Lâu ngày không tắm giặt đã thật sự biến Mật Nhi thành con người không thành hình nữa rồi. Thành ra khi Bạch Lan thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trên người sạch sẽ, gương mặt sáng sủa, thật sự không nhận ra con người mình cứu cũng có dáng dấp của một người đẹp.
Chỉ có điều quá gầy.
Kích cỡ đồ của Bạch Lan đều đúng chuẩn của người mẫu rồi, mà mặc lên người cô vẫn rộng ra vài phân. Khớp xương vai của Mật Nhi lộ rõ từng chỗ lồi lõm, rất khó nhìn. Làn da trắng do suy nhược mà tái xám đi một cách thảm thương.
Mật Nhi đứng tựa mạn cửa, mơ hồ nói với cô.
"Chị ơi, em sẽ cố gắng kiếm một công việc, trả tiền ăn ở cho chị mỗi tháng... Có được không?".
Bạch Lan biết rằng khó lòng từ chối, nên đành nói.
"Được, được, nể tình cô là bạn tôi, giảm cho cô năm mươi phần trăm có được không? Như vậy chỉ còn một triệu một tháng thôi!".
Có ngốc mới tin được tiền thuê ở đây lại rẻ như thế, Mật Nhi toan mở miệng phản đối, Bạch Lan đã chặn trước cô.
"Này, nhà của tôi thì nên nghe theo tôi đi, đừng có không biết điều làm khó tôi như thế!".
Nghe vậy, Mật Nhi chỉ còn biết im lặng.
"Dạ vâng...".
"Đừng có mà rụt rè như một chú cún như vậy. Tôi không phải là thú ăn thịt người đâu. Lại đây!" - Bạch Lan vỗ vỗ bảo cô ra ngồi ghế - "Trông cô rất bất ổn, tôi có thể nhìn ra sự hỗn loạn trong cô. Nói cho tôi biết người cô đắc tội là ai đi, để tôi còn lường trước!".
Mật Nhi im lặng. Cô không muốn nhắc đến cái tên đó nữa.
"Này, cô đã ở đây thì phải cho tôi biết cách để đỡ bị liên luỵ theo cô chứ...".
"Kim Lãnh Đông" - Mật Nhi đột ngột cắt ngang - "Người đó... Là Kim Lãnh Đông...".
Ánh mắt Mật Nhi không chút che dấu, đưa Bạch Lan từ kinh ngạc sang chấn động. Cô thật sự không nhìn ra, người con gái yếu ớt như thế này mà lại có liên quan tới người có thế lực như hắn...
Tệ thật! Hoá ra thế giới đi qua đi lại một vòng, cũng chỉ toàn là những mối quan hệ luẩn quẩn.
"Xin chị đấy! Tìm cách giúp em đi...".
Bạch Lan thở dài.
Không phải là cô không có cách.
"Biết rồi! Biết rồi! Cô cứ an tâm ở lại đây dưỡng lại sức trước đã. Trông cô thật thê thảm quá mức. Đã gầy đến thế này rồi!".
Mật Nhi ban đầu còn lo lắng Bạch Lan nghe thấy sẽ hoảng sợ mà đuổi cô đi. Nhưng không, sau đó chị ta trả lời cô rất bình thản, phần nào đã khiến cô an tâm hơn.
Có Bạch Lan, cuộc sống của cô dần ổn định trở lại. Sức khoẻ cũng dần phục hồi. Không thể ở mãi đây được, Mật Nhi bắt đầu ra ngoài kiếm việc.
Qua quãng thời gian chật vật bên ngoài, cô rút ra được, bản thân không có kiến thức, làm việc gì cũng không xong. Rốt cuộc là cô giỏi cái gì, làm gì thì mới được đây?
Đúng lúc đó, Mật Nhi đi ngang qua một bảng hiệu, có đề tuyển ca sĩ.
Ca sĩ... Cũng không tồi!
Nhớ mấy bài báo trước đây cũng từng khen ngợi Mật Nhi hát hay. Nhiều hãng thu âm từng tới tìm cô nhưng đều bị Lãnh Đông sau lưng từ chối.
Hôm đó, không biết lấy đâu ra dũng khí, Mật Nhi chạy một mạch vào trong thử giọng.
Ông chủ thấy cô xinh xắn ưa nhìn, chất giọng thì trong trẻo như thiên thần thì rất thích. Ông ta chỉ mới tới gần, chưa kịp ra giá thì đã bị Mật Nhi ngắt lời.
"Mười lăm triệu một tháng, ông thấy thế nào?".
"Mười lăm triệu? Tới ca sĩ đến đây hát cũng chưa cao như thế nữa?" - Ông chủ rất sốc với mức giá cô đưa ra.
"Này, tôi hát cho ông một đêm coi như năm tiếng đi, tính ra thì mỗi tiếng một trăm nghìn cũng đâu phải đắt?".
Ông chủ nghĩ lại, thấy cũng hơi... Có lý.
"Với lại, tôi làm ăn lâu dài với ông luôn. Nếu có nghỉ hay có trễ thì ông cứ trừ trực tiếp vào lương của tôi là được. Dưới mức giá đó, tôi sẽ không làm đâu!".
Ông chủ cân nhắc lại, đồng thời dò xét trên người cô. Có hơi gầy một chút, nhưng cũng khá phổng phao, đường nét lại thanh tú mong manh, có thể giúp ông câu được rất nhiều khách.
Mật Nhi hình như đoán ra ý khác của ông, liền ngăn chặn.
"Đừng hòng nghĩ đến việc đó! Tôi sẽ không bán thân đâu!".
Mật Nhi kiên quyết, cô dự định sẽ làm hết hai tháng này, để trả cho Bạch Lan, sau đó sẽ đi tìm Thiên Đăng. Mật Nhi không muốn Thiên Đăng phải gánh nợ giúp cô.
Ông chủ quán cà phê hẵn còn rất lưỡng lự. Mật Nhi phần nào nắm chắc phần thắng trong tay rồi, dứt khoát nói.
"Ông không đồng ý là tôi đi đấy!".
Mật Nhi đi được ba bước, rốt cuộc ông chủ đã phải lên tiếng giữ cô lại.
"Được rồi! Được rồi! Tôi thua cô! Thua cô! Ngồi lại đây ký hợp đồng đi!".
Hợp đồng đã được ký. Khỏi phải nói, cô biết ơn Bạch Lan đến thế nào. Nếu không có chị ta, chắc giờ này cô đã chết ở cái xó xỉnh nào đó rồi.
Trong quãng thời gian ở cùng với Bạch Lan, hằng đêm trông thấy chị ta ở bên mỗi một người khác nhau. Mật Nhi mới càng hiểu thêm chị ta đã quật cường để sống như thế nào.
Vẫn là vì người đàn ông đó! Mật Nhi có thể nhìn ra được.
Có một đêm, Bạch Lan đi về với gương mặt trống rỗng, trên tay không có một ai. Người nồng nặc hơi rượu, thế nhưng chị ta vẫn còn rất tỉnh táo.
"Chị làm sao thế?" - Mật Nhi lo lắng hỏi.
Đúng là Bạch Lan vào ban ngày và buổi tối khác nhau hoàn toàn.
Bạch Lan giống như một lời cảnh cáo với Mật Nhi vậy. Hoá ra vì một người đàn ông mà còn có thể rơi vào tình cảnh sống không bằng chết như vậy. Vì Kim Lãnh Đông hay là ai đi nữa, đều không đáng.
"Cô biết không?" - Bạch Lan ngồi vật xuống sàn - "Tôi đã vì hắn, từ mặt cả cha mẹ, mười sáu tuổi đã trao hết mọi thứ cho hắn rồi. Nhưng cô biết thứ đạo lý gì không?... Cho dù cô có hi sinh vì hắn nhiều hơn nữa, không yêu chính là không yêu... Cái hắn muốn, chỉ là thân xác cô mà thôi!".
Mật Nhi thót tim, đau lòng cúi mặt. Đây là sự đồng cảm duy nhất giữa bọn họ.
Bạch Lan ngẩng mặt nhìn vào màn đêm tĩnh lặng qua ô cửa kính.
"Mật Nhi, tôi khổ lắm... Những tưởng cai nghiện rồi, tôi có thể bắt đầu lại tất cả... Nhưng đâu có dễ thế, mỗi lần gặp lại anh ta, tôi đều có cảm tưởng như,... Mình đã chết cả ngàn lần rồi!".
Bạch Lan ôm mình khóc nức nở. Hai vai run lên dưới ánh trăng mờ đục càng thêm cô quạnh nghìn lần.
Nhưng chị ta vẫn không ngừng nói.
"Mật Nhi, cái tên đàn ông khiến cho cô đập đá hôm đó... Chính là Kim Lãnh Đông có phải không?" - Chị ta bỗng dưng nín khóc trầm mặc nằm dài trên tấm thảm - "Chẳng giấu gì cô, tôi vừa mới gặp hắn rồi...".
Lời nói đó giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Mật Nhi choáng váng. Lồng ngực cô đè nặng, cơ bụng cô cồn cào sôi lên. Cô buồn nôn.
Cứ nghĩ thấy mặt của hắn là cô buồn nôn.
Với gương mặt xây xẩm, cô choáng váng bò vào giường.
Cả đêm ấy, cả cô lẫn Bạch Lan đều không ngủ được.
Bạch Lan không kể cho cô nghe, chị ta đã gặp Lãnh Đông như thế nào, ở đâu. Mật Nhi đoán, hắn đến đây là để tìm cô, cô liền vô cùng sợ hãi. Đã hơn bốn tuần rồi, Lãnh Đông còn đi tìm cô, thật sự coi trọng cô quá...
Ý nghĩ này càng doạ chết cô. Hắn tìm cô càng lâu, tức là một khi tìm được, hắn sẽ càng trừng phạt cô dã man.
Cả ngày hôm sau và tiếp đó nữa, cô đều không ngừng nôn mửa. Nôn mửa đến mức choáng váng, mặt mày xanh xao.
Hát cũng không có hồn nữa. Cũng may, không có ai quan tâm lắm đến giọng cô. Nếu không, sợ rằng cô đã bị đuổi việc rồi.
Đêm đó hát xong, đột nhiên có người vỗ tay rầm rầm. Mật Nhi giật mình nhìn xuống, đã thấy Huyền Thư cùng Vương Thịnh đang ở đó. Cô biết mình trốn không nổi rồi.
"Mật Nhi, người quen lâu ngày không gặp, chẳng nhẽ cô không muốn đến, chào một tiếng sao?".
"Buông tay tôi ra, tôi không muốn gặp mấy người!" - Cô giãy nảy chống cự.
"Đừng ầm ĩ như thế! Lỡ Lãnh Đông nghe được thì sao?".
Vương Thịnh doạ một câu, làm cô nín bặt.
"Các người muốn gì?".
"Không có gì. Huyền Thư chỉ muốn nói chuyện với cô một chút thôi!" - Vẻ mặt của một người thích đùa như Vương Thịnh đột ngột trở nên nghiêm túc.
Chuyện này thật sự kỳ quái.
Huyền Thư muốn gặp cô sao? Đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
Cô và chị ta, có gì để nói?
Mật Nhi nhắm mắt thở dài, cứ như thế này cũng không ổn, nhỡ bọn họ nói với Lãnh Đông?
"Tôi vào phòng vệ sinh một chút!".
Cô tìm cách kéo dài thời gian. Nhìn mình trong gương vừa nhợt nhạt, vừa hốc hác vừa xanh xao, Mật Nhi thấy thật tàn tạ. Cô cố moi hết can đảm còn sót lại trong cơ thể mình để đi đối diện với bọn họ.
Càng để lộ yếu điểm cho kẻ thù thì càng chết.
Mật Nhi chắc chắn trông mình đã bình thường trở lại thì mới dám bước ra khỏi phòng vệ sinh.