, thân thể không tự chủ được mà run rẩy. Hắn không ngừng cúi đầu thử độ ấm trên trán của Lý Thư Ý, lại không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh thêm một chút, giọng nói càng lúc càng mất kiên nhẫn.
Tới bệnh viện, bởi vì lúc ở trong xe Tả Minh Viễn đã liên hệ qua với Ngụy Trạch, cho nên Ngụy Trạch đã sớm chờ ở cửa.
Bạch Kính ôm Lý Thư Ý xuống xe, Ngụy Trạch không nói nhiều lời, lập tức đưa người vào phòng cấp cứu điều trị.
Sau khi đưa người vào trong, cơn sốt đã tới 41 độ rồi. Nhiệt độ này vô cùng nguy hiểm, nếu sốt cao liên tục trong thời gian dài sẽ gây tổn thương đến não, gan, thận và những cơ quan quan trọng khác.
Ngụy Trạch truyền một lọ thuốc để hạ nhiệt cho Lý Thư Ý. Trước mắt cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể theo dõi xem thuốc truyền vào có tác dụng hay không, cơn sốt có giảm đi hay không, sau đó mới quyết định phương pháp điều trị tiếp theo.
Khi Ngụy Trạch bước ra, Bạch Kính cùng Tả Minh Viễn cũng có mặt ở đó. Kỳ thật thường ngày Bạch Kính cùng Ngụy Trạch tiếp xúc không nhiều lắm, lại nói hai người vẫn được coi là ‘tình địch’, Ngụy Trạch đối với Bạch Kính vẫn không có ấn tượng gì tốt đẹp.
Hai người còn chưa mở miệng, Tả Minh Viễn đã lên tiếng trước: “Có nghiêm trọng lắm không?”
“Không nghiêm trọng. Tốt nhất là nên đưa tới trễ một chút, để anh ấy thiêu chết chính mình đi là được.”
Ngụy Trạch vừa nổi giận vì Lý Thư Ý không yêu quý thân thể của mình, vừa nổi giận vì tên Bạch Kính này rõ ràng quan trọng với y tới như vậy lại không chăm sóc tốt cho y, nói chuyện không nhịn được mà bực dọc.
“Bác sĩ Ngụy.” Giọng của Bạch Kính có chút lạnh lùng, “Hy vọng cậu có thể chuyên tâm điều trị cho cậu ấy, nếu không thể, chúng tôi cũng có thể lập tức chuyện viện.” Bạch Kính cảm thấy hắn không có làm gì sai, không cần phải chịu đựng sự châm chọc của Ngụy Trạch. Sở dĩ chọn tới nơi này, là vì mấy năm nay sức khỏe của Lý Thư Ý có vấn đề gì đều sẽ tìm tới Ngụy Trạch, so với những bác sĩ khác Ngụy Trạch càng hiểu rõ tình trạng của Lý Thư Ý hơn, cũng không phải hắn không tìm được người khác, trừ khi là Ngụy Trạch không thể.
Ngụy Trạch khép hồ sơ bệnh án của Lý Thư Ý lại mỉm cười: “Người bị bệnh không phải tôi, người bị hành hạ cũng không phải tôi. Nếu anh muốn chuyển viện, thì xin mời tự nhiên.”
Nói xong cậu cũng không thèm nhìn đến Bạch Kính một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tả Minh Viễn nhìn sắc mặt khó coi của Bạch Kính, thử thăm dò: “Muốn chuyển viện sao? Tôi sẽ đi thu xếp.”
“Không cần” Bạch Kính không hề do dự.
Lời vừa nói xong, đột nhiên điện thoại vang lên, hắn lấy ra xem là Ninh Việt đang gọi tới.
Bạch Kính bước xa vài bước nghe điện thoại. Ninh Việt nói bạn bè của hắn đều đã đi rồi, nói là Bạch Kính có chuyện, bọn họ hẹn lần sau có dịp sẽ cùng nhau ăn cơm.
Bạch Kính 'ừ' một tiếng cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Việt ở bên kia chần chờ hỏi: “Đúng rồi… có chuyện gì sao?” âm thanh lại dịu dàng, “Em có thể giúp được gì không?”
Giọng nói lạnh lùng của Bạch Kính khi nãy cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Không có gì cả.”
Ninh Việt cũng không hề truy vấn, chuyển đề tài nói: “Đêm nay anh có về nhà ăn cơm không?”
Bạch Kính nhìn đồng hồ rồi đáp: “Cũng không chắc, em không cần chờ anh.”
Ninh Việt 'dạ' một tiếng, sau đó nói: “Em không quấy rầy anh nữa.”
Bạch Kính ngắt điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của Tả Minh Viễn. Cũng không đợi Bạch Kính chủ động hỏi, tự anh đã mở miệng nói: “Có chuyện này, tôi vẫn chưa nói qua với cậu, mấy hôm trước tôi có đến Di hòa một chuyến.”
Bạch Kính biết người nhà của Tả Minh Viễn cũng đang tĩnh dưỡng ở đó, nhưng không rõ vì sao anh lại đột nhiên đề cập tới chuyện này, nhíu mày nhìn qua.
“Tôi thuận đường đến nhìn Giang Mạn Thanh một chút.” Tả Minh Viễn dừng trong giây lát, thấy Bạch Kính không có ý ngắt lời mình, tiếp tục nói: “Nghe y tá chăm sóc cho bà ta nói, hôm đó Lý Thư Ý đến thăm, trong tay bà ta có giấu một con dao bà ta dùng nó chém vào cổ của Lý Thư Ý … cũng may Lý Thư Ý phản ứng nhanh, nếu không…..”
Nếu không thì sao, nếu không may cắt trúng yết hầu, người này có khả năng đã chết.
Tả Minh Viễn nghĩ tới hình ảnh kia không nói được nữa.
Bạch Kính không nói chuyện, nhưng Tả Minh Viễn bị hắn nhìn đến mức da đầu cảm thấy tê dại, cười khổ nói: “Tôi vốn nghĩ cậu không để tâm tới, cho nên không có báo ngay với cậu.”
Lúc đầu Tả Minh Viễn điều tra chuyện này, là gọi điện thoại hỏi viện trưởng, chỉ nghe nói tay Lý Thư Ý bị Giang Mạn Thanh cắt trúng, cũng không biết quá trình nguy hiểm tới như vậy. Lúc ấy Bạch Kính không hỏi nhiều anh cũng không tra thêm nữa, bên kia Lý Thư Ý cũng sẽ không chủ động mà đề cập đến.
“Anh cho người đi điều tra xem, trên tay của bà ta tại sao lại có con dao.” Sắc mặt Bạch Kính khó coi nhưng âm thanh vẫn còn vài phần bình tĩnh.
Tả Minh Viễn vội gật đầu lên tiếng.
Quả thật mà nói, anh cũng có chút hồ đồ. Có đôi khi anh cảm thấy Bạch Kính hận Lý Thư Ý đến mức không thể khiến Lý Thư Ý biến mất ngay lập tức, nhưng lúc Lý Thư Ý xảy ra chuyện hắn cũng sẽ không bỏ mặc. Lúc trước Bạch Hằng chỉ mắng Lý Thư Ý một câu, nhìn xem hiện tại trong nhà nháo đến cảnh gà bay chó sửa. Hôm nay cũng vậy, vừa nghe tin Lý Thư Ý mất tích, bạn bè bằng hữu gì hắn cũng mặc kệ.
Nhưng mà khi Ninh Việt trở về liền đón vào nhà của bọn họ, bây giờ Lý Thư Ý cũng đã dọn ra khách sạn ở…
Tả Minh Viễn ngẫm lại ba năm trước đây hai người nháo đến nỗi gần như không thể dọn được tàn cuộc, nghiêm mặt nói: “Tôi hôm nay nhiều lời nói một câu, cậu cũng đừng trách tôi xem vào việc người khác.”
Anh lấy điếu thuốc ra định châm lửa, nhưng chợt nhớ đây là bệnh viện, lại thu trở về.
“Cậu cũng biết chuyện nhà của cậu ấy, cậu ấy sống không dễ dàng gì….. cho dù ba năm trước đây cậu ấy có làm chuyện gì không đúng, cũng đã lấy mạng của mình để đổi lại. Bây giờ nếu cậu muốn cùng Ninh Việt ở bên nhau, thì đừng quản đến chuyện của cậu ấy nữa.”
Tả Minh Viễn thở dài: “Cho cậu ấy vài phần tình cảm, làm cho cậu ấy có thêm hy vọng, lại bỏ mặc cậu ấy. Rất tàn nhẫn......…”
Lời nói xong, Tả Minh Viễn bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ cái mũi: “Tôi đành nhiều chuyện một lần vậy.”
Tả Minh Viễn lớn hơn Bạch Kính và Lý Thư Ý một chút, ba người đã cộng sự với nhau nhiều năm như vậy cũng coi như có vài phần tình nghĩa. Nhưng dù có tình nghĩa thế nào thì anh cũng chỉ là người làm công của Bạch gia, không có tư cách khoa tay múa chân với chuyện tình cảm của Bạch Kính. Hôm nay anh nói nhiều như vậy, là bởi vì tận mắt nhìn thấy bộ dạng nằm trong mưa mà ngủ bên bia mộ của Lý Thư Ý, thật sự có chút không đành lòng.
Bạch Kính vẫn luôn trầm mặc mà nghe, không hề lộ ra chút buồn bực nào. Tả Minh Viễn biết là hắn đã nghe thấu rồi, cũng thoáng yên tâm hơn
Anh đang muốn nói mình sẽ ở lại đây chờ, để cho Bạch Kính về trước, đột nhiên từ xa lại chạy tới hay người.
Người chạy phía trước chạy nhanh quá không ngừng lại kịp, thiếu chút nữa đã tông Tả Minh Viễn bay ra ngoài.
Vẫn là Cận Ngôn bắt lấy anh lại, hoang mang bối rối mà nói: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, chú Tả chú không sao chứ?”
Tả Minh Viễn đứng vững vàng lại, cắn răng nói: “Lớn đầu rồi còn hấp tấp như vậy!”
Cận Ngôn luôn miệng xin lỗi, Đường Tuyết ở phía sau vội hỏi: “Trợ lý Tả, Lý tổng của chúng ta không có việc gì chứ?”
Tả Minh Viễn đem tình huống nói sơ qua, Cận Ngôn khóe mắt đỏ ửng: “Đều tại em, đều do em không tốt…”
Nếu cậu tới đón Lý Thư Ý, sẽ không để y một mình đi tới nghĩa trang, lại còn dầm mưa lâu như vây. Đều do cậu, cả đêm miên man suy nghĩ, ngược lại chuyện lớn làm không xong….
Cận Ngôn nhìn thấy Bạch Kính đứng bên cạnh, cúi người chào hỏi: “Bạch tiên sinh rất xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngài rồi.”
Đường Tuyết cũng vội xoay người nói: “Bạch tổng thật ngại quá, lần này là do sơ suất của chúng tôi, chuyện này về sau sẽ không phát sinh nữa. Mời anh về nghĩ ngơi, ở nơi này có chúng tôi là được rồi.”
Tả Minh Viễn nhìn hai cái người này, trái một câu phiền quá phải một câu ngại quá, bỗng dưng có chút xấu hổ. Đường Tuyết và Cận Ngôn là gì của Lý Thư Ý, Bạch Kính lại là gì của Lý Thư Ý, quan hệ xa gần này có chút đảo lộn rồi phải không….
Bạch Kính không nói gì, đẩy hai người đang chắn trước cửa ra, lập tức đi vào phòng bệnh của Lý Thư Ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT