Những ngày sau, Mật Nhi vẫn phải nằm viện để theo dõi thêm. Kim Lãnh Đông thì không thấy đâu cả, cơ mà người của hắn thì vẫn kéo cả binh đoàn đi ra đi vô nơi này y như một cái chợ. Tuy đôi lúc cô lười thì bọn họ cũng phục vụ cô tận tình, cơm bưng nước rót, nhưng ngoài ra thì chẳng được tích sự gì thêm.
Mật Nhi còn đang lo, suốt ngày cứ phải nhìn mấy cái bộ mặt khó đăm đăm của bọn họ, có khi nào mai mốt con cô sinh ra cũng trông giống vậy thì chết!
Mấy chuyện này đều không đáng nói, kỳ lạ nhất là ngay cả đến Kim phu nhân, bà cô, cũng chưa từng một lần đến thăm cô luôn. Bà vốn rất lo cho đứa cháu, và cả đứa chắt này mà!
Hôm nay, tình hình vẫn vậy. Mật Nhi cảm thấy sức khoẻ của mình đã dần hồi phục lại rồi. Cô muốn đứng dậy đi lại một chút.
Không ngờ còn chưa ra đến cửa đã bị người ta chặn lại. Sao vậy? Cô chỉ hơi suy nhược tí thôi, chứ đâu có đến mức bị liệt đâu mà không cho cô đi lại?
"Tiểu thư Mật Nhi, thứ lỗi cho chúng tôi, hiện tại cô không thể ra ngoài được!".
Mật Nhi chau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
"Tại sao thế?".
Nhưng mấy người vệ sĩ mặc đồ đen kịt của Kim Lãnh Đông chỉ nhìn nhau mà không hề nói tiếng nào.
"Kim Lãnh Đông đã bảo là sẽ không quản thúc tôi nữa mà? Lời hứa của anh ta không còn hiệu lực nữa phải không? Không ngờ Kim Lãnh Đông lại là người bội tín đến thế!" - Mật Nhi bực bội nói, cô còn muốn chửi Kim Lãnh Đông nhiều nữa cơ.
"Tiểu thư, xin người đừng vội hiểu lầm chủ tịch như vậy! Chủ tịch làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô..." - Một tên áo đen đại diện đứng ra nói.
"Tốt cho tôi? Nhốt tôi vì muốn tốt cho tôi? Đây là cái lý lẽ gì thế? Tôi muốn gặp Kim Lãnh Đông, cho tôi đi gặp hắn!".
Nghe đến đây, mấy tên áo đen liền trao đổi ánh nhìn với nhau, giống như đang bàn bạc cái gì đó mà không cho cô biết. Từ lúc nào mà chuyện trong nhà họ Kim lại trở nên bí mật như vậy chứ.
Cuối cùng, bọn họ đã ra quyết định.
"Tiểu thư chờ ở đây một chút, để bọn tôi đi thông báo với chủ tịch một tiếng".
Hay thật, giờ cô muốn gặp Kim Lãnh Đông, còn phải còn chờ được cấp phép.
Mật Nhi nghĩ vu vơ, chả nhẽ hắn lại bắt đầu ở sau lưng cô, lén phén với người khác.
"Được rồi, tiểu thư, cô đi theo tôi lên gặp chủ tịch!".
Kim Lãnh Đông, hắn ta ở đây sao? Trong chính bệnh viện này?
"Nếu Kim Lãnh Đông đã ở đây, hắn không thể tự mình xuống gặp tôi được sao? Lại còn bắt tôi phải đi lên để gặp hắn?".
"Chuyện này..." - Anh vệ sĩ có hơi đăm chiêu một lát, giống như phải lựa câu trả lời - "Chẳng phải tiểu thư nói là muốn đi ra ngoài sao?".
Mật Nhi tạm chấp nhận câu trả lời đó, nhưng chẳng hiểu vì sao mà cô vẫn cứ lấn cấn.
Cái đi ra ngoài của bọn họ hoá ra là dẫn cô lên mấy tầng cầu thang, trong... lối thoát hiểm. Mật Nhi vẫn còn đang tự hỏi sao mình phải chui rúc thế này, thì một cánh cửa đã được mở ra.
Bên trong căn buồng trắng tinh, là Kim Lãnh Đông đang ngồi vắt vẻo trên ghế. Cái vẻ mặt đau đớn gượng gạo trắng bệch của hắn làm cô chán ghét vô cùng.
"Chủ tịch, tôi ra ngoài trước!" - Anh vệ sĩ thấy hết việc tự ý lui ra.
Bên trong chỉ còn lại hai người. Mật Nhi chậm rãi dò quét một lượt từ đầu xuống chân Kim Lãnh Đông. Bao nhiêu câu hỏi đồng loạt hiện ra trong đầu cô. Hắn làm gì ở trong một phòng bệnh thế này? Tại sao phải lén lút như thế? Hắn đang sợ cái gì?
"Nghe nói em muốn gặp tôi?" - Hắn gợi mở câu chuyện, nụ cười không giấu nổi niềm hân hoan khó tả.
"Phải đấy! Kim Lãnh Đông, không phải anh đã nói sẽ buông tha cho tôi sao? Sao còn để bao nhiêu người như vậy canh gác giam giữ tôi trong phòng bệnh? Anh vẫn giữ cái thói bá đạo không coi ai ra gì đấy của anh đúng không?".
Mặt của Kim Lãnh Đông biến chuyển hệt như vừa mới bị tạt một gáo nước lạnh. Hắn trầm ngâm nói.
"Không phải vậy đâu, em đừng hiểu lầm. Tôi vì...".
"Muốn tốt cho tôi?".
Kim Lãnh Đông liền gật đầu.
Mật Nhi cười đắng.
"Cái lý do này của anh rất nực cười anh biết không? Bao cái việc bỉ ổi anh từng làm với tôi có việc nào là từng tốt cho tôi chưa?".
"Nhưng lần này là thật!" - Hắn gấp gáp nói - "Mật Nhi, em phải tin tôi. Em đang mang thai con của tôi, lẽ nào tôi lại hại em sao?".
"Tôi cũng từng là con của anh đấy, anh xem anh đã đối xử với tôi như thế nào?" - Nói đến đây, đột nhiên mắt Mật Nhi rưng rưng nước.
"Tôi xin lỗi..." - Kim Lãnh Đông không biết phải nói gì hơn - "Giá như tôi biết có cách nào để chuộc tội...".
"Anh nên đi chết đi!".
Mật Nhi không biết vì sao đột nhiên mình lại nói đến chuyện đó. Chắc vì quá uất hận, cô đã trở nên tàn nhẫn.
Giờ đây, nhìn vào đôi mắt mở lớn giống như không tin được của Kim Lãnh Đông, cô lại có chút hối hận.
"Mau thả tôi ra!".
"Ừ..." - Giọng Kim Lãnh Đông đầy bất lực - "Tôi sẽ bảo người đưa em về nhà".
Mật Nhi cảm thấy khó chịu, trông thấy Kim Lãnh Đông cứ khổ sở thế này, tim cô cứ thấy nghèn nghẹn không yên.
Lỡ hắn ta làm thật thì sao?
Chết á? Bộ não cô tự động bác bỏ. Một người cao ngạo như hắn mà lại đi chết vì một câu nói nhỏ của cô hay sao?
Cảm thấy mình không cần phải đính chính, Mật Nhi giả bộ như mình chưa hề nói gì, quay lưng bước khỏi.
"Tôi nhất định sẽ chuộc tội cho em!".
Câu nói của hắn làm Mật Nhi dừng bước. Chắc đây chỉ là một cách làm cô mềm lòng của hắn. Gian xảo như hắn, đúng là chuyện gì cũng có thể nói ra được. Không hiểu bằng cách nào, cô đã chắc mẩm thế.
Vậy nên Mật Nhi không thèm đáp trả câu nào, cứ thế mà đi ra.
Lần này, Kim Lãnh Đông đã thực sự giữ đúng lời hứa. Sau khi các vị bác sĩ đến khám và làm xét nghiệm thêm lần nữa, Mật Nhi chính thức được các anh chàng áo đen hộ tống trở về. Dù cách thức hộ tống có hơi bí mật như kiểu áp giải con tin, nhưng dẫu sao thì vẫn được trả lại tự do, cô không khỏi vui mừng.
Mật Nhi bước xuống xe, nhìn chiếc xe biến mất khỏi chỗ rẽ, mới yên tâm chắc chắn là cô không còn thuộc về sự quản thúc của nhà họ Kim nữa.
Bước vào ngôi nhà mà cô đã gắn bó trong mấy tháng qua, Mật Nhi cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng.
Cuộc sống bình thường lại tiếp diễn, Mật Nhi vốn không thể cảm nhận được chút bất thường nào trong thế giới vẫn đang đảo lộn này. Đôi khi cô vui mừng khi đứa trẻ trong bụng vẫn lớn vẫn khoẻ mạnh, chứng kiến từng bước phát triển của con mà không có Kim Lãnh Đông, cô có hơi hụt hẫng.
Cho dù bình thường hắn ít khi thăm cô, nhưng lần khám thai nào cũng là do hắn chủ động hẹn, chủ động mời bác sĩ, nhưng mấy tháng nay thì hoàn toàn biệt tích.
Nhìn gia đình người ta đông đủ hạnh phúc, Mật Nhi khó mà không cảm thấy chạnh lòng. Vì đây chính là cuộc sống cô chọn, nên cô vẫn cố gắng lạc quan, động viên mình phải kiên trì đến cùng.
Cho tới một hôm, có tiếng chuông cửa đánh thức cuộc sống vẫn còn đang yên ả của cô.
"Lão Phúc!" - Cô không khỏi bất ngờ khi thấy lão Phúc đứng ở ngay ngưỡng cửa - "Sao đột nhiên ông lại đến đây thế? Mau, mau vào nhà cháu ngồi!".
Trái với vẻ niềm nở của cô, lão Phúc có vẻ rất mệt mỏi và phiền muộn, trông ông như đang có chuyện gì khó nói, cứ lần lữa mãi ở trước thềm nhà, không có ý định bước vào trong.
Mật Nhi đành phải quay lại, không quen với hoàn cảnh lúng túng này, cô hỏi thẳng.
"Ông không đến để thăm cháu đúng không?".
"Tiểu thư..." - Lão Phúc cứ loay hoay tìm cách để biểu đạt - "Cô có thể quay lại với cậu chủ được không?".
Mật Nhi vô tư trả lời ngay.
"Không thể nào!".
Vẻ mặt lão Phúc càng thêm thê thảm.
"Lão Phúc, có chuyện gì sao?".
Lão Phúc lại lúng túng thêm một lúc, rốt cuộc ông thở hắt ra, lấy lại vẻ quyết tâm.
"Tiểu thư, cô hãy mau vào bệnh viện ngay đi!".
"Tại sao chứ?".
"Cậu chủ đang bị ốm. Là ung thư phổi. Cậu ấy nhất quyết không chịu phẫu thuật. Tình hình đang nguy cấp lắm rồi. Tiểu thư mau theo tôi ngay đi!" - Lão Phúc nói với vẻ cấp bách.
"Gì cơ?".
Mật Nhi nghe như sét đánh nganh tai, tí nữa thì sốc đến độ ngã lăn ra đất. Nhưng may mà cô vẫn còn chút khả năng thanh tỉnh chính mình.
"Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?" - Cô không ngừng lầm bầm.
Cô chỉ nói đùa thôi. Sao hắn lại làm thật chứ? Hắn không thật sự tin là vậy chứ?
Nước mắt của cô ứa ra.
Hắn bị bệnh. Làm thế nào mà cô lại không nhận ra được, làm thế nào mà cô có thể trở nên tàn nhẫn đến như vậy?
"Tiểu thư, cô đừng kích động như vậy. Cô mau bình tĩnh lại. Cậu chủ vẫn chưa chết, cậu ấy vẫn còn cứu được. Chỉ cần cô có thể vào khuyên bảo!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play