- Hợp lắm! - Ngộ Không trả lời đúng theo câu hỏi của Liliana.
- A... Dạ... - Liliana mấp máy đáp lại, giọng lộ rõ sự hụt hẫng.
Chỉ có vậy thôi à? Cô cứ tưởng sẽ nhận được phản ứng tích cực từ thầy Ngộ Không. Nhưng không, thậm chí cả một lời khen dành cho cô... cũng không có. Thế khác gì khoảng cách giữa cô và anh từ xưa đến nay... vẫn là thầy trò không hơn không kém.
Không chịu đâu!
- Ủa Aleister...? Có gì gặp em sau nha Liliana - Ngộ Không như la lên, ánh mắt chú ý đến bóng dáng Aleister đứng đằng sau sân khấu.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh vẫy tay tạm biệt Liliana rồi mau chóng đi đến chỗ của Aleister. Như cố tình để cô nàng đứng đây một mình vậy.
- Th... Thầy... - Liliana định túm áo của Ngộ Không lại, nhưng bàn tay chợt dừng giữa khoảng không.
Đơn giản là cô không đủ can đảm để làm tiếp. Cũng chẳng biết nói gì khi kéo thầy Ngộ Không lại, lỡ như anh coi cô là một con lập dị thích làm phiền người khác phải thì làm sao. Nhưng... không lẽ cứ giữ khoảng cách này mãi.
Về phía Aleister đang tâm sự khá thân thiết với Natalya thì bị tiếng la của Ngộ Không chen vào. Anh chán nản quay mặt sang nhìn nơi bắt nguồn tiếng la ấy. Hình như có gì đó không đúng...
- Sao mặt cậu đỏ vậy Ngộ Không? - Aleister thắc mắc khi Ngộ Không vác khuôn mặt đỏ ửng đi đến đây.
Đúng vậy, đỏ cực kì luôn! Một biểu cảm rất lạ và chưa từng có trên khuôn mặt của Ngộ Không. Hừm, không lẽ tên này...
- C... Có hả? - Ngộ Không lắp bắp nói, bàn tay lập tức chạm vào gò má.
Ờ thì... Có hơi âm ấm...
- ... - Aleister khẽ liếc sang Liliana đang đứng ở đằng xa.
Hình như cô nàng có gì đó... trông buồn lắm. Đôi mắt mơ hồ dán chặt vào Ngộ Không không rời. Hừm, có lẽ anh hiểu được chút ít rồi...
- Ngộ Không, dạo này giữa cậu và Liliana như thế nào? - Aleister hỏi thử, đôi môi mỏng đột nhiên nhếch lên trông nham hiểm vô cùng.
- Thì... vẫn bình thường... - Ngộ Không khó hiểu trả lời.
- Chỉ bình thường thôi à? - Aleister ẩn ý hỏi tiếp.
- ... Ý cậu là gì? - Ngộ Không ngẫm một hồi rồi nghiêm túc hỏi ngược lại.
Hừm, tự nhiên Aleister đề cập đến Liliana là thấy không bình thường rồi. Chưa kể còn cố tình hỏi lòng vòng nữa. Khó chịu thật...
- Vậy cậu vẫn không biết cảm xúc của Liliana đối với cậu à? - lần này Aleister hỏi thẳng vào vấn đề.
- Cảm xúc của Liliana...? - Ngộ Không vô thức lặp lại.
- Haiz, bó tay với cậu luôn - Aleister thở dài ngao ngán.
Anh không tài nào hiểu nổi tên ngốc Ngộ Không... ngoài việc sở hữu thân hình đồ sộ và khuôn mặt ưa nhìn ra. Thì tên này không những ngốc mà cực kì chậm tiêu nữa. Thế quái nào lại lọt vào mắt xanh của con bé mới ghê chớ.
Trở lại phòng dụng cụ thể dục.
- Sao tự nhiên chị lại mang giày cao gót? - Tara thắc mắc.
Đối với tính hậu đậu của Capheny thì đi bình thường thôi đã té lên té xuống như cơm bữa rồi. Huống chi lần này quất luôn đôi giày cao gót bảy phân. Nhưng... không chỉ mình đôi gót đâu, mà cô nàng còn phớt nhẹ lớp trang điểm lên mặt nữa. Đã thế mái tóc vàng nhạt không còn buộc hai bên nhí nhảnh như thường ngày, thay vào đó được xoã dài và thắt nửa đầu. Kết hợp với bộ váy phù dâu trên người khiến Capheny xinh xắn vô cùng.
- Chị... thử thay đổi phong cách - Capheny ấp úng trả lời.
Cô cố bám chặt vào người Tara rồi nhích từng bước để kiếm đại chỗ ngồi. Sau đó xoa bóp chân cho đỡ đau hơn.
- Ủa, chẳng phải cho tên nhóc đội trưởng đó chiêm ngưỡng à - Lữ Bố cố tình nói to để xen vào cuộc trò chuyện.
Trên tay buộc gần xong chùm bong bóng. Chỉ có điều... nó không được đẹp như lúc đầu.
- Ơ... - khuôn mặt Capheny không tự chủ mà đỏ ửng hết cả lên.
- Woa, thật hả chị Capheny? - Tara kinh ngạc hỏi lại.
Hừm, tên nhóc đội trưởng mà Lữ Bố vừa nhắc đến. Còn có thể nhầm lẫn ai khác ngoài đàn anh cộc cằn nhưng ôn nhu đó chứ.
- C... Chị... - Capheny ngượng đến nỗi không dám hé một lời.
Mà khoan, cô đã giấu rất kĩ... Sao có thể bị Lữ Bố và Arthur phát hiện được?
- Vậy ảnh biết chưa? - Tara háo hức hỏi.
Thật sự không ngờ người mà chị Capheny thích lại nhỏ tuổi hơn cô nàng.
- Đương nhiên là chưa rồi. Mỗi lần cô Capheny định thổ lộ là y như rằng, bị nấc cụt hoài - Arthur cười cười kể lại.
- S... Sao thầy Arthur biết? - Capheny kinh ngạc hỏi.
Rõ ràng khi cô nhận ra tình cảm của mình rồi chọn những địa điểm thổ lộ đều được giấu rất kĩ. Không lý nào Arthur và Lữ Bố lại biết được. Đặc biệt là biết cả lúc cô chưa kịp tỏ tình thì lên cơn nấc cụt do quá hồi hộp. Sau đó đành phải chuyển sang chủ đề khác để nói chuyện. Cho nên bảy năm qua cô chưa thể bày tỏ tình cảm của mình nữa.
- À... Do vô tình bắt gặp thôi - Arthur quay mặt sang chỗ khác trả lời, cố tình tránh ánh mắt của Capheny.
- Vô tình bắt gặp? - Capheny lặp lại, cô lập tức hướng mắt sang Lữ Bố.
Với phản ứng lảng tránh như thế... chắc chắn là nói dối rồi. Vậy có nghĩa là mỗi lần cô đi thổ lộ... tất cả đều bị Lữ Bố và Arthur nhận ra và theo dõi. Quá đáng thật sự!
- À thì... - Lữ Bố cũng tránh ánh mắt của Capheny.
Anh lấy tay khều khều người Arthur như trách mắng anh chàng. Tự nhiên khai ra làm gì chứ.
- Thế ảnh có thích chị không? - Tara háo hức hỏi tiếp.
- Chị... không biết. Khi kết thúc tiệc cưới thì chị sẽ thử lại lần nữa - Capheny nghiêm túc nói, đôi mắt lộ rõ sự quyết tâm.
- Có nấc cụt lại không đó? - Arthur tiếp tục trêu chọc Capheny.
- ... Chắc... không có đâu... - Capheny định hình một hồi rồi trả lời.
Đúng vậy, cô đã thất bại rất nhiều lần. Nên lần này sẽ rút kinh nghiệm và tuyệt đối không vì hồi hộp mà nấc cụt...
Chết thật! Lại hồi hộp nữa rồi.
- Không sao đâu chị Capheny. Không được lần này thì còn lần khác mà - Tara nhẹ nhàng nắm lấy tay của Capheny rồi trấn an.
- Cảm ơn em nha, Tara - Capheny tươi cười nói, cơn hồi hộp nhờ đó dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong xe hơi của Error.
- Dạ không... - Lindis khẽ trả lời.
Nhìn túi vải đựng nhiều dụng cụ trang điểm cho sang thôi. Chứ có bao giờ đụng tới đâu, làm sao cô biết được.
- Cậu biết cách dùng không Airi? - Butterfly mau chóng chuyển đối tượng sang Airi dù thừa biết...
- Cậu đang hỏi ai vậy? - Airi giả vờ ngó nhìn xung quanh rồi hỏi.
Là bạn thân lâu năm nên Butterfly đương nhiên biết cô chưa một lần đụng vào ba cái thứ trang điểm vớ vẩn đó. Vậy còn cố hỏi như đang chọc cô.
- Ủa, không có ai trên xe biết trang điểm à? - Butterfly hỏi lại lần nữa.
Đáp lại cô là nguyên cả bầu không khí im phăng phắc, chỉ nghe được mỗi tiếng động cơ của xe.
- Đội trưởng Error...