Dứt lời La Y ném gối tới chỗ tôi, cắt đứt quá trình đi tới đi lui trong phòng khách của tôi, tôi ôm gối nhìn chị ấy, rồi đi tới ngồi nửa quỳ trước mặt chị.
Tôi rất thích nửa quỳ và ngẩng đầu chiêm ngưỡng chị ấy, đơn giản là vì góc 45 độ là góc đẹp nhất, nhìn La Y ở góc đó là chuẩn cơm mẹ nấu nhất, hơn nữa với tư thế này rất dễ dụ chị ấy nắm cằm của tôi và hôn tôi.
"Thời điểm nào rồi còn suy nghĩ mấy thứ linh tinh vậy hả?"
Tôi ôm bắp chân của chị ấy và ngẩng đầu nhìn chị, đu chân chị ấy hỏi: "Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"
Quả nhiên đúng như dự đoán, chị ấy nắm cằm tôi, cúi đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt hết cách, "Lúc nãy chẳng phải bình tĩnh lắm sao?"
Tôi ừ ừm vài tiếng, duỗi chân ra ôm chân chị ấy, "Còn chị sao lại bình tĩnh như vậy, tại sao, tại sao và tại sao vậy."
"La Y La Y La Y La Y La Y..."
Chị ấy bị tôi làm phiền đến nỗi duỗi tay vỗ đầu tôi, nắm tay tôi lôi tôi lại ngồi lên ghế ở kế chị ấy, tôi sẵn tiện đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của chị ấy, ôm cổ chị gặm một cái: "Tới giờ này rồi mà chị còn lướt Weibo được."
La Y cười đẩy tôi ra, đưa máy lại gần cho tôi xem rõ hơn.
Đó là trang bàn về kinh nghiệm của mấy người từng công khai với gia đình, từ những nhân viên cấp cao trong công ty, cho đến những học sinh trung học phổ thông, mọi người chia sẻ về kinh nghiệm và các loại phản ứng của người nhà.
Hoá ra không phải là đang nghịch điện thoại à, tôi le lưỡi với chị ấy, tỏ vẻ thật có lỗi.
Chăm chú đọc thêm vài trang, chăm chú đọc từng chữ, như thể muốn tìm bóng dáng của bản thân từ trong những câu chuyện của mấy người đó, sau khi xem vài trang rồi quay đầu lại, chợt thấy La Y đang nhìn tôi.
Tôi: "Sao vậy?"
La Y: "Hả?"
Tôi: "Hi hi hi, đừng nói là lúc em đang đọc bình luận, chị nhìn em chăm chú nhé?"
Úi chà, nếu là như vậy, thì quả là yêu thương đậm sâu rồi nha.
Không nằm ngoài dự kiến, La Y liếc mắt: "Nằm mơ đi, chẳng qua là thấy em quay đầu lại thôi."
Thế rồi chúng tôi bắt đầu thảo luận về tính khả thi của những câu chuyện trên Weibo, dù sao cũng là Internet, nơi không nhìn thấy không chạm được ấy có rất nhiều người là chuyên gia chém gió, hấp thụ những kinh nghiệm vô ích như vậy sẽ không tốt.
Xem từ trước ra sau, tôi không lấy được nhiều kinh nghiệm mấy từ trong đó, nhưng biết được rất nhiều chuyện, giống như mấy đứa từng lời thề son sắt rằng sẽ luyện khả năng nghe tiếng anh, bắt tay từ phim Mỹ, kết quả lại bị nội dung cốt truyện hấp dẫn, cuối cùng không có hiệu quả gì, qua câu chuyện đó ta có thể rút ra bài học rằng chuyện học tập phải đi sát con đường thực tế, chứ đừng có hòng lợi dụng một cách không chính đáng.
Những câu chuyện của mọi người rất đặc sắc, có vài chuyện còn muốn đập bàn khen ngợi.
Tôi hỏi La Y: "Chị có đọc mấy cái này chưa?"
La Y cười cười: "Em muốn học được gì từ những cái đó?"
Tôi sững sờ: "Chị cho em xem chẳng phải vì mục đích đó sao?"
La Y: "Chỉ để giải trí mà thôi."
Tôi:...
Nhưng mà vụ giải trí này thì tôi chấp nhận, bởi vì xem nhiều rồi tâm trạng của tôi đã thả lỏng rất nhiều, chỉ cần không nghĩ lại những điều mẹ tôi nói, sẽ không còn hoảng hốt nữa.
Haizz, tại sao lại đi nghĩ nữa chứ.
Thực ra hồi đại học đã từng thảo luận với La Y về chuyện công khai, bởi lẽ việc này có dính dáng đến bản thân, cho nên sẽ để ý đến những loại chuyện thế này, một khi đã thấy có vụ việc tương tự, tôi đều muốn chia sẻ với La Y, ban đầu chị ấy có cùng phân tích với tôi, càng về sau thì không quá để trong lòng.
Chúng tôi đều nhất trí cho rằng những người khác không quan trọng, mà quan trọng nhất là người trong nhà.
Nghĩ như vậy mới thấy trước đó chị ấy tạo quan hệ tốt với cha mẹ tôi, dường như rất có lý.
Tôi vẫn muốn dẫn La Y về nhà, không phải loại mời khách tới chơi, mà là dùng thân phận bạn đời tương lai của tôi. Tôi muốn cha mẹ tôi chấp nhận chị ấy, tuy rằng bây giờ cha mẹ tôi thích chị, nhưng khi với tư cách là bạn gái tôi, sự ưa thích này sẽ có chuyển biến.
Tôi hy vọng rằng chị ấy có thể vui vẻ và hoà thuận với gia đình tôi, dù cho quá trình này trông rất khó khăn.
Còn có những người hâm mộ chị ấy nữa, bây giờ chuyện đã truyền ra trên mạng, lỡ như ngày nào đó bị phát hiện người kia chính là tôi, mọi người nhất định sẽ rất thất vọng đấy, Tiết Linh Nhất là cái thá gì chứ, thà là với Trần Linh còn hơn.
Ha ha ha, suy nghĩ thế có vẻ đang sỉ nhục Trần Linh rồi.
"Nghĩ gì thế?"
Không biết từ lúc nào La Y đã ngồi dậy rót cho tôi một ly nước, tôi yên lặng uống một ngụm, rồi đem suy nghĩ vừa nãy nói cho chị ấy, chị ấy đứng tại chỗ không có nhìn tôi, mà nghiêng đầu nói: "Suy nghĩ của mấy người họ thì có liên quan gì đến chị chứ, họ cũng đâu phải là mẹ chị."
Tôi bảo: "Mẹ chị cũng cảm thấy chúng ta không hợp nhau."
La Y: "Im miệng."
Người đang ưu sầu rất dễ suy nghĩ nhiều, sự quá nhiều này hơn phân nửa đều là những thứ vô bổ, tại sao có vụ buồn lo vô cớ này, là bởi vì con người rất dễ dính vào ngớ ngẩn, biết rất rõ đó là việc ngốc, nhưng mà vẫn làm cho bằng được.
Tôi thở dài một hơi, ôm tay chị ấy kéo xuống, chị ấy không ngờ tới nên nước trên tay văng xuống chỗ bên cạnh tôi, tôi bị trừng mắt một cái.
Đợi chị ấy lau dọn xong, tôi mới hỏi: "Còn chị thì sao, chị công khai với cha mẹ như thế nào đấy, có vẻ như mẹ chị biết rất rõ em, chắc hẳn đã biết chuyện rồi, ồ, còn nữa, mẹ chị không thích em, sau này về nhà ra mắt gia đình phải làm sao đây?"
La Y bình thản trả lời: "Em không cần ra mắt gia đình."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
"Không cần chính là không cần."
Những lời này khiến cho tôi cảm thấy yên lòng, mẹ của chị ấy vẫn cứ mãi là tâm bệnh của tôi, hơn nữa tôi thấy rằng người nhà chị ấy cũng chẳng ai chào đón tôi.
Bằng mọi giá tôi phải về nhà đối mặt với phụ huynh của tôi, mà cái quá trình vừa kích thích vừa hồi hợp như có như không ấy thì thật khó mà tưởng tượng nổi, La Y cho rằng nên học chút kinh nghiệm từ trên mạng, là lúc nói chuyện nên nhẹ nhàng mềm mỏng, người bình thường đều là ăn mềm chứ không ăn cứng.
Chị ấy còn bảo, quan trọng nhất là, không được bao che cho chị ấy.
Trước mặt cha mẹ mà đi che chở người yêu, chính là điểm chết người nhất rồi.
Trong lúc chúng tôi đang thương lượng lúc nào nên về nhà một chuyến, điện thoại của tôi reo lên.
"Là cha em gọi."
Tôi không biết tình huống hiện tại của bên kia là như thế nào, nhìn La Y một cái, hít một hơi thật sâu rồi nhận cuộc gọi.
Giọng nói của cha tôi ở đầu dây rất nhỏ, dường như đang trốn ở một chỗ nào đó, hỏi tôi: "Con và mẹ cãi nhau à?"
Tôi ngẩn ngơ à một tiếng.
"Còn lăn tăn cái gì vậy, bà ấy khóc ở trong phòng rồi kìa."
Tôi bần thần một lát, đột nhiên cảm thấy rất khổ sở, tôi đã tưởng tượng tới cảnh nói thật với mẹ từ lâu, nhưng mỗi lần đều nghĩ tới mẹ sẽ rất đau lòng, loại chuyện này xảy ra cha mẹ nào không đau lòng cơ chứ, có lẽ lúc này mẹ đang cho rằng tôi có bệnh rồi.
Cùng cha nói chuyện một hồi mới biết là ông không biết sự tình, tôi nói vài câu an ủi để ông ấy dỗ dành mẹ cho tốt, cũng báo cho ông biết, ngày mai tôi sẽ về nhà.
Cúp điện thoại rồi tôi cảm thấy buồn bực không vui, so với sự hoảng hốt vừa nãy, tâm trạng bây giờ càng kém cỏi hơn, trước khi ngủ cũng thế chẳng có tâm trạng tốt gì, ôm La Y tuy rằng không đến mức trằn trọc, nhưng mãi mà chẳng ngủ được.
Ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để người ta suy nghĩ vẩn vơ, khó trách Trần Linh sẽ nghĩ tới những chuyện vớ vẩn đen tối, trăn trở hồi lâu, tôi trở mình muốn xem điện thoại, coi bây giờ là mấy giờ rồi, bỗng dưng La Y nhích mình.
Hành vi của tôi lập tức trở nên cứng ngắc, tay giơ lên cao không dám cử động, sợ ảnh hưởng đến chị ấy.
"Chị cũng ngủ không được."
Nghe thế tôi mới tiếp tục bò tới bên giường coi giờ, thấy vậy chị ấy hỏi tôi: "Mấy giờ rồi?"
Tôi trả lời: "Hai giờ rưỡi."
Nghe xong chị ấy ôm tôi từ phía sau, đặt tôi nằm trọn vào lòng chị ấy.
"Tiết Linh Nhất."
"Hả?"
Chị ấy thở ra một hơi, trực tiếp phả vào cổ tôi: "Lỡ như mẹ em ghét chị."
Nghe lời này hẳn là có đoạn sau nữa, nhưng chị ấy dừng lại không nói tiếp, khiến cho tôi chờ mãi mà chị ấy không có dấu hiệu tiếp tục.
Thấy vậy tôi bèn bảo: "Chắc có lẽ không đâu."
Nghe xong chị ấy ôm tôi thật chặt, "Tiết Linh Nhất, là do em dẫn chị vào thế giới này."
"Vậy thì?"
"Em phải chịu trách nhiệm để cho mẹ em thích chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT