Tại kí túc xá A.
Phòng Quillen - Amily.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Quillen nhanh chóng bước ra để mở cửa.
- Là cậu à, D'Arcy - Quillen nói. Anh có chút bất ngờ nhìn dáng vẻ sốt ruột của D'Arcy.
- Ai thế thầy Quillen? - Amily ngó đầu qua nhìn thử. Veres cũng nhìn theo, cả người cô chợt đứng hình khi thấy D'Arcy.
- Có Veres ở đây không? - D'Arcy hỏi, ánh mắt nhìn xung quanh căn phòng. Rồi dừng ngay bóng dáng nhỏ nhắn đang khá là lo sợ.
- Cậu sao thế Veres? - Amily thấy Veres đang lo sợ điều gì đó, cô liền hỏi thử.
- K... Không có gì đâu - Veres cố gắng trả lời Amily.
Vừa dứt câu thì cả người Veres đã bị D'Arcy vác lên vai. Amily bàng hoàng nhìn người chị kết nghĩa của mình bị thầy D'Arcy cướp đi.
- Thầy định làm gì Veres? - Amily liền chắn đường D'Arcy ngay khi anh có ý định rời đi.
- Thầy có vài việc cần giao cho em ấy thôi - D'Arcy nói dối trắng trợn.
- Vậy hả thầy - Amily như hiểu ra, cô nhanh chóng nhường đường cho D'Arcy. Còn Veres thì bị D'Arcy bịt miệng lại nên không thể nói gì được.
- Nói dối như thế là không tốt đâu D'Arcy - Quillen thì thầm khi thấy D'Arcy lướt qua người mình.
- Nói dối thì mới có được vật đùa giỡn chứ - D'Arcy nói rồi bước ra khỏi căn phòng này.
Veres có hơi sốc khi nghe câu nói của D'Arcy. Vậy ra trong mắt anh, cô chỉ là thú vui không hơn không kém. Trong lòng bất giác nhói lên, đôi môi cô không tự chủ mà nhếch lên 1 cái, như đang tự khinh bỉ chính bản thân mình. Rốt cuộc thì chính cô đang mơ mộng cái gì chứ.
Nhưng Veres không biết rằng D'Arcy đã lo lắng cho cô như thế nào. Vừa lúc bước vào phòng mà không thấy cô đâu. D'Arcy tá hoả đi kiếm cô, trong thâm tâm không ngừng lo sợ cô sẽ rời xa anh. Và cô cũng không biết được D'Arcy đã vui đến mức nào khi tìm thấy cô ở trong phòng của tên Quillen.
Tầng trệt.
- Về tới nhà rồi - Butterfly mở cửa bước vào, theo sau là Tulen.
- Giờ lên đọc cuốn sách tham khảo này đi - Tulen cầm cuốn sách giơ lên trước mặt Butterfly.
- Ể, mới về tới nhà thôi đó lớp trưởng - Butterfly than thở, đã mệt rồi mà còn không được nghỉ nữa. Khổ quá đi!
- Đọc xong cuốn sách này thì muốn làm gì thì làm - Tulen nghiêm ngặt nói, đây chỉ mới là cuốn sách căn bản thôi.
- Ầy... - Butterfly bất đắc dĩ cầm cuốn sách lên, bắt cô học đống này thì giết cô luôn đi trời.
- Ủa? - Butterfly vô tình nhìn thấy bóng dáng ở cầu thang. Nhưng do đứng đằng xa nên không thấy rõ.
- Có chuyện gì à? - Tulen thấy Butterfly cứ đứng nhìn 1 hướng nào đó, anh nhìn theo nhưng chỉ là cầu thang thôi mà.
- H... Hồi nãy tớ thấy thầy... D'Arcy đang vác ai đó thì phải - Butterfly kể ra, cô còn lấy tay dụi dụi con mắt của mình coi thử có chính xác không.
- Tớ có thấy ai đâu - Tulen nói - Hay là cậu nhìn nhầm.
- Chắc chắn luôn, không có nhầm đâu - Butterfly khẳng định, nhìn mắt cô vậy thôi chứ tinh lắm nha.
Tại rạp chiếu phim.
- Tới cảnh hấp dẫn rồi kìa - Lindis phấn khởi nói ngay khi bộ phim chiếu tới cảnh máu me.
- Em có sợ không bé Ai? - Murad quay qua bắt chuyện với Airi thử. Nhưng đáp lại đó vẫn chỉ là sự im lặng.
- Bình thường mà - Ryoma bình thản nói, nhiêu đó thôi mà cũng muốn dọa được anh à. Bất chợt cánh tay của anh để trên thành ghế bị ai đó nắm chặt lại.
- Đ... Đáng sợ quá! - Yena run sợ nói, bàn tay ngày càng bóp chặt tay Ryoma hơn, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc.
Hiển nhiên Ryoma nhìn cảnh này chắc chắn sẽ mềm lòng. Anh cởi áo khoác trên người ra rồi để lên đầu của Yena, nhằm che đi tầm nhìn của cô.
- Hết sợ chưa? - Ryoma hỏi, anh nhẹ nhàng xoa đầu Yena.
- D... Dạ, hết rồi - Yena ấp úng nói, cô nhất thời bị những hành động của Ryoma làm mê hoặc, lồng ngực đập loạn, khuôn mặt có chút đỏ lên.
- Vậy thì tốt - Ryoma tươi cười nói, tiếc là anh không thể thấy được khuôn mặt đỏ ửng của Yena do xung quanh khá tối.
Tại chỗ Valhein - Violet.
- Em có sợ không Violet? - Valhein bất chợt hỏi.
- Dạ không - Violet lắc đầu, mấy bộ phim kinh dị này cô bị Lindis tống đi xem hoài, nên riết cũng quen rồi.
- Lạ thế - Valhein chống cằm suy ngẫm gì đó.
- Ể? - Violet khó hiểu nhìn Valhein.
- Theo anh biết thì con gái mà coi phim kinh dị thì sẽ ôm người bên cạnh mỗi khi sợ hãi. Nhưng em lại chẳng sợ gì hết - Valhein chán nản nói ra.
- Vậy đó là lí do anh dẫn em xem phim kinh dị à? - Violet có chút bất ngờ trước lời nói của Valhein.
- Đúng rồi - Valhein trả lời.
- Anh đáng yêu thật đó! - Violet không nhịn được mà phát ra tiếng cười, cô tưởng người trăng hoa như Valhein sẽ giàu kinh nghiệm trong mấy chuyện này lắm chứ, ai ngờ...
- Tối nay, chắc anh phải dạy dỗ lại em thôi - Valhein nham hiểm nói. Không ngờ cô là người đầu tiên dám nói anh đáng yêu, nghe không khác gì đang khen con gái hết.
- Ơ... - Violet nhìn Valhein như vậy, cả người bất giác rùng mình, hình như cô đã nói gì sai thì phải.
Tại cửa tiệm cafe.
- 10 giờ rồi - Nakroth nhìn vào đồng hồ trên tay mình rồi nói.
- Woa, vậy tan ca rồi - Krixi có chút ngạc nhiên, không ngờ thời gian trôi qua sớm như vậy. Đang định rời đi thì bị Nakroth kéo tay lại.
- Em muốn bao nhiêu? Để anh trả cho - Nakroth nói, dù sao anh cũng là người mua thời gian của cô mà.
- A... Dạ không cần đâu - Krixi lắc đầu từ chối. Tự nhiên ngồi không mà có tiền thì thấy kì kì sao đó.
Nakroth bất ngờ trước phản ứng của Krixi, tưởng cô sẽ đòi nhiều lắm chứ. Sau đó anh đành phải thả tay Krixi ra. Đợi cô rời đi, Nakroth mới chịu tới quầy để tính tiền. Rồi đứng kế bênh cửa tiệm để đợi cô.
Ở căn phòng nghỉ dành cho các nhân viên.
Krixi cởi chiếc tạp đề trên người rồi ngồi bệt xuống ghế. Cô sờ lại vào chỗ mà Nakroth đã nắm, khuôn mặt đỏ ửng hẳn lên.
- C... Cái cảm giác gì đây? - Krixi thì thầm.
Cô thật chẳng thể hiểu nổi mình đang bị gì nữa, cứ mỗi lần ở gần Nakroth là tim cô cứ đập thình thịch lên, đôi lúc còn không thể kiềm chế nổi tính cách của mình nữa. Chắc cô điên lên mất!
- Được trai nuông chiều nên sinh hư rồi thì phải - phục vụ nữ bước vô nói, ánh mắt căm ghét nhìn Krixi.
- E... Em không có - Krixi vội vã chối.
- Chứ ngồi tình tứ với trai suốt cả giờ làm đó mà - phục vụ nữ nói tiếp, nhớ lại cảnh đó càng khiến ả căm phẫn hơn nữa.
- Nhưng mà chị kêu em làm theo yêu cầu của khách mà - Krixi nhanh chóng minh oan cho mình.
- Phải có liều lượng, chứ ngồi không hết cả giờ làm thì sao mà coi được - phục vụ nữ cố dồn Krixi đến đường cùng.
- Đ... Đó là do khách yêu cầu mà - Krixi uất ức nói.
- Đừng có biện minh, chị sẽ bàn lại chuyện này cho bà chủ biết - phục vụ nữ nói xong thì nhanh chóng rời đi, không quên lườm Krixi 1 cái.
Cạch.
Đợi tiếng cửa đóng lại, Krixi mới trấn an cơ thể mình. Cái lườm đó, thật sự rất đáng sợ! Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, cả người không tự chủ mà run lên. Rốt cuộc là cô đã làm gì sai chứ.