Lý Đông Thanh không tìm thấy người, trong phòng không có, quay trở lại tìm sân huấn luyện dã ngoại, vẫn không có, cũng không biết Ninh Hòa Trần đi đâu rồi, hắn cũng không quen thuộc nơi này, cứ đi cứ đi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn một cái, mái nhà của Văn Nhân gia xây rất cao, nghĩ tới địa giới cao tầm nhìn xa, Lý Đông Thanh như bị quỷ thần xui khiến, nhảy người lên đó, đứng ở trên nóc nhà, vừa nhìn một vòng Tán Tiên thành, lại không tìm được Ninh Hòa Trần. Mà hắn nhìn một chút, cũng nhìn đến sững sờ.
Tán Tiên thành là toàn thành có sự kết hợp tốt nhất giữa giang hồ, quan phủ cùng bách tính, ở nơi này có du hiệp, có môn phái giang hồ cũng có quan phủ triều đình, đương nhiên còn có lê dân bá tánh. Liếc mắt nhìn qua, dùng Hoàng Kim Đài làm trung tâm, chia làm bốn vùng, Văn Nhân gia thành Đông, Văn Chung thành Tây, Thương Sơn Hà thành Nam, thành Bắc là quan phủ. Mà nơi bách tính ở lại lấp kín những đường chia này, rộn ràng nhộn nhịp chen vào, khiến cho hai thế giới này không còn cảm giác ngăn cách nữa.
Lý Đông Thanh nhìn nhìn, trong mắt bỗng nhiên có nhiệt lệ, hắn không lau đi, để nước mắt rớt xuống, cứ xem như là cảm xúc dâng trào đi.
Giữ gìn hơn một trăm năm, làm cho giang hồ thịnh vượng hưng khởi, kéo dài không suy, đây mới phải là dáng vẻ nhân gian.
Lý Đông Thanh nhìn rất lâu, quay người nhảy xuống mái nhà, lại đi tìm nửa ngày, Ninh Hòa Trần gần như không có việc gì để làm, ngồi trên lương đình (chòi nghỉ mát), nghịch ngợm thanh kiếm trong tay, chuôi kiếm còn treo kiếm tuệ xanh xanh đỏ đỏ, quê một cục, thực sự không hợp với thanh kiếm của y.
Lý Đông Thanh đi tới, nói: "Sư phụ ơi."
Ninh Hòa Trần ngay cả một cái liếc mắt cũng không buồn.
Lý Đông Thanh lại gần, ngồi xuống bên cạnh y, hai người đồng thời nhìn thanh kiếm kia, Lý Đông Thanh cũng lấy ra kiếm của mình, hai thanh kiếm đặt cùng một chỗ, kiếm tuệ quê mùa cục mình cũng thành đôi thành cặp.
Ninh Hòa Trần đặt tay lên trên hai thanh kiếm, đồng thời nắm lấy, trong lòng hình như đang suy nghĩ gì đó, theo bản năng mà hành động.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi không đặt tên cho thanh kiếm của mình sao?"
"Đừng có lái sang chuyện khác." Ninh Hòa Trần nói một câu đã chặn họng hắn.
Lý Đông Thanh: "Ha ha ha, nếu để cho ngươi đặt tên, ngươi lấy tên là gì?"
Ninh Hòa Trần cầm thanh kiếm của mình lên, tựa như là lần đầu tiên nhìn thấy vậy, tường tận quan sát. Kỳ thực thanh kiếm này y đã dùng rất lâu, lần đầu tiên Lý Đông Thanh gặp y, y cũng đang dùng nó, một thanh nhuyễn kiếm, quấn trên eo, lúc rút ra cảm giác rất lạnh. Trong lòng Lý Đông Thanh gọi nó là "ngân xà", chỉ là một loại cảm giác thôi, hắn chưa nói với Ninh Hòa Trần bao giờ.
Ninh Hòa Trần nói: "Đặt tên làm gì? Muốn được vào bảng xếp hạng sao?"
Lý Đông Thanh: "Gọi lên thì thuận tiện hơn mà, cây đao của ta lúc trước chính là kêu 'Hải Đông Thanh', chẳng qua ta đưa thanh đao cho Vương Tô Mẫn rồi, không biết hắn có xóa chữ đi không."
"Hắn mới lười làm." Ninh Hòa Trần thuận miệng nói.
Ninh Hòa Trần đặt kiếm về, nói: "Đặt tên rồi, chính là đã có ràng buộc, vậy thì không thể bỏ đi bất cứ lúc nào."
Lý Đông Thanh: "Ai có thể khiến ngươi bỏ kiếm chứ."
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, ra hiệu trước mắt có một người đây.
Lý Đông Thanh: "..."
Thanh kiếm của Lý Đông Thanh cũng không có tên, tên của cây đao trước kia là Đại ca nữ đặt, muốn khắc vào thân đao, tên của vương tử Nguyệt Chi là Lý Đông Thanh, ngụ ý là thương ưng dưới ánh mặt trời chói chang, nàng rất coi trọng cái tên này, thỉnh thoảng lại muốn nhắc đến, cho nên Lý Đông Thanh không thích dùng, mỗi lần nhắc đến chính là nhắc nhở hắn một lần, trên người hắn phải gánh vác rất nhiều thứ.
Sau khi đổi sang kiếm, Lý Đông Thanh cầm lên là vì giết người, hình như cũng không muốn bảo dưỡng binh khí của mình thật tốt như những người khác. Thấy được cây cung của Lệ Hán Tâm rồi, trong lòng hắn bỗng nhiên cũng có chút mong mỏi.
Ninh Hòa Trần: "Trăm năm sau, bụi về với bụi, đất trở về với đất, đều phải trả lại thế giới, đặt tên cũng quá tự mình đa tình."
Lý Đông Thanh thế nhưng còn đang suy nghĩ ánh mắt kia của Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần không phải lần đầu tiên nói chuyện này: Nếu như thật sự gặp Lý Đông Thanh trên chiến trường, Ninh Hòa Trần sẽ là người thua.
Lý Đông Thanh há miệng, nói: "Tuyết Mãn... Ngươi là một thanh vũ khí sắc bén, cho nên người trong thiên hạ đều muốn có được ngươi, ngươi thích hợp làm cánh tay của bọn họ, thay kẻ ngồi trên vương vị san phẳng chông gai trên đường, Y Trĩ Tà, Lưu Triệt, bọn họ đều muốn mượn tay ngươi giết người."
Ninh Hòa Trần: "Nói cái này làm gì?"
"Thế nhưng ta không cần..." Lý Đông Thanh nói, "Tự ta cũng có thể, ta không sợ bẩn tay của chính mình, ta cũng không muốn bình thiên hạ, ta không giống bọn họ, ta không cần ngươi thua vì ta."
Lý Đông Thanh không hiểu tại sao Ninh Hòa Trần vẫn luôn nghĩ đến thiết lập hai người đứng ở hai phe doanh trận đối lập, y thậm chí còn nghĩ đến bản thân mình làm sao thua Lý Đông Thanh. Có lẽ đây cũng chính chuyện mà Ninh Hòa Trần muốn làm khi yêu một người, cực hạn tình yêu mà y có thể làm được là thua Lý Đông Thanh, giao mạng của mình cho hắn, thế nhưng Lý Đông Thanh lấy mạng của y làm gì cơ chứ?
Ninh Hòa Trần không thể nghi ngờ nguyện ý vì Lý Đông Thanh mà chết, Lý Đông Thanh một chút cũng không hoài nghi điểm này, mà vấn đề là Lý Đông Thanh không cần chết, vì vậy Ninh Hòa Trần không biết mình còn có thể làm sao yêu Lý Đông Thanh.
Lý Đông Thanh bỗng nhiên thay đổi chủ đề, nhẹ nhàng cười nói: "Ngươi biết ta vì sao yêu ngươi không?"
Ninh Hòa Trần xoay đầu lại nhìn hắn, không lên tiếng.
"Chỉ cần ngươi ngồi ở bên cạnh ta, ta sẽ cảm thấy cao hứng," Lý Đông Thanh kéo tay y, mười ngón giao nhau, nói, "Ngươi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ngồi ở đây, ta ngay lập tức sẽ cảm thấy bình tĩnh, trong lòng cũng vững vàng, dù cho ngươi không nói lời nào cũng được."
Lý Đông Thanh hỏi: "Ngươi thì sao? Tại sao yêu thích ta?"
Ninh Hòa Trần dựa đầu vào bả vai của hắn, mười ngón tay giao hòa thật chặt, Ninh Hòa Trần nói: "Tiểu tử ngốc."
Lý Đông Thanh nở nụ cười, Ninh Hòa Trần nói: "Người trong thiên hạ đều nên yêu thích ngươi, ta chỉ là một người trong số đó."
Lý Đông Thanh nhất thời ngơ ngác, cười nói: "Thật sao?"
Ninh Hòa Trần nói: "Thật."
Lý Đông Thanh: "Vậy những người không yêu thích ta thì sao?"
"Đáng chết." Ninh Hòa Trần nói.
Lý Đông Thanh cười một lúc lâu, Ninh Hòa Trần chê hắn cười rộ lên run cả vai, gối lên không thoải mái, ngồi thẳng dậy, cầm thanh kiếm lên, nói: "Lần đầu tiên ta gặp được ngươi đã biết ngươi đời này sẽ không ở lại thôn Khất Lão, cho dù không có những chuyện về sau, không có gặp phải ta, ngươi vẫn sẽ đi lên con đường ngươi nên đi."
Lý Đông Thanh hỏi: "Đường nào cơ?"
"Con đường lớn trong lòng ngươi kìa," Ninh Hòa Trần nói, "Ngươi không phải sớm đã có chủ ý rồi sao?"
Thế nhưng trong lòng Lý Đông Thanh lại không có chắc chắn như vậy, chuyện hắn muốn làm nhất chính là rời xa quyền mưu cùng chiến tranh, e rằng không có gặp phải Ninh Hòa Trần cũng không có bị cuốn vào tất cả những thứ này, hắn là có thể bình thường mà sống một đời như vậy.
Lý Đông Thanh thường xuyên nghĩ, nếu như hắn lựa chọn bình thản sống hết một đời, cũng có thể xem như là làm việc lớn. Mà vô luận như thế nào, đã chọn con đường kia rồi, chỉ cần đi tới cuối đều xem như là làm được việc lớn đi?
Lý Đông Thanh suy ngẫm về quá khứ, nói: "Ngươi khi đó đối với ta thật sự quá lạnh nhạt."
Ninh Hòa Trần bình thản nói: "Khi đó có chút sợ."
Lý Đông Thanh sửng sốt một chút: "Sợ?"
"Có chút thôi," Ninh Hòa Trần quét mắt qua, nói, "Vô luận ta vứt ngươi ở chỗ nào, ta biết ngươi chắc chắn sẽ không chết, chỉ cần ngươi có thể sống sót, vậy người chết có thể là ta."
Lý Đông Thanh: "Ta khi đó mới mười lăm!"
Ninh Hòa Trần: "Mười tuổi cũng vẫn vậy."
Lý Đông Thanh nghĩ, có lẽ đây chính là cảm giác hắn mang đến cho người ta, giống như Vương Tô Mẫn đã từng nói.
Ninh Hòa Trần nói: "Ta khi đó chính là nghĩ, sao lại có người trời sinh đã mang theo sát khí, mà người lại dịu dàng như thế? Ta còn tưởng là ngươi giả bộ, nhưng giả bộ mười ngày tám ngày thì thôi đi, ngươi cũng không đến nỗi giả bộ nhiều năm như vậy, thế nên ta mới biết ngươi chính là như vậy."
Lý Đông Thanh không nhớ rõ chính mình khi đó có dáng vẻ gì, hắn còn nhớ khi mới rời khỏi thôn Khất Lão, trong lòng hắn có ý định muốn chết đi, cho nên vô luận Ninh Hòa Trần đối xử với hắn ra sao cùng không sao hết, chỉ muốn chết rồi là xong hết mọi chuyện, có lẽ cũng là vì cảm giác tê dại kia khiến mấy người Vương Tô Mẫn cùng Ninh Hòa Trần cảm thấy nguy hiểm. Hắn vào lúc ấy không sợ chết, không sợ chết sẽ bớt đi rất nhiều chuyện.
Lý Đông Thanh nói: "Khi đó đều nhìn thấy các nhân vật lợi hại như ngươi ấy, ta cái gì cũng chưa chuẩn bị xong, lại liên tiếp gặp phải đủ loại người, thế là nghĩ chính mình chết chắc rồi."
Ninh Hòa Trần: "Ta không nghĩ tới ngươi sẽ chết."
"Ta từng nghĩ tới," Lý Đông Thanh nói, "Mỗi ngày đều nghĩ, bị người khác giết, hoặc là tự sát, đều từng nghĩ đến."
Hắn nói xong lại mỉm cười, cũng không phải cảm thấy chính mình khi đó ngốc, chẳng qua là cảm thấy: Đều đã qua rồi.
Lý Đông Thanh nhắc đến chuyện này, cũng không phải là vì tố khổ, chỉ là nghĩ, lúc đó Ninh Hòa Trần thực sự là quá khó chung sống, cảm giác cảm khái vạn ngàn.
Chẳng qua Ninh Hòa Trần của khi đó, là Ninh Hòa Trần sinh động nhất mà hắn từng gặp qua, hung hăng, ương ngạnh, lạnh lùng, ích kỷ, thật sự là quá sinh động, Lý Đông Thanh lúc đó chính là bị y thu hút, nhiều năm như vậy cũng không dứt ra được.
Lý Đông Thanh quay đầu ngắm nhìn Ninh Hòa Trần, hình tượng ương ngạnh như vậy, dần dần đã mờ đi, bên trong tính cách của Ninh Hòa Trần chỉ còn lại cố chấp. Y được yêu mà mềm đi, bào mòn lớp vỏ bên ngoài, chỉ còn dư lại bên trong.
Ninh Hòa Trần của hiện tại, là tác phẩm của Lý Đông Thanh, là được hắn đúc ra, hắn lại nhớ tới những gì mà mình đã nghĩ trước đây, Ninh Hòa Trần rất yếu ớt, vừa gập đã đứt. Hắn dùng thời gian hai năm mà có được Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần lập tức dâng lên hết thảy, Lý Đông Thanh có được cả đời của y.
Hai năm trước, hắn ở trước ngôi miếu đổ nát của thôn Khất Lão diễn kịch, chính diễn là câu chuyện về Ninh Hòa Trần cùng Diệp A Mai, sau khi hắn thổi một đoạn sáo kép thì bỗng nhiên cũng hiểu ra, ngẩng đầu nhìn lại, trên mái nhà cao cao, nhìn thấy ánh bạc lấp loé trên đỉnh đầu, hàn khí tỏa ra từng trận, trên trời có một vị tiên tử tuyệt đẹp, đỉnh đầu cái trâm gỗ đàn hương màu đên, lại nhìn thấy trên eo có một thanh sáo kép kim tùng nạm ngọc. Hắn nào có nghĩ tới, có một ngày Ninh Hòa Trần sẽ cúi người đến yêu hắn, vì hắn mà đáp xuống mặt đất.
Lý Đông Thanh không ngờ tới. Hắn không biết Ninh Hòa Trần yêu người lại vừa sâu đậm vừa mãnh liệt như vậy, người bình thường cũng không chịu được.
Lý Đông Thanh đứng dậy, cầm kiếm của hai người lên, nói: "Đừng ngồi ở đây nữa, người đến kẻ đi, còn tưởng rằng hai ta đang mưu đồ bí mật gì đây."
Ninh Hòa Trần cũng đứng dậy, không có việc gì làm, hỏi: "Đi đâu?"
"Đi dạo một vòng đi," Lý Đông Thanh nói, "Hưởng thụ yên tĩnh ít ỏi này."
Ninh Hòa Trần nở nụ cười.
Lý Đông Thanh nhìn mà cảm thấy thật đẹp, lại liếc nhìn hai lần, sau đó nói: "Ngươi biết không, chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi sẽ vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất."
Ninh Hòa Trần: "?"
Lý Đông Thanh cũng chỉ là thuận miệng nói thế thôi, sau đó lại nói: "Gọi mấy người Hoắc Hoàng Hà đi cùng đi, ra đi đi dạo vài vòng, không chừng trò chuyện lại có thể thương lượng được chút gì đó."
Hai người bọn họ đi gọi mấy người Hoắc Hoàng Hà, vừa vặn tình cờ gặp được Phương Thanh Trạc đến chơi, cũng mang theo hắn đi cùng, Phương Thanh Trạc hỏi: "Đi đâu đấy?"
Lý Đông Thanh: "Muốn đi dạo xung quanh, ngươi nói xem nên đi chỗ nào?"
Phương Thanh Trạc nói: "Tán Tiên thành có nhiều chỗ chơi vui lắm, mang các ngươi đi ăn thứ ngon đi."
Văn Nhân Thiên: "Ngươi nói cái nào?"
"Ta mời khách," Phương Thanh Trạc nói, "Ngươi cũng đừng quan tâm là nơi nào, cứ đi theo ta là được."
Văn Nhân Thiên: "Bên trong Tán Tiên thành có chỗ nào mà ta không biết, ta còn quen hơn ngươi."
Phương Thanh Trạc cười nói: "Ta đâu có cùng ngươi so cái này."
Văn Nhân Thiên nói: "Làm sao, ta so với ngươi à?"
Lý Đông Thanh nói: "Đi thôi đi thôi, đừng có ầm ĩ nữa có được không?"
"Ai ầm ĩ?" Văn Nhân Thiên lập tức phủ nhận.
Lý Đông Thanh đi tới giữa hai người họ, tách hai người ra, sau đó nói: "Như vậy là tốt rồi."
Quan hệ giữa Văn Nhân Thiên cùng Phương Thanh Trạc rất bình thường, theo lý mà nói thì hẳn là thế, đều là lớn lên trong một thành, tuổi tác lại tương đương, ít nhiều hẳn đều có chút giao tình, mà tính cách hai người lại quá khác biệt, Phương Thanh Trạc chín chắn điềm tĩnh, Văn Nhân Thiên nói năng tùy tiện, vốn đã nhìn nhau đã không thuận mắt, mà sau trận chiến Thôn Bắc Hải, mấy người cùng đi với nhau chỉ có Văn Nhân Tam Thiên không trở về, ngay cả Phương Thanh Trạc còn sống sót quay về, trong lòng Văn Nhân Thiên lại càng không thích đến hoảng.
Lý Đông Thanh cảm giác bản thân mình vẫn luôn điều hòa mâu thuẫn, trước đây ở Nguyệt Chi cũng thế, ở thảo nguyên cũng vậy, hắn đều quen rồi, không biết trên đời này tại sao người ta cứ thích cãi nhau như vậy, cũng nhiều mâu thuẫn như thế, tách hai người sang hai bên trái phải này, hắn nói: "Ta mời khách, không đi đâu hết, ta thấy ở đây đã rất tốt rồi, cứ ở đây đi."
Bọn họ đi tới một trước một tửu lâu, vào mùa hè tửu mở rộng, một lầu có thể ngồi hai, ba bàn. Hắn cảm thấy nơi này cũng không tệ, cũng có thể thương lượng được.
Văn Nhân Thiên chần chờ nói: "Quán này?"
Phương Thanh Trạc: "Đông Thanh, quán này không được."
Lý Đông Thanh: "?"
Văn Nhân Thiên nói: "Cửa hàng lớn sẽ bắt nạt khách."
Phương Thanh Trạc: "Đậu phộng cũng chỉ có nửa đĩa."
Văn Nhân Thiên hỏi: "Chuyện khi nào thế?"
Phương Thanh Trạc nói: "Mùa đông năm nay, ta cùng mấy đệ tử phải xuống núi, rượu nhạt chẳng khác gì nước lã."
Văn Nhân Thiên: "Thương Sơn Hà các ngươi đưa đệ tử xuống núi còn cần phó chưởng môn tự mình mời ăn cơm?"
"Các ngươi không cần à?" Phương Thanh Trạc hỏi.
Văn Nhân Thiên: "Chưa bao giờ cần, vậy lúc trở về thì sao, đón gió tẩy trần? Quy củ cũng không ít."
Phương Thanh Trạc: "Đây là đại sự, làm sao có thể không quản chứ? Văn Nhân gia các ngươi không quản?"
Lý Đông Thanh lui về phía sau một bước, để hai người họ nói chuyện, đi theo phía sau hai người họ. Phương Thanh Trạc mỉm cười liếc mắt ra hiệu với hắn, Lý Đông Thanh gật gật đầu.
Văn Nhân Thiên còn đang kinh ngạc phong tục tập quán của môn phái khác, đi tới đi lui, cùng Phương Thanh Trạc vào trong một quán rượu nhỏ, mấy người cùng đi vào, hắn vẫn còn hỏi tiếp: "Những việc này đều do ngươi làm?"
Phương Thanh Trạc ngồi xuống, nói: "À, đúng."
Văn Nhân Thiên nghiền ngẫm xong lại nói: "Ta có phải là cũng nên tìm phó chưởng môn không?"
"Văn Nhân gia không có truyền thống này," Phương Thanh Trạc nói, "Cho nên không cần, Thương Sơn Hà vẫn luôn có. Ta nhớ Thôn Bắc Hải cũng không có phó chưởng môn, đúng không?"
Hắn ném vấn đề lại cho Hoắc Hoàng Hà cùng Diệp A Mai, Hoắc Hoàng Hà nói: "Không có."
Văn Nhân Thiên: "Có cũng không tệ."
Diệp A Mai nói: "Bây giờ thế đạo cũng quá nhiều rồi, còn quản mấy vị chưởng môn nhân sao?"
Mấy người nhất thời lúng túng một lát.
Lý Đông Thanh lúc này đổi chủ đề, hỏi Văn Nhân Thiên: "Ngươi không gọi Lệ Hán Tâm đến à?"
"Không có." Văn Nhân Thiên nói, "Gọi hắn làm gì?"
Phương Thanh Trạc: "Lệ Hán Tâm là ai?"
"Người của Châu Nhai Lệ gia," Lý Đông Thanh giải thích, "Hôm nay tới, nói muốn nhập bọn."
Phương Thanh Trạc "Ồ" một tiếng, nghĩ tới gì đó, thế nhưng không có nói ra, hỏi: "Thế bây giờ quay về gọi?"
"Thôi thôi," Lý Đông Thanh nói, "Lần sau rồi gọi, ngày hôm nay cứ như vậy thôi, cũng không phải có chuyện gì quan trọng, xa như vậy mà gọi hắn đến chỉ để ăn một bữa cơm, cũng không tốt lắm."
Châu Nhai cách Trung nguyên quá xa, cho nên mấy người bọn hắn đều không quen người Lệ gia. Mấy người bọn họ thực sự không quen biết, vì thế cũng không nói gì.
Trong lòng Lý Đông Thanh mơ hồ nghĩ đến một chuyện, không quá thực tế, mà từ sau khi Lệ Hán Tâm đến, cảm giác này lại dâng lên.
Văn Nhân Thiên nói: "Mấy ngày nay sẽ còn có người tới tham gia nữa, cứ thu nhận hết sao?"
"Không thu làm sao bây giờ?" Hoắc Hoàng Hà hỏi.
Văn Nhân Thiên nhíu mày, nói: "Ta không phải đang thương lượng sao?"
Hoắc Hoàng Hà: "Ta cũng đang thương lượng."
Lý Đông Thanh đè tay xuống phía dưới, nói: "Các vị huynh đệ, có chuyện gì nói rõ ràng."
Văn Nhân Thiên: "Nếu như lại có thêm môn phái nhập bọn, có nhận không?"
"Nhận," Lý Đông Thanh nói, "Nhận chứ."
Văn Nhân Thiên: "Ở chỗ nào."
Lý Đông Thanh: "Cả nhà di dời? Không đến nỗi đi."
Văn Nhân Thiên nói: "Nhiều người như vậy, cho dù hiện tại không cần thu xếp, ngươi sớm muộn cũng phải bố trí ổn thỏa."
Lý Đông Thanh: "Thật sự không chứa nổi nữa chỉ có thể đến Đông Âu, nơi đó rộng lớn, vậy là đủ rồi, cách chỗ này cũng không xa, đến lúc đó ta có thể đến xem trước."
"Chẳng qua ta cảm thấy..." Lý Đông Thanh nhìn bọn họ một cái, do dự chốc lát, đắn đo nói tiếp, "Có thể chờ không tới ngày đó."
Phương Thanh Trạc mở miệng nói: "Có ý gì?"
Lý Đông Thanh: "Trên giang hồ vẫn có rất nhiều người nguyện ý quy thuận triều đình, chỉ cần Lưu Triệt cho bọn họ tiền cùng chức quan, bọn họ sẽ nguyện ý, trong này hẳn là cũng bao gồm một vài chưởng môn nhân đi."
"Ta thấy tốc độ diệt khẩu của hắn bây giờ cũng không tính là rất nhanh," Lý Đông Thanh nói, "Ta chỉ là suy đoán, Lang Gia cùng Cự Lộc đều cách Trường An rất gần, Lưu Triệt đang giao dịch với người giang hồ như thế nào? Đồng ý thì quy thuận triều đình, không đồng ý thì chịu diệt môn."
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Lý Đông Thanh đỡ trán: "Mới vừa nghĩ rõ ràng, có thể là như vậy, Thôn Bắc Hải là thù cũ, cho nên răn đe, mượn sự kiện diệt môn Thôn Bắc Hải làm kinh sợ võ lâm Trung nguyên, có lẽ là như vậy đi."
Hắn hai ngày nay cũng nghĩ, nếu như hắn là Lưu Triệt, hắn phải làm sao, nếu như vào lúc này cứ không ngừng diệt môn rồi lại diệt môn, chỉ có thể khiến những người giang hồ còn lại càng thêm đoàn kết, nếu muốn đơn giản giải quyết vấn đề, tốt nhất là tan rã từ nội bộ. Uy hiếp, dụ dỗ, tan rã giang hồ cũng không cần quá lâu.
Một lát sau, Diệp A Mai khẽ nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Không sao," Lý Đông Thanh cười lên động viên mọi người, nói, "Sẽ luôn có biện pháp mà, hơn nữa còn có rất nhiều biện pháp. Đây không phải là chỉ là suy đoán sao? Không cần nhụt chí như vậy đi?"
Lý Đông Thanh nói ra suy đoán của hắn, trong lòng mọi người cũng chưa có loại khả năng khác, người cũng có thể ở trong tình cảnh phức tạp dựa vào trực giác mà đưa ra phán đoán chính xác, cho dù là không nghĩ ra, bọn họ dùng trực giác cũng biết, Lưu Triệt làm như vậy sẽ tốn ít công sức nhất.
Chủ quán bưng thức ăn lên, Lý Đông Thanh bèn không tiếp tục nói nữa, chờ hắn đi ra ngoài, Lý Đông Thanh nói: "Ăn cơm trước đi."
Hoắc Hoàng Hà nói: "Lưu Triệt hiện tại không vội vã giết ngươi sao?"
"Có thể cũng vội vã," Lý Đông Thanh nói, "Không chừng đêm nay sẽ có người tới giết ta, như thế là tốt nhất, bắt một người đến hỏi thăm tình huống một chút."
Văn Nhân Thiên nói: "Nhất định có thể thắng?"
Lý Đông Thanh chỉ chỉ Ninh Hòa Trần, ý là y đang ở đây, còn có thể thua sao?
Văn Nhân Thiên nhìn hai người, tầm mắt lại chần chừ một lần.
Hoắc Hoàng Hà: "Hắn hiện tại nhất định rất hối hận khi ở Đông Âu không có giết chết ngươi."
Lý Đông Thanh nói: "Đáng tiếc."
Trên bàn cơm, sau khi nói tình thế một chút, Lý Đông Thanh cũng không còn việc gì nữa, hiện tại bên ngoài nguy cơ tứ phía, nhưng thật sự không giết tới đầu mình thì vẫn luôn cảm thấy giống như không có việc gì cả, các vị chưởng môn nhân đợi đến xương cốt mềm nhũn rồi, muốn đứng lên cũng phải cần người khác dìu. Lý Đông Thanh cũng không biết có thể dìu được hay không, mà cho dù ở đây không dìu nổi, trên đời này cũng sẽ có anh hùng không quá khí khái giống như hắn.
Ninh Hòa Trần ngồi ở bên cạnh hắn, đụng vào cánh tay của hắn một cái, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
LýĐông Thanh không có giấu y, cau mày nói: "Vương Tô Mẫn sao còn chưa tới?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT