Ở tầng 1.
Phòng Alice - Max.
- Woa! Phòng rộng quá! Có 2 giường nè, đầy đủ tiện nghi và cả nhà vệ sinh nữa. Đẹp quá! - Alice cảm thán.
- Hơn nữa... - Max đang lục lọi gì đó trong balo mình.
- Hơn nữa? - Alice thắc mắc.
- Tivi này còn có thể chơi game được nữa, không uổng công tớ vừa mua đĩa game này - Max vô cùng phấn khởi, tay đang cầm đĩa game - Cậu chơi không Alice?
- Chơi luôn! - Alice hùng hổ nói.
Trước cửa phòng Annette - Hayate.
' Phải cố gắng lên, không có gì phải sợ. Chỉ cần vô chào hỏi là được, mà lỡ như là người đáng sợ thì phải làm sao? '
Annette đang đấu tranh tư tưởng, thì 1 giọng nói trầm ấm phát lên từ đằng sau.
- Đứng chắn đường quá! - giọng nói trông có vẻ khá bực tức nhưng lại quá quen thuộc.
- X... Xin lỗi - Annette ríu rít xin lỗi, khuôn mặt cúi thấp xuống nên không nhìn rõ khuôn mặt đối phương. Thấy người đó liền mở cửa bước vào, Annette cũng đi vào trong.
- Chào cậu, mình là Annette. Cậu tên gì vậy? - Annette mạnh dạn hỏi, đáp lại cô chỉ là sự im lặng. Chàng trai đó thậm chí còn không thèm nhìn cô 1 cái nữa, Annette tủi thân xếp hành lý của mình.
Phòng Vera - Maloch.
- Chào chị nha! - Maloch nở nụ cười tươi nhất có thể.
- Hình như cậu là... Maloch đúng không? - Vera đang sắp xếp những bộ đồ thời trang của mình vào tủ, quay sang nhìn Maloch rồi ngẫm nghĩ 1 hồi.
- Không ngờ chị nhớ tên em luôn - Maloch cảm thấy thật vinh dự.
- Dù sao em cũng hay nhắn tin cho chị mà - Vera nở nụ cười, nhất thời làm cho Maloch đơ người, nụ cười của Vera thật sự quyến rũ a!
- Chị có cần em giúp gì không? - Maloch nhiệt tình hơn hẳn.
- Cảm ơn em nha - Vera tiếp tục nở nụ cười. Maloch cảm thấy thật may mắn và hạnh phúc khi được chung phòng với Vera.
Phòng Murad - Yena.
- Chào anh, em tên là Yena học lớp 10A. Mong anh giúp đỡ ạ - Yena lịch sự giới thiệu về mình.
- Còn anh là Murad, học lớp 12A - Murad giới thiệu cho có lệ.
- Em có làm bánh tặng anh, mong anh nhận lấy - Yena lấy trong túi xách mình ra bịch bánh quy do chính tay cô tự làm.
- Nhìn đẹp đó! - Murad cầm bịch bánh lên, chiêm ngưỡng vẻ ngoài rồi không ngần ngại mở ra ăn luôn - Khá ngon, nếu đáng mạnh tay chút thì hoàn hảo luôn rồi.
- Có vẻ anh rành mấy cái này thế - Yena cảm thán - Anh thích nấu ăn à?
- Chút chút thôi - Murad vừa nhai vừa nói.
- Vậy thì phải nhờ anh rồi - Yena vui vẻ, khuôn mặt vui vẻ của cô làm cho Murad bỗng chốc nhớ ai đó.
Phòng Airi - Ryoma.
Airi vừa mở cửa bước vào thì đập vào mắt cô là dáng người cao ráo của ai đó đang ngồi trên giường.
- Chào - người đó lên tiếng.
- C... Chào, anh là ai vậy? - cảm giác quen thuộc ập đến, Airi tò mò hỏi người trước mặt.
- Là Ryo nè, còn nhớ không? - Ryoma bình thản nói, anh đã đoán trước được chuyện này nên không bất ngờ mấy.
- A, là cái người hàng xóm yếu ớt hay bị bắt nạt nè - Airi chợt nhớ ra.
- Bây giờ anh không còn yếu ớt nữa đâu - lông mày Ryoma hơi giật giật, đúng là ấn tượng của cô về anh vẫn không thay đổi.
- Chắc không đó? - Airi nghi hoặc nhìn Ryoma.
- Khi nào có thời cơ thì anh chứng minh cho - Ryoma tự tin nói.
- Được rồi, bây giờ dọn phòng cái đã - Airi không quan tâm đến lời nói của Ryoma, cô chỉ quan tâm dọn dẹp phòng cho lẹ rồi ngủ 1 giấc đã, đáng lẽ hôm nay cô phải được nướng khét lẹt rồi.
Phòng Error - Zephys.
- Tại sao phải chung phòng với lớp trưởng chứ! Buồn quá! - Zephys vừa vào phòng thì nằm ình trên giường.
- Nếu không thích thì ra ngoài mà ở - Error khó chịu nhìn Zephys.
- Rồi rồi - Zephys bất mãn nói.
- Tớ đi hỏi cô Capheny một tý, chút nữa quay lại liền. Nhớ đừng có quậy đó - Error nói với Zephys, giọng điệu có chút ra lệnh.
- Đi luôn đi! - Zephys vẫy tay, Error thở dài rồi đóng cửa.
- Chán quá! Không biết có nên chọc ghẹo thầy cô nữa không ta? - Zephys thì thầm, bỗng miệng anh nhếch lên trông vô cùng nham hiểm.
Phòng Mina - Omen.
- Không ngờ gặp cậu ở đây! Để coi... hình như là Omen thì phải - Mina nhìn người đối diện, miệng vẫn nhai nhai kẹo.
- Là cô gái đứng trước cửa hàng tiện lợi. Cô tên gì vậy? - Omen mặt lạnh hỏi, nhưng trong lòng đang khá là vui vì được chung phòng với Mina.
- Tôi tên là Mina, học lớp 11A - Mina vui vẻ giới thiệu về mình.
- Hình như cô thích đồ ngọt thì phải, nếu không chê thì tôi có mang bánh flan... - chưa để Omen nói hết câu, Mina chen vào.
- Anh cho tôi lốc bánh flan à? - mặt Mina sáng lên, giống như lúc được cho kem dưa hấu vậy. Lần nữa lại làm trái tim của Omen đập nhộn nhịp.
- Cảm ơn nha, mà sao mặt anh đỏ vậy? - Mina vui vẻ ôm chầm lấy Omen, lúc cô ngửa đầu lên thì thấy mặt Omen đỏ không khác gì quả cà chua.
- À... Không có gì đâu - Omen ngại ngùng nói, mặt cố tình quay qua chỗ khác tránh ánh mắt của Mina.
Trở lại tầng 2.
Cốc cốc.
- Ra đây. Ủa, chị Butterfly - Lindis vừa mở cửa ra, đập vào mắt cô là Butterfly.
- Mình đi mua sắm đi, bữa nay có giảm giá nè - Butterfly rạng rỡ.
- Ok, mình đi chút nha Roxie - Lindis đồng ý rồi ngoản mặt ra sau nói với Roxie đang soạn đồ.
- Cứ tự nhiên đi - Roxie nói.
- Giờ chỉ cần rủ thêm Airi và... Violet nữa - Butterfly ngập ngùng khi nói đến Violet.
- Sao lại mời thêm chị Violet nữa? - Lindis khó hiểu.
- Tại chị sợ Violet nói ra - Butterfly nói thẳng, Lindis đành phải bó tay với Butterfly.
Trước phòng Violet - Valhein.
- Chị Violet ơi - Lindis vừa gõ vừa nói to đủ để bên trong nghe được.
- Có chuyện gì thế mấy em? - Quillen đi qua thì vô tình nhìn thấy.
- Bọn em định rủ nhau đi chơi - Butterfly trả lời, còn Lindis thì liên tục gõ cửa.
- Chúc bọn em đi chơi vui vẻ - Quillen lịch lãm nói, tay mở cửa ra.
- Dạ, em cảm ơn thầy - Butterfly nhìn Quillen ngây ngất cho đến khi thầy vào phòng, thật sự rất đẹp trai a!
- Chắc chị ấy ngủ rồi - Lindis bỏ cuộc, quay sang nói với Butterfly.
- Chắc để lần sau vậy - Butterfly vừa định thần lại.
- Ưm, giờ xuống phòng chị Airi nữa - Lindis dắt tay Butterfly xuống.
Trong phòng Violet - Valhein.
- A... Anh l... làm gì v... vậy? - Violet thở như chưa từng được thở, cô khó chịu nhìn Valhein đang vui vẻ. Chẳng qua là vừa rồi Valhein chỉ mới cưỡng hôn Violet, sau đó tách khoang miệng rồi lấy hết mật ngọt của cô suốt gần 1 phút.
- Kinh nghiệm của em kém lắm đó! - Valhein nhận xét, tay bế xốc Violet rồi đi tới giường.
- K... Khoan đã - Violet định hình mọi việc đã đi qua xa, liền vùng vẫy. Nhưng sức cô chẳng hề hấn gì đối với con trai, cứ thế cô bị đặt trên giường.
- Anh định làm gì thế? - Violet sợ hãi, Valhein thì đè lên người cô, khoá 2 tay cô lại bằng 1 tay của mình. Tay còn lại không tự chủ mà xoa nắn ngực của Violet sau lớp áo, miệng vẫn tiếp tục hôn cô.
- Chẳng phải đã quá rõ rồi à! - Valhein nham hiểm nói ngay khi vừa hôn cô xong, tay vén áo cô lên để lộ áo lót màu trắng thuần khiết. Do nút cởi ở trên nên Valhein nhanh tay cởi luôn áo lót của cô. Thấy được phần ngực bị khoe bày, Violet xấu hổ, tiếp tục vùng vẫy mạnh hơn nhưng thất bại.
- Đừng mà - Violet bắt đầu rưng rưng.
- Dừng lại? Ngay cả khi cơ thể có phản ứng - Valhein đùa giỡn nhũ hoa của Violet cho đến khi nó se lại.
Anh còn hôn từ cổ xuống đến phần bụng. Mỗi lần hôn như vậy đều để lại vết đỏ trên người Violet. Tiếp đến là quần đùi của cô đã bị Valhein mở ra, giờ trên người Violet chỉ còn phần áo bị vén lên với mảnh tam giác che đi phần nhạy cảm. Bàn tay của Valhein luồng vào trong rồi đưa 1 ngón tay vào khấy đảo, làm cho thủy dịch của Violet tiết ra.
- Không ngờ cơ thể em nhạy cảm thật - Valhein cười rồi liếm thủy dịch dính trên tay anh rồi cởi luôn hình tam giác vướng víu đó. Phần nhạy cảm của cô hoàn toàn bị anh thấy hết, Violet không kìm được mà khóc nấc lên.
- Không... hức... đừng mà... hức - từng giọt nước mắt của cô chảy xuống, Valhein nhận ra liền gạt nước mắt cô đi. Trong lòng nhói lên vô cùng khó chịu.
- Anh không làm nữa đâu - Valhein ôm Violet vào lòng.
- Thật... hức... không? - Violet nhìn Valhein, thấy anh gật đầu. Cô mới an tâm mà thiếp đi.
Valhein nhìn cô nàng đã ngủ, anh vuốt ve khuôn mặt của cô rồi từ tốn mặc lại đồ cho Violet. Nhìn khuôn mặt còn hơi đỏ của cô làm cho anh nhớ lại lúc anh tỏ tình với cô.
Khuôn mặt của Violet lúc đỏ hết lên, tay chân luống cuống không biết trả lời ra sao. Valhein lúc đó rất ngỡ ngàng, đây có phải là cô gái khó gần, lạnh lùng mà mọi người hay đồn đại à. Đối với anh mà nói thì Violet thực sự chỉ là ngoài lạnh trong nóng thôi, vì cảm thấy cô nàng này khá thú vị nên anh mới theo đuổi.