Mấy năm nay La Y trải qua rất không dễ dàngTôi làm ra vẻ không có trông thấy, hơn nữa kéo mũ đằng sau lên đầu, anh ta tăng âm lượng lên hai lần, hét lớn tiếng với tôi: "Đây không phải là Tiết Linh Nhất sao?"
Tôi cũng rống lớn tiếng đáp lại: "Không phải."
Giống như hồi còn học đại học, hôm nay anh ta dừng xe ở đây, tôi vẫn như trước không tin là tình cờ gặp. Rất nhiều người bày đặt tư thái tình cờ gặp nhau để đứng trước mặt người khác, quan trọng hơn là không biết thật ra đối phương đã biết tỏng rồi, chẳng qua là không vạch trần mà thôi, La Y chính là nói như thế với tôi đấy.
Rồi còn nói thêm, tôi là người mà chị ấy tình cờ gặp nhiều nhất trong cuộc đời chị ấy.
Lúc ấy nghe còn rất vui vẻ, người nha, đều ưa thích trở nên đặc biệt, nổi bật nhất. Ví dụ như trong một đám người, nói bạn là người thuần khiết nhất bạn sẽ vui vẻ, nói bạn là người bẩn thỉu nhất cũng sẽ vui vẻ, dù sao tất cả mọi người đều thích được người khác quan tâm, nếu bạn mà không đứng nhất, thì ai sẽ nhớ rõ mặt bạn.
Mà sau này khi IQ đã hồi phục, tôi ngẫm nghĩ lại, những lời trên thật ra chính là đang châm chọc.
Thời đại học Phương Ngôn Bân tìm tôi đơn giản là vì La Y, trước khi tiếp xúc, trong lòng tôi hình tượng anh ta chính là cao giàu đẹp. Nhưng mà về sau, lại cảm thấy chỉ có như vậy thôi.
Bởi vì anh ta nói chuyện rất nhanh.
Cao giàu đẹp thì thế nào, anh ta không có khí chất. Ngày đó anh ta tán gẫu với tôi nửa tiếng đồng hồ, đã bị tôi cắt ngang rồi, anh ta nói chuyện không có trọng điểm, ban đầu cho rằng tôi với La Y chỉ là quan hệ bạn bè đơn thuần, dần dần mới biết trong lòng tôi mang ý xấu với La Y, nên sau đó tuông một tràng lốp bốp các loại để khuyên tôi rời khỏi La Y.
Tôi nói: "Trong lòng anh cũng mang ý xấu với La Y, sao anh không tự khuyên mình rời khỏi chị ấy?"
Anh ta đoan trang ưu nhã uống một ngụm cà phê, vô cùng kiêu ngạo nói: "Tôi là con trai đấy."
Tôi ồ lên một tiếng: "Tôi tự nhìn ra được."
Dáng vẻ kiểm soát cuộc sống của La Y bằng thái độ tự tin thái quá của anh ta khiến cho tôi cảm thấy hơi buồn cười, vì vậy tôi cũng đoan trang ưu nhã uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm nói: "Có lẽ anh chưa biết, tôi đã hẹn hò với La Y rồi."
Quả nhiên anh ta bày ra bộ dáng tôi không biết cùng với sắc mặt kinh ngạc nhìn tôi.
Bỗng nhiên tôi trở nên tự tin quá độ, hừ lạnh một tiếng rồi đặt ly nước xuống, liếc nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ, tiếp theo đổi sang hai tay đang đan nhau, nghiêng người mỉm cười nhìn anh ta, quá trình này diễn ra rất đầy đủ, bây giờ nghĩ lại hình như còn chút dư vị, tình huống như thế trong cuộc sống của tôi cũng không nhiều, nếu có người chụp được bức ảnh này của tôi thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ ghim nó lên đầu trang Weibo của mình, tiêu đề sẽ đặt thật hay, như là,
tôi đến rồi, có sợ không.Lúc ấy tôi nói: "Anh không phải bạn trai La Y cũng không phải là người nhà của chị ấy, xin hỏi hiện giờ anh có tư cách hay thân phận gì để nói những lời này với tôi đây?"
Nói xong sợ bị chặn họng, lập tức đứng dậy rời đi.
Ôi, bây giờ nghĩ lại, phải chăng vì lúc đó đã quá tự mãn, cho nên sau này mẹ La Y mới tàn nhẫn trừng trị tôi như vậy.
Lần này tôi không biết anh ta sẽ nói với tôi điều gì, đáng lý ra tôi nên từ chối, nhưng tôi vẫn bước lên xe, bởi vì lòng hiếu kỳ đối với những thứ liên quan đến La Y, có thể chiến thắng hết thảy.
Trước khi lên xe tôi gửi bảng số xe của anh ta cho Hứa Hoa, nghĩ đến lỡ như gặp chuyện không may, ít nhất cậu ta cũng biết đi tới chỗ nào để tìm thi thể tôi.
Vẫn giống như lần trước, hẹn tới một quán cà phê.
Quán cà phê thật sự là một nơi rất tốt, chỉ cần không tới đây để karaoke, tất cả mọi chuyện có thể thương lượng và không thể thương lượng đều có thể diễn ra ở đây.
Sau khi nhân viên phục vụ đặt cà phê lên bàn, tôi làm ra vẻ bận rộn nhiều việc, đưa mắt nhìn điện thoại, nói: "Nói đi, lát nữa tôi phải ra sân bay rồi."
Anh ta nói: "Tình cờ gặp nhau mà thôi, chốc nữa tôi cũng đi, giống cô a."
Tôi đứng hình, nhìn cà phê đen sì ở trước mặt, ngẫm nghĩ lại vẫn không uống, nếu không có chuyện gì cần thiết tôi sẽ không uống đâu.
Tôi hỏi: "Vậy nên tới tìm tôi có việc gì không?"
Một tay anh ta để trên bàn, một tay kia vuốt cằm, một bộ dáng suy nghĩ và không chút kiêng kị nào nhìn thẳng vào tôi, đến nỗi khiến tôi nổi da gà, bởi vì tôi có một nhận thức sâu sâu với anh ta, cho nên hành vi thoạt nhìn rất tuấn tú này, cũng không làm cho tôi cảm thấy đẹp trai, tôi chỉ thấy khuôn mặt anh ta dường như đang dài thêm.
"Tôi đang nghĩ La Y vừa ý cô ở điểm gì."
Nghe xong tôi lập tức bày ra dáng vẻ ngồi như một đại tiểu thư, vừa cười vừa nói: "Anh nhìn anh đi, ở bên cạnh La Y nhiều năm như vậy, cũng chẳng có một cái kết nào, anh nghĩ anh có đáng giá không?"
Nhưng sau khi nói xong lời này, tôi chẳng vui chút nào, nhìn thấy Phương Ngôn Bân không phản bác ý kiến của tôi thì càng không vui, nhìn thấy anh ta biểu lộ một chút ưu thương lại khiến cho tôi cảm thấy phiền muộn.
Rốt cuộc có cái gì hay ho để kiêu ngạo được như thế.
Lúc trước tôi rất ghét những người chê tôi, nhất là cái hồi khi tôi thi tiếng Anh không được tốt, có một người bạn cười nhạo nói tôi ôn tập lâu như vậy, sao mà chỉ lấy được bấy nhiêu điểm, lập tức tôi ghi hận cậu ta, nỗ lực và kết quả vốn không bằng nhau, vì sao cậu ta lại đụng vào chỗ đau ấy của tôi, tôi rất là ấm ức.
Dựa vào cái gì phải tha thứ vô điều kiện cho những kẻ nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy đó. Những tổn thương mà bọn họ gây ra không được gọi là tổn thương sao.
Huống hồ có không ít người là cố ý.
Tôi cảm thấy mình rất trơ trẽn, tôi nói những câu mà ngay cả chính mình còn thấy rất quá đáng.
Lần này chúng tôi cũng kết thúc trong nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa trong 20 phút đó, hai người chúng tôi chẳng nói lời nào. Tôi và anh ta không phải một kiểu người, anh ta nói mình hâm mộ tôi, nhưng thật ra tôi cũng hâm mộ anh ta, anh ta nói mấy năm nay đều muốn giúp đỡ La Y nhưng La Y không muốn, tôi nói tôi muốn giúp đỡ La Y, nhưng tôi không có điều kiện.
Chủ đề kết thúc dưới sự tâng bốc lẫn nhau giữa hai người chúng tôi, có lẽ do mỗi đứa đều cảm thấy chán ghét chính mình, thật sự chịu không nổi nữa.
Lúc về anh ta không nói có việc đi tới sân bay, tôi nghĩ có lẽ anh ta cũng chẳng muốn đi sân bay đâu a, toàn là nổi hứng nói suông, muốn làm gì mà không được.
Anh ta nói: "Tiết Linh Nhất, mấy năm nay La Y trải qua rất không dễ dàng, cô phải đối xử thật tốt với cô ấy."
Tôi nhìn bóng lưng anh ta rời đi, trong lòng cảm thán anh ta thật là một lốp xe dự phòng tốt mà. Không, ngay cả lốp xe dự phòng anh ta cũng không phải.
Oa, nghĩ thế cảm thấy anh ta đáng thương quá đi.
Sau khi trở về Trần Linh gọi điện thoại cho tôi, tôi tìm lịch trình ở trong email báo cho cô ấy, nghe xong cô ấy vui vẻ, nói nếu như tối nay không có việc gì thì đi xem phim a.
Tôi: "Ah."
Cô ấy hỏi: "Đúng rồi, cậu làm hoà thuận với La Y chưa, hồi sáng quên hỏi cậu."
Giọng điệu cô ấy rất là bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng nghĩ lại như thế cũng là bình thường, chuyện tình yêu, vốn chỉ có người trong cuộc mới oanh oanh liệt liệt, tê tâm liệt phế, chân trời góc biển, cùng nhau đầu bạc, những người khác ấy hả, cùng lắm chỉ đàm luận nó mỗi khi nhàn rỗi mà thôi.
Tôi nói: "Có, lẽ a."
Cô ấy à một tiếng: "Tớ biết rồi, cúp máy nhá, baby hẹn mấy người khác đây."
Mọi người đều nói sau khi có bạn trai bạn gái, sẽ bỏ mặc những người ở bên cạnh mình, câu này rất ứng nghiệm trên người tôi của hồi trước.
Sắc trời dần dần tối, tôi ngồi ở trên ghế sofa nhà La Y, không biết phải làm sao.
Một giờ trước vẫn còn bối rối, rốt cuộc có nên ra khỏi nhà chị ấy không, theo lý mà nói tin nhắn hồi sáng của chị ấy trên WeChat tôi đã trả lời ừ rồi, nghĩa là tôi đồng ý sẽ đợi chị ấy đến tối, thế thì cứ tuỳ tiện đi lung tung thì không tốt cho lắm.
Những người hiểu tôi đều biết, gặp loại chuyện này, tôi cần phải có người đẩy mình một bước, mới bằng lòng đi về phía trước.
Nhưng mà tôi càng sợ chị ấy mắng tôi a.
Chị ấy bận rộn như thế, tôi không nên tìm phiền toái mang tới cho chị ấy, vì vậy tôi đã nhập mật khẩu chị ấy gửi tới cho tôi, mở cửa nhà chị ấy, bật TV nhà chị ấy, ngồi trên ghế sofa nhà chị ấy, uống nước nhà chị ấy, đợi chị ấy.
Nói đến mật khẩu lần này tôi không thể hiểu được, 1357, có nghĩa là gì? Số nguyên tố à?
Mười giờ lúc phim truyền hình bắt đầu, tôi nghe được tiếng động bên ngoài cửa, tôi sợ đến nỗi lập tức rút chân đang bắt chéo lại, hơn nữa còn dọn dẹp gối ôm, quả nhiên, La Y về rồi.
Chị ấy cầm một cái túi, nhàn nhạt nói: "Em ở đây a."
Tôi đứng hình, trong lòng hít sâu một hơi, các bạn nói xem câu này của chị ấy là ý gì? Rốt cuộc là hy vọng hay không hy vọng tôi ở đây? Tôi ghét nhất những câu nói lập lờ nước đôi, cảm giác thế này không đúng thế kia cũng không đúng, khó có thể đoán được.
Thế nên tôi quyết định nói: "Là chị bảo em đợi chị ở đây đấy."
Chị ấy cười cười đổi giày, trả lời một cách dễ dàng: "Đúng, là chị."
Điên rồi đấy! Thế ý chị là gì a!
La Y lấy chai nước từ trong tủ lạnh ra rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, liếc mắt thì nhìn thấy tờ chi phiếu tôi để ở trên bàn.
Chị ấy hỏi, "Cái gì đó?"
Tôi liếm liếm môi, trả lời, "Năm đó mẹ em đưa tiền thuốc men, nhưng mẹ chị đã thanh toán rồi, mà em cũng không dám trả lại cho mẹ, vẫn để đó."
Nghe xong vẻ mặt chị ấy không thèm để ý, đưa nước cho tôi, tôi mở cho chị ấy, nghe chị ấy nói, "Đem cất đi, chỉ thuận tay mà thôi, không cần khách sáo."
Tôi há miệng.
Giọng điệu của chúa tể này thật khó để cho người ta từ chối.
Sau đấy chị ấy kể một chút chuyện của hoạt động hôm nay, tôi ở một bên vừa uống nước vừa chăm chú lắng nghe, ban đầu còn tưởng rằng chị ấy muốn tôi đưa ra cái nhìn của mình và phân tích, nhưng mà càng nghe, toàn là những chuyện không có ý nghĩa. .
Kiếm Hiệp HayLúc chị ấy kể nữ đạo diễn nói bậy, tôi rất phối hợp mà cười vài tiếng.
"Rất nhàm chán sao?" Đột nhiên chị ấy hỏi.
Tôi tức thì xua tay: "Không biết a không biết a, ha ha ha, mắc cười quá à!"
La Y ghét bỏ, liếc nhìn tôi một cái: "Thôi đi, em cười còn khó coi hơn." Nói xong toàn bộ người chị ấy dựa vào ghế sofa, tự nhiên nói: "Hôm nay Phương Ngôn Bân đến tìm em."
Tôi ngạc nhiên quay đầu sang: "Anh ta nói cho chị biết hả?"
La Y ừ một tiếng, rồi hỏi: "Có làm khó dễ em không?"
Tôi trả lời: "Không có."
Khụ khụ, thế là đã yên tĩnh trở lại.
Mấy giây sau bỗng nhiên La Y thở dài, bắt đầu mở điện thoại, tôi nhìn chị ấy vào Weibo, vừa lướt vừa nói: "Tiết Linh Nhất, hồi trước bầu không khí sinh động là do em tạo ra đấy."
Tôi muôn phần sợ hãi, tập trung sức lực suy nghĩ, nói: "Buổi sáng thấy chị và Mã Văn Lâm trên hot search."
La Y: "Không cần để ý cậu ta."
Tôi tiếp tục cố gắng: "Em nói với chị chưa nhỉ, Hứa Hoa đã nói cho em biết cậu ta có bạn gái rồi, mà người đó..."
La Y: "Chị không muốn nghe chuyện đó."
Ai da, mỗi câu của chị đều đã cắt đứt chủ đề của tôi rồi, muốn tôi làm bầu không khí sôi động thế nào đây.
Tôi bối rối trong chốc lát, cuối cùng hỏi: "La Y, bây giờ chúng ta xem như đã làm hoà rồi hả?"
Chị ấy nghe xong thì tay đang lướt Weibo chợt dừng lại, trực tiếp khoá màn hình đặt ở trên bàn, nghiêng người liếc mắt nhìn tôi, biểu lộ nghi hoặc hỏi: "Em đang đùa sao, Tiết Linh Nhất?"
Tôi sững sờ.
Chị ấy nói: "Em đã quên mình nói gì rồi à."
Tôi: "Hả?"
Và rồi chị ấy ngồi đối mặt với tôi, đưa tay chống đầu, nhìn vào mắt tôi, liếc mắt đưa tình, mỗi câu mỗi chữ nhu tình như nước, "La Y, em vẫn thích chị như trước."
Ơ đệch!
Có chuyện gì thì nói tử tế đi a!
Tôi kích động, lập tức ngồi dậy, phóng người qua đưa tay bụm miệng chị ấy lại, cũng vì vậy mà không đứng vững, cho nên tôi thuận thế mà đẩy chị ấy ngã xuống rồi áp người lên.
Editor:
Hô hô hô, đoán xem chương sau có chuyện gì nào o(≧▽≦
)o?