Con trai cưng chịu khổ làm bố mẹ Quốc Bảo cáu lắm, hai người họ liên thủ, dứt khoát đòi hỏi phải tìm cho ra kết quả sự vụ này. Nhưng tháng qua tháng, ngày qua ngày, thứ mà cảnh sát đưa tới được chỉ là một tờ giấy xét nghiệm dương tính ma túy. Có nghĩa là khi lái xe, tài xế gây tai nạn đã sử dụng chất kích thích, và vì vậy nên bắt buộc phải có những hình thức xử lý khác ngoài đền bù tổn thất cho nạn nhân.
Dĩ nhiên bố mẹ Quốc Bảo không ưng kết quả này, nhưng dù làm thế nào cũng không thay đổi được nên chỉ còn cách cố gắng chấp nhận mà thôi.

Cũng từ ngày hôm đó Quốc Bảo xin nghỉ học dài ngày, nhà trường rất ưu ái cậu ta, thông báo chỉ cần cậu ta đi thi tốt nghiệp là vẫn có thể ra trường bình thường.
Nhưng đấy là con trai của Quốc Khánh - người đóng góp nhiều nhất trường, và cũng là chàng trai vàng trong làng nghệ thuật nên mới được vậy. Còn tôi chẳng là ai, thế nên vẫy phải ngày ngày cố gắng cày cuốc. Ban đầu ngày nào tôi cũng qua nhà Quốc Bảo ăn trưa, nhưng sau đó ngại nhiều thứ với lại cũng xa xôi nên cậu ta dứt khoát, cắn răng không cho tôi tới nữa.
Quốc Bảo sợ ảnh hưởng đến việc học hành của tôi, sợ tôi mệt mỏi, sợ đủ thứ.. nên đòi chuyển về nhà bố mẹ cậu ta. Còn hứa hẹn với tôi rằng nhất định khi khỏi chân sẽ quay lại gặp tôi, ngày nào cũng nhắn tin gọi điện cho tôi và video call đúng 15 phút buổi tối. Sự xa cách này khiến ai không nhung nhớ? Nhất là khi cả hai đang ở trong tình yêu đẹp đẽ và nồng cháy nhất. Nhưng tự chúng tôi cũng biết nặng nhẹ thế nào nên đành phải chịu đựng mọi thứ.

Vậy là ngoài mùng ba tết tôi và Quốc Bảo có gặp nhau được một ngày thì tuyệt nhiên không còn thấy nhau nữa. Chúng tôi chỉ được nhìn nhau thông qua màn hình điện thoại, mỗi ngày đều cố gắng vì đối phương mà gồng lên chống đỡ mọi sự.

Qua tết là đến kì thi khảo sát lần thứ hai, vì những dạng đề này tôi đều đã làm đi làm lại, làm tới mức thuộc làu làu nên loáng cái đã giải xong hết. Nhưng vì mục tiêu điểm tối đa nên tôi cố trình bày sạch sẽ khoa học, còn tìm thêm vài ba cách giải khác hoặc đưa ra những ý kiến táo bạo hơn. Một sự mạo hiểm trong tầm kiểm soát, chỉ mong rằng nó sẽ khiến cho tôi vượt được khỏi người bạn ở miền Nam xa xôi kia.
Thi khảo sát xong lại tới thi học sinh giỏi, kiến thức ôn đi ôn lại như thanh kiếm được mài bén. Tôi làm bài một cách đầy quyết tâm, và vì trúng vài ba cái tủ nên dĩ nhiên hoàn thiện vừa nhanh vừa sạch vừa đẹp!

"Có kết quả rồi?" Mẹ Quốc Bảo gọi điện cho tôi vào đúng buổi sáng giáo viên thông báo kết quả thi khảo sát lần hai. Và cũng vào ngày hôm nay có kết quả thi học sinh giỏi cấp thành phố. Vừa hay tôi đủ điều kiện, vậy là có thể chuẩn bị thi quốc gia lần nữa rồi! Tôi nhất định không chịu thua đâu, giải nhất đó tôi phải nắm được trong tay!
"Điểm tuyệt đối? Ừm.. Đội tuyển quốc gia nữa? Cũng được đó!"

"Vâng!" Quốc Bảo vui vẻ trả lời tranh, còn đưa cho tôi một quả Dâu Tây đỏ au "Hải Dương giỏi từ ngày xưa rồi mẹ, mẹ khen quá thừa! Nếu có khen thì nên khen con trai mẹ có mắt nhìn người đi!"

"Cả nhà ở đây hết hả?" Bố Quốc Bảo từ phía ngoài đi vào, thông qua lời kể của mẹ cậu ta nên bác Quốc Khánh cũng đã biết tôi rồi. Vài ba lần gặp thoáng qua nên hiện tại bác rất hòa nhã, hỏi thăm tôi "Hải Dương sang chơi à cháu? Hôm nào thằng Bảo cũng nằm mơ gọi Dương Dương như kiểu sắp điên đến nơi!"

"Kìa, sao lại nói con thế?" Mẹ cậu ta hừ mũi khiến bác Quốc Khánh lập tức ngậm miệng ngồi xuống ghế bên cạnh. Bác nhìn thoáng qua tôi một cái rồi cầm tờ giấy chứng nhận trên bàn lên. Ngay lập tức, mẹ cậu ta chì chiết "Đó ông xem, con nhà người ta thì thế nào, con nhà mình thì thế nào? Quá buồn vì nó, cả ngày chỉ biết kiếm tiền không học hành gì hết!"

"Thôi mà em.." Bác Quốc Khánh xoa dịu, lườm Quốc Bảo đang ngồi xun xoe tôi một cái rồi lắc đầu nói với tôi "..Cháu giỏi quá, bác cũng nghe nói về điều kiện kia rồi, nhưng nếu có mình cháu cố gắng thì cũng không để làm gì cả!"

"Bố đừng lo!" Quốc Bảo quả quyết "Con sẽ không để Hải Dương phải vất vả một mình đâu!"

"Hi vọng con nói lời giữ lời, đừng để mọi người phải thất vọng!"

*

Hội thi Mùa Hè cách ngày thi khảo sát lần ba và thi học sinh giỏi cấp quốc gia của tôi khoảng một tuần. Có nghĩa là ngay sau khi tôi hoàn thiện hết tất cả các cuộc thi, ngồi yên chờ kết quả thì là lúc Quốc Bảo phải cong mông lên làm việc.
Thời gian này ở trên lớp chúng tôi bắt đầu làm hồ sơ nguyên vọng để chuẩn bị cho việc thi đại học. Đứa nào đứa nấy tất bật chạy ra chạy vào, hết chụp ảnh lại tra cứu mã trường, mã vùng.. các kiểu. Giáo viên trong trường cũng ra sức giúp đỡ học sinh làm việc, vừa hướng dẫn vừa phát tài liệu liên quan đến sức học của từng học sinh hoặc gặp riêng trao đổi về vấn đề nên thi trường nào vừa sức.
Từ trong năm thầy chủ nhiệm đã tư vấn cho tôi vấn đề này rồi, thế nên việc viết hồ sơ này chỉ là tình huống dự phòng mà thôi. Song không thể vì dự phòng mà không làm nó một cách cẩn trọng. Tôi vẫn lựa trường thích hợp, có khả năng ngay sau khi ra trường sẽ xin được việc làm mà không cần bất kì mối quan hệ đầu vào nào cả.

Song hành với việc viết hồ sơ, việc học ôn, việc ngủ.. thì hiện tại lên lớp còn có một thú vui khác nữa chính là: nghe tin đồn nhảm. Sau khi chính thức với Quốc Bảo những mối quan hệ bạn bè xung quanh tôi cũng khá hơn nhiều, mặc dù không tới mức thân thiết cực kì gì đó, nhưng để nói chuyện cũng không phải khó. Căn bản là cũng có vài người muốn quay cóp bài kiểm tra của tôi nên cố ý làm thân với tôi. Chẳng sao cả, miễn đừng khiến tôi cáu trong giờ kiểm tra là được, muốn quay xuống chép bao nhiêu thì chép, thoải mái đi!
Hiện tại đang là giờ ra chơi kéo dài, cả lũ con gái ngồi túm tụm ở góc dưới, vừa bàn về chuyện chụp kỉ yếu vừa bàn tán linh tinh: "Tao vẫn tiếc Hải Đăng quá chúng mày ạ!"

"Tiếc gì thằng vũ phu ấy?" Một người khác gạt đi, nghe nhắc đến cặp đôi này tai tôi tự động dỏng lên cao nghe ngóng "Được mỗi cái mã đẹp, nó hành con Phương Anh như gì ấy! Không hiểu con Phương Anh bị làm sao cứ dính lấy nó không buông!"

"Cũng chịu! Chúng nó như ngôn tình cẩu huyết ấy!" Cô nàng khác lắc đầu ngán ngẩm "Tao nghe nói hôm cưới thằng Đăng còn tát cô dâu trước mặt bố mẹ vợ cơ mà, thế mà có ai dám hó hé gì đâu! Cũng tại con Phương Anh chửa vượt mặt nên giờ mới chịu lép vế!"

"Không cưới thì tự nuôi con có làm sao? Nhục nhã vậy mà cũng chịu? Khó hiểu!"

"Có chuyện còn khó hiểu hơn cơ! Nghe bảo thằng Đăng đánh nó suýt mất em bé, giờ phải nằm im trong bệnh viện mà nó còn nhất quyết bám chân không buông kìa!"

"Bị M mẹ nó rồi!"

"Sợ thật! Ê này.. Con Thủy kìa! Con Thủy A6 đó, Hải Dương ngày xưa chơi thân với con này lắm đúng không?"

"À, có.." Tôi nhìn ra cửa sổ, bóng dáng quen thuộc gắn bó với tôi hơn một năm trời cô độc lướt qua "Ngày xưa thân lắm!"

"Nó kinh lắm đấy, may mà cậu nghỉ chơi nó sớm!" Họ bĩu môi "Toàn cướp người yêu với cướp chồng người ta, giả ngoan hiền để bòn tiền! Giờ làm hẳn má mì, nó toàn dắt gái, lừa gái trường mình bán dâm cho mấy ông già thôi! Tởm lắm!"

"Thế mà chưa bị tóm? Phát khiếp!"

"Nó không tồn tại được lâu đâu! Cái loại như nó vào tầm ngắm rồi, chắc chắn từ giờ tới khi chuẩn bị thi tốt nghiệp là vào ăn cơm tù!"

"Sợ nhỉ, bằng tuổi bọn mình mà liều thế!"

"Vì tiền nên bất chấp đấy! Không phải ai cũng kiên trì phát triển trí tuệ như Hải Dương đâu!"

"Đúng đó! Hải Dương, cậu với Quốc Bảo tính bao giờ cưới đấy?"

"Thích ghê, hẹn ước nữa rồi, tay cũng đeo nhẫn rồi.."

"Ha ha ha.."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play