Bên trong xe, Giang Hạo vẫn tiếp tục đánh giá Đường Ngọc Phỉ, Đường Ngọc Phỉ cũng không kiêu ngạo, siểm nịnh hay sợ hãi nhìn ông, ánh mắt của cô vô cùng bình đạm thản nhiên, hoàn toàn chẳng giống một người học sinh cao trung chút nào.
Giang Hạo khẽ thở dài, ngay sau đó cảm thấy hơi bất mãn, ông không hề thích thái độ như vậy của Đường Ngọc Phỉ.
Ánh mắt của ông bỗng trở nên âm trầm, rồi mở miệng cất lời.
- Cô là Đường Ngọc Phỉ?
- Là tôi.
Đối diện với người trước mặt, Đường Ngọc Phỉ thật sự không vui cho nổi.
Giang Hạo lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ, nói.
- Mặc kệ cô chăm sóc con trai tôi vì mục đích gì, trong tấm thẻ này có số tiền hơn 10 vạn, coi như là quà cảm ơn.
- Không có ý gì cả, cơ mà tôi cũng chẳng phải là bảo mẫu.
Đường Ngọc Phỉ khinh miệt, cười như không cười nhìn Giang Hạo.
- Giang tiên sinh ở Mỹ nhiều năm rồi, hóa ra vẫn còn nhớ bản thân có một đứa con trai?
Nói không khách khí như vậy, lớp ngụy trang lễ độ của Giang Hạo cũng không còn nữa, ông lạnh lùng soi xét Đường Ngọc Phỉ, hiển nhiên lộ ra nhiều phần bất mãn cùng ngờ vực.
- Hạ Uyển Nhi đang ở đâu?
Giang Hạo đã trở lại, thì liệu Hạ Uyển Nhi sẽ quay về hay không? Chẳng lẽ bây giờ cô ta đang chạm mặt với Giang Yển rồi sao?
Nghĩ đến đây, Đường Ngọc Phỉ bất chợt căng thẳng, không muốn dây dưa với Giang Hạo thêm nữa, hận không thể lập tức chạy như bay trở về nhà.
Nhưng mà Giang Hạo lại cau mày, nhàn nhạt cất lời.
- Đường tiểu thư biết Uyển Nhi? Nó vẫn còn đang ở bên Mỹ. Tôi không thích mắc nợ người khác, mười vạn này cũng không đáng là bao, tuy nhiên hy vọng cô vẫn nhận lấy. Còn nữa, đồ của cô ở chỗ Giang Yển, tôi mong cô nên mang chúng về đi, tòa nhà chung cư kia không lâu nữa sẽ được tôi bán đi.
Đường Ngọc Phỉ vẫn không thể hoàn hồn sau chuyện Hạ Uyển Nhi chưa trở về Trung Quốc, nhưng khi nghe thấy những lời kia, cô lập tức liền nắm chặt tay lại, giận dữ hỏi.
- Bán đi sao? Đó là nhà của Giang Yển, tạo sao lại phải bán đi chứ?
- Đường tiểu thư, cô đã vượt quá giới hạn rồi.
Gương mặt của Giang Hạo trở nên đen kịt, giọng điệu cũng tăng lớn thêm. Lông mày của ông theo thói quen mà nhăn lại, lộ ra vài phần đe dọa tới thô bạo.
Tuy đã biết ông ta là một người lòng lang dạ thú đánh đập vợ con, nhưng Đường Ngọc Phỉ lại không sợ chút nào, cô vung tay tát vào mặt Giang Hạo, phát ra một tiếng vang thâm thúy.
- Giang tổng, ông hẳn sẽ không mang Giang Yển về nước Mỹ đâu nhỉ, dù sao thì anh ấy cũng chỉ là con của vợ cũ thôi mà.
Đường Ngọc Phỉ lạnh lẽo châm chọc trong ánh mắt, không màng tới ánh mắt giết người của Giang Hạo. Nam nhân trước mặt đã từng bức vợ cả tự sát, vứt bỏ con cái để một mình đi sang nước Mỹ, rồi cưới một người phụ nữ có gia thế bối cảnh, xây dựng lại một mái ấm tưởng chừng như rất hạnh phúc.
Giang Yển bị ông ta xem thành vết nhơ cả cuộc đời, bỏ rơi hắn hệt như một chiếc giày rách, thế mà bây giờ ông ta lại vội vã từ Mỹ trở về, nơi nương náu duy nhất của hắn cũng phải cướp đi, ông ta còn có lương tâm hay sao?
Cảm giác khinh bỉ tràn ngập trong lòng, Đường Ngọc Phỉ không khỏi phân trần đẩy cửa xe ra, ở thêm với ông ta một giây nữa thôi, cô cũng cảm thấy buồn nôn lắm rồi.
Cửa kính chiếc xe được hạ xuống, Giang Hạo nhìn cô với gương mặt vừa sợ hãi lại tức giận.
- Đường Ngọc Phỉ, là ai đã nói cho cô?
Chẳng lẽ tất cả đều là do Giang Yển tự mình nói ra? Rốt cuộc, hắn đã nói bao nhiêu điều ở sau lưng làm tổn hại tới thanh danh của ông ta rồi?!
Đường Ngọc Phỉ hơi cong môi, ánh mắt nhìn thẳng vào trái tim của Giang Hạo tựa như một mũi kiếm sắc bén.
- Giang Hạo, ông đã hại chết vợ cả, sinh ra mà không nuôi dưỡng, bây giờ ông còn muốn cướp thứ gì nữa từ đứa con trai đã hai bàn tay trắng? Hồi ức? Tự do?
- Mấy năm nay, chẳng lẽ ông không có bị những cơn ác mộng bám lấy sao?
Cô lạnh lùng nói cất lời, và cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông kia thêm một lần nào nữa. Bây giờ cô chỉ mong mình có thể nhanh chóng quay trở lại bên cạnh Giang Yển, bản thân không ở đó, liệu hắn có đang sợ hãi hay không?
Nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Giang Yển, Đường Ngọc Phỉ lại cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹn.
Thở hồng hộc mà chạy về chung cư, chỉ thấy cánh cửa đang khép hờ, cô lập tức đẩy ra, trông thấy trên mặt đất đang vô cùng hỗn độn.
Chậu cây rơi xuống đất, mảnh sành vỡ vụn lẫn lộn trên mặt đất, lộ ra những vết chân rải rác. Con búp bê xinh xắn trên ghế sofa đã chật vật ngã xuống đất, bộ váy trắng muốt lấm tấm những vết bẩn. Mà trên bàn, những đóa bách hợp đã được cô cắt tỉa cẩn thận vào buổi sáng cũng đổ vỡ, mặt bàn dính đầy vết nước chưa kịp lau khô.
Đường Ngọc Phỉ đứng ở cửa, khung cảnh trước mặt khiến cho cô cảm thấy choáng váng. Cô chỉ mới rời khỏi được nửa ngày, mà ở đây đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Giang Yển?
Cô ngập ngừng hô lên, nhưng lại không phát hiện ra giọng nói của mình đang run rẩy.
Âm thanh vang lên trong căn hộ trống trải, mái ấm tràn đầy sự vui vẻ cùng náo nhiệt đã lấy lại vẻ tịch mịch như ban đầu, như thể hết thảy trước đó chỉ là giấc mơ hão huyền mà thôi.
Chẳng có ai đáp lại cô, chắc hẳn Giang Yển không có ở đây.
Đường Ngọc Phỉ hung hăng đá vào chậu cây bên cạnh, đồ sứ đập vào tường, vỡ tan tành. Cô chạy lên tầng, đẩy cửa phòng Giang Yển ra, trước mắt chính là chai lọ, thuốc men nằm rải rác trên sàn, tấm trải giường còn rơi xuống mặt đất, trên sắc trắng tinh vẫn còn dính cả vết máu.
Ngơ ngẩn một hồi lâu, Đường Ngọc Phỉ lúc này mới chậm rãi tiến tới rồi ngồi xuống, trên lọ thuốc được ghi hai chữ Axit Clohidric Sertraline và Alprazolam (*).
(*) Alprazolam, được bán dưới tên thương hiệu Xanax, trong số những loại khác, là một loại thuốc an thần tác dụng ngắn thuộc nhóm triazolobenzodiazepine, là các benzodiazepine được hợp nhất với một vòng triazole.
(*) Axit Clohidric Sertraline là thuốc chống trầm cảm.
Đơn thuốc và giấy khám hình như đã bị giấu từ lâu, có hơi hơi ố vàng, dòng chữ cũng mờ dần, nhưng Đường Ngọc Phỉ vẫn nhìn ra được chính xác hai chữ "Trầm cảm" cùng "Rối loạn nhân cách", nổi bật đến chướng mắt.
Đưa tay sờ trán, Đường Ngọc Phỉ cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới gỡ "Trùng động" trên cổ tay xuống, liên tục kết nối với cô thư ký nhỏ ở thế giới thực.
- Đường tỷ, đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giọng nói quen thuộc của cô thư ký từ "Trùng động" truyền đến.
- Quỹ đạo của thế giới nhiệm vụ đã ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi, tôi cần phải khiếu nại với công ty, và cũng rất cần một lời giải thích.
Đường Ngọc Phỉ hít sâu một hơi, giọng điệu vẫn khó tránh khỏi tức giận.
- Khoảng thời gian Giang Hạo trở về Trung Quốc đã nhanh hơn kịch bản tận một tuần, nhưng nữ chủ lại không trở về cùng với ông ta, còn nam phụ cũng biệt tăm mất tích.
Biết rõ sự tình nghiêm trọng, giọng điệu của cô thư ký nhỏ bỗng trở nên nghiêm nghị.
- Đường tỷ, em sẽ lập tức báo cáo chuyện này với quản lý cấp cao của công ty, trong vòng nửa tháng em sẽ cố gắng liên lạc lại với chị.
- Ba ngày.
- Đường tỷ, chị cũng biết rằng trình tự xử lý công chuyện của người chấp hành là dựa vào thứ hạng mà, bây giờ chị căn bản...
- Tôi không thể chờ lâu như vậy được, trong vòng ba ngày tôi cần phải biết nguyên nhân rồi, nếu không tôi cũng chẳng thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì.
Lời nói của Đường Ngọc Phỉ đựng chứa sự lạnh lùng vô hạn, khiến cho thư ký nhỏ rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Cô ấy quên mất, người này đã từng là CEO của huyễn thế a.
- Em hiểu rồi, Đường tỷ.
Ánh sáng của "Trùng động" bỗng ảm đạm đi, không còn giọng nói của thư ký nhỏ vang vọng tới nữa. Cô biết rằng thời gian của thế giới nhiệm vụ và thế giới hiện thực là khác nhau, nhưng Giang Yển không thể chờ đợi. Bây giờ mọi chuyện đều đã thoát khỏi tầm kiểm soát, cô hoàn toàn không đoán được ra bước tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
Ổn định tâm trí, cô sờ vào tấm danh thiếp đang nằm trong túi mình, đó là thứ mà trợ lý của Giang Hạo đưa cho cô không lâu trước đó.
Giang Yển mất tích, chắc hẳn phải có liên quan tới Giang Hạo.
Cô bấm số điện thoại trên danh thiếp, ngay sau đó phía bên kia đã nhận máy. Không đợi đối phương nói chuyện, Đường Ngọc Phỉ đã lạnh lùng cất lời:
- Để Giang Hạo nhận cuộc điện thoại.
Porsche vững vàng chạy trên đường, Giang Hạo ngồi ở ghế sau xoa xoa vầng thái dương của mình, cơn tức giận trong lòng chưa thể tiêu tan hết. Bên tai vẫn còn loáng thoáng câu nói của nữ hài kia, khiến cho ông ta bực bội không thôi.
Trợ lý ở phía trước ngừng một chút, đưa chiếc điện thoại ra khỏi miệng, lúc này mới quay đầu cung kính hỏi Giang Hạo.
- Giang tổng, Đường Ngọc nói rằng muốn ngài tiếp nhận điện thoại.
Đường Ngọc Phỉ? Lại là cô? Giang Hạo mở to mắt, trong cặp mắt hiện lên một trận bão tố, giống đến bảy phần với Giang Yển, nhưng thứ khí chất mà ông toát ra, lại vô cùng uy nghiêm và nóng nảy, khác xa với hồi còn trai trẻ.
- Có chuyện gì vậy? Cô hối hận vì đã không lấy số tiền kia sao?
Ông đã điều tra Đường Ngọc Phỉ, và biết rằng cô cũng chỉ là một nữ lưu manh hư hỏng, cha mẹ thì đang làm kinh doanh ở nước ngoài, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về cho cô. Nhưng đã vậy, cô vẫn đi tống tiền những người khác để kiếm tiền bảo kê.
Đối với người như vậy, ông cũng không quan tâm đến mục đích mà cô đi tiếp cận Giang Yển, nhưng cô lại dám nói năng lỗ mãng với ông ta, chính chuyện này đã khiến ông vô cùng tức giận.
Chân trước vừa bước, chân sau lại gọi, Giang Hạo lập tức cho rằng, vẻ kiên cường của Đường Ngọc Phỉ chỉ là giả vờ thôi, chắc chắn cô đã hối hận vì không nhận lấy số tiền mười vạn rồi.
- Cô ấy không nói nguyên do, chỉ nói muốn trò chuyện với ngài.
Trợ lý lắc đầu.
Giang Hạo suy nghĩ một chút rồi bắt máy, tiếp nhận cuộc điện thoại, bên tai giọng nói quen thuộc của nữ hài, mang theo lời chỉ trích sắc bén.
- Là ông cho người mang Giang Yển đi sao?
Đường Ngọc Phỉ kiềm nén sự lửa giận, căn phòng hỗn độn thành như này, cô cũng biết là có nhiều người tới, khiến cho Giang Yển kịch liệt phản kháng.
- Là tôi.
Không ngờ rằng cô sẽ hỏi tới chuyện này, Giang Hạo hơi sửng sốt một chút, rồi không chút do dự thừa nhận.
Đường Ngọc Phỉ bất giác nắm chặt lại chiếc di động.
- Ông đã đưa anh ấy tới nơi nào rồi!
- Tất nhiên là nơi mà nó nên tới, con trai của tôi bị bệnh, thân là cha ruột, đương nhiên là phải hoàn thành trách nhiệm.
Giang Hạo nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Đường Ngọc Phỉ hận không thể xông tới tát vào mặt ông một cái. Một tên cặn bã như vậy sao có thể xứng làm cha?
Cô kiềm chế cơn tức giận.
- Hai từ trách nhiệm này từ miệng ông nhổ ra thật khiến cho người ta buồn nôn mà, ông vứt bỏ anh ấy cô độc một mình ở Trung Quốc lâu như vậy, thì còn dựa vào gì mà có thể nhúng tay vào cuộc sống của anh ấy, những ngày ở nước Mỹ của ông chẳng phải quá sung sướng rồi sao?! Giang Yển cũng không muốn gặp lại ông đâu, anh ấy còn ước ông cút đi càng xa càng tốt!
Giang Hạo lại không nổi giận, ông ta trầm mặc một chút rồi cười ha ha lên, dường như cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều cực kì thú vị.
- Đường tiểu thư, cô thật sự khiến cho tôi kinh ngạc, chẳng phải những tin này đều là do cô nói cho tôi hay sao?
- Ông nói cái gì?
Đường Ngọc Phỉ sững sờ tại chỗ như thể bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu, trái tim cô lạnh lẽo tới cực điểm, nhất thời không thể đoán ra ý của ông ta.
Sao cô lại nói cho Giang Hạo được?
- Không lâu trước đó tôi có kiểm tra hòm thư, phát hiện có một bưu kiện được gửi từ Trung Quốc, bên trong ghi rất rõ ràng rằng bây giờ tinh thần của con trai tôi rất đáng lo ngại, vì vậy nên tôi mới từ Mỹ trở về để giải quyết.
Giang Hạo không nhanh không chậm cất lời, cúi đầu thưởng thức lá bài nhỏ trong tay, trên gương mặt không hề có một chút cảm xúc.
Tuy rằng ông không muốn nhìn thấy Giang Yển, nhưng dù sao thì hắn cũng có quan hệ huyết thống với ông. Nếu hắn xảy ra vấn đề gì, vết nhơ sẽ để lại trên người bản thân cả, cho nên ông ta cần phải xử lý sạch sẽ mối nguy hiểm tiềm tàng này
Thứ đồ đáng ghét như thế này, qua nhiều năm như vậy vẫn không thể để ông ta bớt lo!
Ông tiếp tục nói.
- Người gửi bưu kiện, chẳng phải chính là Đường tiểu thư hay sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT