Thời điểm hừng đông, người của Nguyệt Chi tập hợp ở cửa thành, bên ngoài là tiếng chém giết, vô số người ở sau cửa chết rồi lại sống, máu chảy xuôi theo khe hở của cửa thành, ngấm vào trong đất, máu không còn lên tiếng được nữa. Mỗi lần xảy ra chiến tranh, sinh mệnh mà mọi người quý trọng xưa nay đều trở nên không đáng nhắc tới, cái chết chỉ có thể biến thành con số lạnh lẽo, tác dụng duy nhất chỉ là báo lại với cấp trên. Mọi người chết đi trong chiến tranh, chỉ đơn giản như bỏ qua một bữa cơm thôi vậy.
Giống như Lý Đông Thanh dự liệu, ngoại trừ đại thị tộc, thường dân của Nguyệt Chi rải rác ở Đông Âu cơ hồ không có người nào nguyện ý rời đi. Hỏa Tầm Sưởng Minh cảm thấy đau khổ, hơn nữa một đêm không ngủ, đôi mắt sưng đến đòi mạng.
Khiến người bất ngờ chính là, Sở Chung Kỳ đến, trong tay cái hành lý gì cũng không mang, khi hắn tới chỉ mang theo một thân bụi bặm, khi đi cũng là như thế. Sở Chung Kỳ nói: "Nếu đều muốn đi về phía Bắc, thả ta tới Trường An, còn lại xem mệnh của ta thôi."
Mấy người nở nụ cười, Sở Chung Kỳ nhìn bốn phía một cái, nói: "Cho nên, chúng ta làm sao đi ra ngoài?"
"Chạy đi," Hỏa Tầm Lệ xoay đầu lại, trên cao nhìn xuống hắn, thời gian một buổi tối đã đủ làm cho nàng kiên cường trở lại, dù sao thì người giả bộ kiên cường hay thật sự kiên cường lại là một chuyện khác. Nàng nói, "Chúng ta ở Trung nguyên đã giống như chuột chạy qua đường."
Sở Chung Kỳ lập tức nói: "Là các ngươi, không liên quan gì đến ta đâu."
"Hết cách rồi," Lý Đông Thanh cười nói, "Ai bảo ngươi thích chúng ta, phải ở cùng với chúng ta đây."
Sở Chung Kỳ bị hắn làm cho buồn nôn, run lên một tầng da gà, bầu không khí thoáng hoà hoãn lại.
Hỏa Tầm Sưởng Minh lau đi nước mắt nóng hổi của chính mình, cũng đồng thời nở nụ cười với bọn họ, bọn họ lần nữa quay đầu lại nhìn mặt trời của Đông Âu, không có ai đến đưa tiễn, ai cũng không ngờ tới ly biệt lại là như thế này. Đến cuối cùng chỉ có Lâm tướng quân đi ra, hắn và Hỏa Tầm Sưởng Minh, Lý Đông Thanh là bạn cũ, cũng không nói gì, chỉ gõ lồng ngực của bọn họ, nói: "Mỗi người một chí."
Lý Đông Thanh không nói gì, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhịn một chút, nhịn không được mà tiến lên ôm lấy hắn, lau nước mắt của chính mình vào khôi giáp lạnh lẽo của hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Lâm tướng quân, ta sẽ nhớ ngươi."
Lâm tướng quân nói: "Trưởng thành một chút."
Hỏa Tầm Sưởng Minh chỉ đành buông hắn ra, Lâm tướng quân vỗ vai hắn, lại nhìn về phía Lý Đông Thanh cùng những người phía sau hắn, trên mặt Lâm tướng quân còn có vết máu, hắn chỉ gật gật đầu.
Lý Đông Thanh có loại dự cảm, Đông Hải vương nhất định đang ở một góc nào đó nhìn bọn họ, hắn vô ý lại để cho Lâm tướng quân bị liên lụy, kéo Hỏa Tầm Sưởng Minh ra, nói: "Chúng ta cần phải đi."
Mặt trời sắp lên cao, tất cả mọi người theo bản năng mà quay đầu lại liếc mắt một cái, cũng biết đây chính là một lần cuối cùng, thế nhưng khi thật sự nhìn lại, lại cảm thấy hình như cũng không có gì lưu luyến lắm. Lý Đông Thanh trải qua quá nhiều lần ly biệt, hắn biết con người yêu thích một nơi, chỉ là bởi vì yêu thích con người cũng mọi chuyện phát sinh ở đó, ngoài ra, trên đời này bất luận mặt trời ở đâu cũng đều giống nhau.
Bọn họ xẹt qua thi thể trên tường thành, bay qua hàn quang trên binh khí, Hỏa Tầm Chân được một ca nữ cõng lấy, tay nàng trống không nhãn rỗi, có thể là cảm thấy thương cảm, nàng lấy ra sáo kép bên eo mình, thổi một khúc nhớ nhà.
Chính vào buổi tối hôm nay, bọn họ rời khỏi nơi mình đã sống mười tám năm, hơn nữa cơ hồ là bỏ rơi nơi này. Mười tám năm này là mười tám năm không có chiến tích.
Sở Chung Kỳ nghe tiếng sáo kép, nhìn về ánh lửa phía sau, lại quay đầu nhìn những ca nữ duyên dáng bên này, lại thêm vành mắt đỏ chót của Hỏa Tầm Sưởng Minh, hắn nói: "Ta đã rời khỏi mấy chục toà thành rồi, ta nói thật, thời điểm theo sư môn xuống núi, ta cũng không có khoa trương như các ngươi. Ta lúc đó còn là bị đuổi xuống núi."
Vương Tô Mẫn nói: "Ngươi rốt cuộc là từ nơi nào tới?"
Lý Đông Thanh vừa định ngắt lời, đã nghe thấy Sở Chung Kỳ thản nhiên nói: "Mao sơn."
Vương Tô Mẫn: "Mao sơn rất nhiều năm chưa từng có đồ đệ xuống núi, ta cho là người bên trong đã chết hết rồi."
Sở Chung Kỳ đồng ý nói: "Cái này thì đúng."
Bọn họ xuyên qua rừng cây, dần dần không nghe thấy thanh âm phía sau nữa, Hỏa Tầm Sưởng Minh hai bước đuổi kịp Lý Đông Thanh, thấp giọng nói: "Chúng ta làm như vậy có thật sự đúng không?"
Lý Đông Thanh nhìn hắn, Hỏa Tầm Sưởng Minh quá mức tình nghĩa, hắn nhiệt tình như lửa, đối với người nào cũng thật lòng đối đãi, mấu chốt nhất chính là, Hỏa Tầm Sưởng Minh chưa từng trải qua ly biệt, hắn là một đại thiếu gia chân chính. Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đông Hải vương giúp chúng ta, hắn là nhìn chúng ta lớn lên, hắn..."
"Là có chút quá phận," Lý Đông Thanh cũng nói thật, "Thế nhưng giữa Nguyệt Chi cùng Đông Âu, nhất định phải đưa ra lựa chọn. Đông Hải vương dù có mất đi Đông Âu cũng sẽ không bỏ mạng, thế nhưng chúng ta nếu như không có Nguyệt Chi, chính là diệt tộc."
Hỏa Tầm Sưởng Minh không nói nữa.
Sở Chung Kỳ ôm lấy bờ vai hắn, nói: "Cô nương, ngươi thực sự rất đáng yêu."
Hỏa Tầm Sưởng Minh bỏ tay hắn ra, Sở Chung Kỳ lại khoác lên, nói: "Ta có lúc cảm thấy dáng vẻ người chưa trải sự đời như thế, rất giống muội muội ta."
Lý Đông Thanh chỉ vào Sở Chung Kỳ nói: "Đừng nói mấy lời linh tinh này với Sưởng Minh, hắn thật sự sẽ tin."
Sở Chung Kỳ lại càng cười lớn.
Sở Chung Kỳ nói: "Ngươi đi nhìn những nữ nhân theo sau đi, ngươi tương đối thích hợp nơi đó."
Hỏa Tầm Sưởng Minh tự giễu nở nụ cười, không nói gì nữa.
Lý Đông Thanh thật ra có thể hiểu Hỏa Tầm Sưởng Minh, hắn biết được tâm tình của Hỏa Tầm Sưởng Minh, khi rời khỏi thôn Khất Lão đêm hôm ấy, cảm giác khi đó hắn không có một ngày dám nhớ đến, sau đó cảm giác ly biệt lại từ từ bị đau đớn của hắn hòa tan. Mãi đến lúc sau, khi hắn bắt đầu chủ động lựa chọn ly biệt, cũng bắt đầu gánh vác trách nhiệm, cảm giác này đã triệt để biến mất. Thế nhưng cho dù Lý Đông Thanh không còn thứ tình cảm này, hắn cũng sẽ không đi cười nhạo Hỏa Tầm Sưởng Minh như Sở Chung Kỳ, bởi vì như thế kỳ thực chính là đang cười nhạo chính mình lúc trước, nhổ nước miếng vào chính mình của quá khứ. Sở Chung Kỳ tuy rằng thích nói một số đạo lý, mà trước đây cũng không có đáng ghét như ngày hôm nay, hắn hiển nhiên cũng bị động chạm tới.
Lý Đông Thanh chỉ vào Sở Chung Kỳ, nói: "Ngươi có chừng mực thôi."
Vương Tô Mẫn cười nói: "Nếu như hắn biết cái gì gọi là chừng mực, đã không đi tới ngày hôm nay."
"Muội muội," Sở Chung Kỳ cũng ý thức được quá trớn, hắn đuổi tới đụng vào vai Hỏa Tầm Sưởng Minh, "Vô ý mạo phạm, chỉ đùa ngươi một chút thôi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh lắc đầu, nói: "Không sao."
"Các ngươi xem," Sở Chung Kỳ chỉ vào Hỏa Tầm Sưởng Minh, cười nói, "Hắn thật sự rất giống muội muội ta, sau khi ta phạm lỗi, cũng là cái biểu tình này, câu nói này."
Hỏa Tầm Sưởng Minh bị hắn bức điên rồi, nói: "Cách ta xa một chút!"
Mà cũng bởi vì chuyện này, Hỏa Tầm Sưởng Minh rất nhanh chóng đã vượt qua trạng thái cảm xúc của chính mình, hơn nữa vì để thoát khỏi biệt danh mà Sở Chung Kỳ mới đặt cho hắn, cũng không đề cập tới những chuyện này nữa.
Lý Đông Thanh bắt đầu cảm thấy, Sở Chung Kỳ xác thực rất có phong cách của chính mình.
Cùng lúc đó, ở thành Trường An, đêm đó đối với tể tướng Điền Phẫn mà nói, cũng là một đêm đồng dạng gian nan.
Hắn một đêm không ngủ, toàn bộ người trong phủ cơ hồ đều trông giữ bên cạnh hắn, hắn ngồi bất động trước đèn, tóc hoa râm, khô héo giống như cỏ dại.
Điền Phẫn hô: "Các ngươi nghe đi!"
Phu nhân hắn mới lấy về nhà khóc lóc: "Rốt cuộc thì nghe cái gì?! Nghe cái gì chứ!"
Điền Phẫn nhiễm phải một căn bệnh lạ, thân thể hắn rất tốt, nhưng đến buổi tối lại luôn kinh sợ, có lúc sẽ mơ thấy ác mộng, ban ngày thì cả ngày ngẩn người. Hoàng thượng đến thăm hắn một lần, ngồi cùng hắn một lát, Điền Phẫn một câu cũng không nói với hắn.
Sau khi Lưu Triệt trở lại đã tìm một tể tướng lâm thời, cho hắn nghỉ dài hạn.
Phố phường đồn đãi: Điền Phẫn bị hồn phách của Ngụy Kỳ Hậu bám vào.
Rốt cuộc là có phải bị hồn phách bám lấy hay không, không ai có thể biết được, thế nhưng người luôn không ăn cơm, không ngủ, ốm đi rất nhanh, chết đi cũng rất nhanh.
Quý phủ của Điền Phẫn đã chuẩn bị mở tang sự rồi, cũng chỉ vài ngày như vậy nữa mà thôi.
Ngày hôm nay bệnh trạng của Điền Phẫn lại tăng thêm ảo thính, hắn cứ nghe thấy tiếng tuyết rơi, một mực tin là gió tuyết đang nổi, bắt hạ nhân đóng cửa sổ chặt vào một chút, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, ôm mấy cái chăn bông run lên.
Lúc hừng đông, bệnh tình đỡ hơn một chút, hắn bắt đầu ý thức được bản thân mình ngã bệnh, mấy ngày trước đó hắn căn bản là không ý thức được. Điền Phẫn hỏi người bên cạnh, chính mình này mấy ngày làm sao vậy, sau khi nghe xong hắn còn muốn ném chăn, chứng minh chính mình không có bệnh, kết quả mới vừa đứng lên đã thẳng tay thẳng chân ngã xuống.
Một hạ nhân đi tới, nói: "Lưu quận chúa cầu kiến."
Điền Phẫn từ trên mặt đất bò dậy, không muốn để người khác nâng mình, hắn giãy dụa cong người lên, bò đến trước chăn, ném mình lên phía trên, lại được hạ nhân đỡ lên. Điền Phẫn thở hổn hển mấy cái mới nói: "Để nàng đi vào."
Lưu Lăng ăn mặc vẫn rất diễm lệ, mái tóc đen bóng dùng một sợi dậy buộc phía sau, mặc một bộ khúc cư màu vàng nhạt, bước từng bước nhỏ đi vào, Điền Phẫn nhìn nàng, đầu đang cúi thấp cũng ngước lên nhìn nàng, miệng hơi giương lên.
Lưu Lăng nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lúc này đi lên phía trước, ngồi xổm trước mặt hắn, mặt kề vào mặt, hỏi: "Tể tướng! Ngươi làm sao..."
Điền Phẫn bắt đầu run rẩy, Lưu Lăng nhanh chóng đắp chăn cho hắn, Điền Phẫn nói: "Ta ngã bệnh..."
"Bệnh gì?" Lưu Lăng thân thiết hỏi.
Điền Phẫn lại không trả lời được, Ngụy Kỳ Hậu mới tang, hắn đã nhiễm bệnh, trong lòng hắn cũng đoán được chính mình làm sao mà nhiễm phải bệnh, thế nhưng hắn không dám nói.
Lưu Lăng từ khi hắn thành hôn tới nay, một lần cũng không bước qua cửa, mấy năm trước, nàng vẫn là tình nhân của tể tướng, tình cũ vẫn còn, nàng tiến đến bên tai Điền Phẫn, nói: "Chuyện của quỷ thần, cứ giao cho người chuyên xử lý quỷ thần đi làm, Điền Phẫn, ta tìm tới một người cho ngươi."
Năm đó Lưu Lăng muốn lấy lòng Trần hoàng hậu, hắn giới thiệu Sở Phục cho nàng, trong lòng Lưu Lăng lúc đó không chắc chắn, hi vọng Điền Phẫn nghĩ kế cho mình, giúp đỡ mình, Điền Phẫn tránh không kịp, hận không thể đuổi nàng ra khỏi phủ, Lưu Lăng lần này lại không nhắc đến chuyện năm đó, nàng tự nhận bản thân là một nữ nhân không chung thủy, người trong cả thiên hạ đều mắng nàng "phóng túng", mà trong lòng nàng có tình nghĩa, không chỉ biết mỗi lợi dụng nam nhân.
Điền Phẫn sau khi nghe xong, quả nhiên thái độ cùng năm đó hoàn toàn tương phản, hắn vội la lên: "Ai?! Để y đến nhìn ta một chút! Cứu ta với!"
Lưu Lăng nói: "Ta đã mang người đến rồi, đang ở ngoài cửa."
Dứt lời liền cất giọng: "Tiến vào đi!"
Một người nam nhân mặc trường bào màu đen đi vào, trên đầu y đội một cái nón rộng vành, phía trên phủ một mảnh vải đen, không thấy rõ tướng mạo, vóc người hơi gầy, nhỏ nhắn cân xứng, lộ ra bên ngoài bàn tay cùng cần cổ trắng như tuyết.
Điền Phẫn híp mắt, đánh giá y.
Nam nhân đi tới, khẽ nói: "Tể tướng."
Điền Phẫn còn đang phát run, nam nhân chỉ bắt tay thả bên tai hắn, nặn nặn vành tai của hắn, Điền Phẫn đã không run nữa, hắn sửng sốt một chút, lúc này lập tức mừng rỡ, quỳ xuống, nói: "Cứu ta, đại sư, cứu ta!"
Nam nhân chà xát ngón tay, giống như chạm phải vật gì bẩn thỉu, sau đó quay đầu nói với Lưu Lăng: "Lưu quận chúa ra ngoài đợi một chút đi."
Lưu Lăng đứng dậy, cũng cười nói: "Được, được, vậy ta đi ra ngoài chờ một chút."
Điền Phẫn cho người hầu lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Nam nhân tháo nón rộng vành xuống, Điền Phẫn nhìn gương mặt kia, sửng sốt một chút. Ninh Hòa Trần đã quen dáng vẻ người khác nhìn thấy gương mặt mình, đặt nón rộng vành sang một bên.
Điền Phẫn nói: "Ta có phải là đã từng gặp ngươi ở đâu rồi không?"
"Có thể đi," Ninh Hòa Trần không hề lo lắng, nói, "Ta ở Trường An cũng được một thời gian rồi."
Điền Phẫn vẫn đang nhìn gương mặt y, không biết đã chìm vào suy tư gì rồi.
Điền Phẫn nói: "Ngươi tên gì?"
Lúc này bệnh của hắn đã triệt để tốt lên, thậm chí bắt đầu nghi ngờ cảm xúc mờ mịt như vậy.
"Ngươi hỏi cái nào?" Ninh Hòa Trần nói.
Điền Phẫn không nói gì.
Ninh Hòa Trần mỉm cười hỏi: "Ngươi có biết tại sao bây giờ ngươi có thể tỉnh táo như vậy không?"
Điền Phẫn chỉ là khó hiểu, mà đột nhiên lại cảm nhận được nguy hiểm.
Ninh Hòa Trần móc ra một bình thuốc nho nhỏ, nói: "Vật này, ta mới vừa bôi một chút lên ngón tay, ngươi đã khỏi hẳn, một vật rất thần kỳ, đúng không?"
Điền Phẫn: "Ngươi đòi tiền?"
"Không không," Ninh Hòa Trần nhìn qua cũng có chút hơi gấp, thuận miệng nói, "Không cần tiền, nghe ta nói hai câu là được, ta vẫn để ở đây." Y tùy tiện bỏ chiếc bình nhỏ miệng vàng kia lên trước bàn.
Điền Phẫn liếc mắt nhìn, hắn vươn tay, ra hiệu cứ nói không sao.
Ninh Hòa Trần lại hỏi một lần: "Ngươi biết vì sao mình lại tỉnh táo như thế không?" Lần này còn lễ phép hơn một chút.
Điền Phẫn nói: "Ngươi không phải nói bởi vì thuốc bột kia sao."
"Ờ, đúng," Ninh Hòa Trần cười nói, "Mà vốn là có thể không cần bước này, ngươi chết ở đây là được, ta không cần thiết đến đây. Nhưng ta lại muốn nói, ta đặc biệt đến chuyến này, chính là muốn cho ngươi biết mình chết như thế nào."
Vừa dứt lời, Điền Phẫn đột nhiên giống như bị bóp chặt yết hầu, lập tức cảm thấy nghẹt thở, hắn đè lại cổ mình, trợn to hai mắt nhìn Ninh Hòa Trần.
Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, còn mang theo ý cười, trước sau vẫn luôn nhàn nhạt.
"Bởi vì Ngụy Kỳ Hậu," Ninh Hòa Trần nói, "Ta thay người khác giúp Ngụy Kỳ Hậu báo thù."
Nếu như là mối thù của chính Ninh Hòa Trần, y sẽ không lao lực như thế, nhất định phải phí nhiều khí lực như vậy. Y phí sức quanh co như vậy, là bởi vì phải thay một đứa ngốc trả lại ân tình do đời trước của hắn để lại.
Trên trán Điền Phẫn nổi lên gân xanh, từng bước từng bước muốn bò đến bên cạnh y, Ninh Hòa Trần nhẹ nhàng cầm cái bình nhỏ kia lên, sau đó nhìn hắn bò đến dưới gối mình, nắm lấy bắp đùi của chính mình. Ninh Hòa Trần ngay cả quỷ cũng không sợ, huống chi là một người.
"Tể tướng, ngươi cùng ta đều là chó đã cắn chặt thịt sẽ không thả ra." Ninh Hòa Trần cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc xơ xác của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói, "Ta đã cứu hắn hai lần, ngươi vẫn cứ hại chết hắn."
Điền Phẫn ngã chổng vó, ngửa đầu lên, mặt nín đến đỏ bừng, hắn sắp chết rồi. Ninh Hòa Trần lại tha cho hắn một mạng, Điền Phẫn hít vào một ngụm khí thật lớn, còn nín nữa sẽ chết mất. Ninh Hòa Trần là đang dằn vặt hắn.
Điền Phẫn nhìn chằm chặp y, giống như đang nhìn ác linh, thế nhưng hắn căn bản không tìm thấy được một tình cảm nào trong đôi mắt của Ninh Hòa Trần, hoặc là nói sợ hãi, sợ hãi đối với một kẻ hấp hối sắp chết. . Google ngay trang # TгùмTr uyện. ME #
Điền Phẫn từ trong lồng ngực nặn ra một từ, hắn nói: "Ngươi..."
"Ta." Ninh Hòa Trần đứng dậy, ném chiếc lọ xuống đất, nhìn Điền Phẫn giống như chó dữ nhào tới, lại không tìm được miệng lọ.
Chiếc lọ kia căn bản cũng không có miệng.
Ninh Hòa Trần quay người đi, lưu lại mùi hương thật ngọt, Điền Phẫn đã khôi phục hô hấp, hắn giống như thoát lực ngã trên mặt đất, lại như kỳ tích mà khôi phục thể lực.
Trong đầu hắn đều quanh quẩn câu nói của Ninh Hòa Trần trước khi đi: "Ngươi ngày mai chết."
Ngươi ngày mai chết. Điền Phẫn rúc vào bên trong chăn, mồ hôi lạnh túa ra một thân, bây giờ đã là buổi sáng, đến ngày mai còn có mấy canh giờ?
Miệng không thể nói, mồ hôi lạnh liên tục túa ra, hắn ngoại trừ chờ chết, cái gì cũng không biết.
Ninh Hòa Trần đi ra ngoài, đi dưới ánh mặt trời, rõ ràng khí trời tháng sáu rất tốt, nhưng lại không cảm thấy mấy phần ấm áp. Y tháo nón rộng vành xuống, quay người trở về nhà, vừa vào cửa, Tư Mã Tương Như đã ở bên trong chờ y. Nhìn y mặc trang phục này, hỏi: "Ngươi đang để tang cho ai sao?"
Ninh Hòa Trần liếc hắn một cái, để nón rộng vành qua một bên, ngồi xuống.
Tư Mã Tương Như nói: "Đừng như thế này, không có nợ ngươi."
"Khát không?" Tư Mã Tương Như lại nói, "Rót cho ngươi chút trà? Ăn cơm chưa?"
Ninh Hòa Trần lúc này mới đặt tầm mắt lên trên người hắn, hiển nhiên là không nhịn được nữa, Tư Mã Tương Như thức thời mà từ trong lòng móc ra một quyển thẻ tre, nói: "Thật sự ngại quá, ca, sách thẻ tre này của ngươi, lần trước đưa đến rồi, kết quả ta lại quên mất đưa cho ngươi."
Ninh Hòa Trần nhận lấy, cười lạnh một tiếng, sau đó hỏi: "Thư của ta, chẳng lẽ không nên đưa đến chỗ ta hay sao? Từ khi nào phải qua tay ngươi rồi?"
Tư Mã Tương Như: "..."
Ninh Hòa Trần mở thẻ tre ra đọc nhanh lướt qua, nhìn một chút, thần sắc xác thực thay đổi. Tư Mã Tương Như còn không chờ y nói chuyện đã lên tiếng: "Ca, ca, không phải chuyện như vậy, ta không nghĩ tới sẽ là thật sự, Mân Việt nói muốn tạo phản, nói mấy năm rồi, ai biết lại thành thật đâu, chỉ là sợ ngươi kích động thôi."
Ninh Hòa Trần một câu cũng không muốn nghe, cả giận nói: "Cút!"
Tư Mã Tương Như giống như vó ngựa không ngừng lăn, trước khi lăn còn giúp y đóng cửa lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT