[Tom, tớ muốn đến trường với cậu] Nagini ỷ vào việc Dumbledore không hiểu xà ngữ, rung đùi tê tê nói.
Tom không đáp lời mà nhìn Dumbledore nói “Thưa ngài, nếu tôi đến rường, tôi nghĩ, tôi cần mang theo bạn của mình, Nana”
“Dĩ nhiên, Hogwarts cho phép học sinh mang theo một sủng vật, ví dụ như là chim cú mèo để đưa thư, một con mèo hoặc một con cóc, nhưng mà, một con rắn, đứa nhỏ, con phải thừa nhận nó rất nguy hiểm, hơn nữa rắn không thuộc phạm vi sủng vật được nói đến”
“Trên nội quy trường học có viết rõ ràng không được phép mang rắn đi sao?” Tom không để ý lời giải thích của Dumbledore, tiếp tục hỏi.
“Không có, nhưng mà — —“
Tom dứt khoát đánh gãy lời của Dumbledore “Xin lỗi ngài, nhưng mà Nana là người bạn quan trọng nhất của tôi, tôi không thể bỏ cậu ấy lại được”
Dumbledore có chút kinh ngạc vì sự kiên trì của To, lo lắng một lát mới nói “Có lẽ, nếu con có thể cam đoan Nana của con, vị tiểu thư mê người nhưng nguy hiểm này không làm mất an toàn của người khác thì được”
[Tê tê — — Ông mới nguy hiểm đó, lão ông mật đáng ghét!] Nagini dựa vào cánh tay của Tom, thè lưỡi châm chọc.
Lão ong mật? Tom nghe cách xưng hồ kỳ quái này thì nhướng mày một cái, sau đó nói “Dĩ nhiên, tôi có thể cam đoan Nana sẽ không cắn người, tôi tin tưởng, cậu ấy sẽ không làm việc ghê tởm như thế”
“Như vậy, Ton, bây giờ chúng ta nói đến vấn đề đến trường của con”
Tom sờ đầu Nagini, xoay người, bình thản nói với Dumbledore “Tôi không có tiền”
“Đó là chuyện đơn giản” Dumbledore lấy túi tiền trong túi áo ra “Hogwarts có một quỹ tiền chuyên cung cấp mua sách và áo choàng cho học sinh. Có điều sách ma pháp của con có thể sẽ mua đồ dùng qua, nhưng mà — —“
“Mua sách ma pháp ở đâu?” Tom ngắt lời Dumbledore, Nagini nhíu mày, dùng đuôi chọt Tom một cái [Lễ phép, Tom, cho dù ghét hắn cũng phải kiên trì lễ phép của cậu]
Tom sửng sốt, sau đó cầm túi tiền, bên trong là một đống tiền galleon, sau đó miễn cưỡng nói “Rất cảm ơn ngài”
“Ở hẻm Xéo” Dumbledore nói, hắn nhìn được Tom đang lễ phép với mình “Tôi có mang theo danh sách cần dùng lúc vào học. Tôi có thể mang con đi mua những thứ đó — —“
“Ngài muốn đi theo tôi?” Tom ngẩng đầu lên hỏi.
“Đương nhiên, nếu con — —“
“Cảm ơn” Tom nói “Nhưng tôi quen làm việc một mình, tôi muốn đi Luân Đôn một mình. Như vậy, nên đi vào Hẻm Xéo này thế nào — — thưa ngài?” Hắn gặp ánh mắt của Dumbledore nên đành thêm hai chữ cuối cùng.
Dumbledore đưa bức thư có danh sách cần thiết cho To, lại nói đường đi từ cô nhi viện đến Quán Cái Vạc Lủng, sau đó nói “Con có thể thấy nó, cho dù xung quanh là Muggle — — cũng chính là những người không bết ma pháp – không nhìn thấy. Hỏi thăm ông chủ quán bar Tom – rất dễ nhớ, trùng tên của con — —“
Tom tức giận đến mức run người, giống như ngậm phải con ruồi trong miệng. Nagini cảm nhận được sự run rẩy của Tom, cọ hắn một cái, sau đó bất đắc dĩ nói [Tom, cậu phải giữ bình tĩnh]
“Hình như con không thích cái tên ‘Tom’ này!”
“Người tên ‘Tom’ rất nhiều” Tom cười nhạt, sau đó khó chịu nói “Cha tôi là phù thủy sao? Bọn họ nói cho tôi ông ấy cũng tên Tom Riddle”
“Xin lỗi, tôi không biết” Dumbledore dịu dàng nói.
“Mẹ tôi không biết ma pháp, nếu không bà sẽ không chết” Tom nói với Dumbledore nhưng lại giống như đang lầm bầm “Nhất định là cha tôi. Hư vậy — — Tôi mua những thứ này xong — —- Khi nào thì có thể đến trường Hogwarts?”
“Tất cả chi tiết đều viết trên bức thư thứ hai” Dumbledore nói “Ngày 1 tháng 9, xuất phát ở nhà ga King’s Cross. Trong bức thư có một tấm vé xe lửa”
Tom gật đầu.
Dumbledore đứng lên, vươn tay ra.
Tom cũng nắm tay hắn, nhưng không nói gì nữa. Vốn tính hỏi một chút, xem Dumbledore có biết chuyện nói chuyện với rắn không, nhưng Nagini lại không thích người khác biết chuyện này, hơn nữa lại không có ấn tượng tốt với Dumbledore, Tom cũng ngậm miệng. Nhưng hắn lại nghĩ đến sự thất lạc trong mắt Dumbledore.
“Vậy Tom còn có chuyện gì sao?” Giọng điệu của hắn rất tùy tiện, nhưng ánh mắt lại đánh giá mặt Tom. Hai người đứng đó một lát, một người đàn ông và cậu bé nhìn nhau chằm chằm, sau đó buông tay, Dumbledore đi về phía cửa.
Người Tom hơi ngừng lại “Không, không có, rất cảm ơn ngài đã đến” Dưới sự ép buộc của Nagini, Tom lễ phép vô cùng.
“Được rồi, hẹn gặp lại, Tom. Chúng ta sẽ gặp nhau ở Hogwarts” Dumbledore không thích ứng với sự lễ phép này của Tom, chào tạm biệt xong thì rời khỏi nhanh chóng.
Đợi đến lúc Dumbledore đi rồi, Nagini mới chui ra từ tui sáo của Tom, sau đó bắt đầu trườn quanh Tom [Tom, cánh tay cậu sao rồi? Xin lỗi, tớ — —]
[Tớ không sao, Nana, cậu đừng lo lắng, không phải lỗi của cậu!] Tom dịu dàng nói, sau đó kéo tay áo lên, trên cánh tay hắn đã xanh tím, giống như bị dây thừng quấn chặt vậy.
Nagini nhìn cánh tay xanh tím của Tom, hốc mắt có chút ửng hồng, nghẹn ngào nói [Xin lỗi Tom] Vừa nãy còn trách To không bình tĩnh, nhưng bản thân ở trong ống tay áo của Tom còn mất bình tĩnh hơn, cô lại làm Tom đau như vậy.
[Không sao, Nana, mấy ngày sau sẽ tốt, tớ biết cậu nhắc nhở tớ] Tom cười, ý cười trong đôi mắt của hắn rõ ràng, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Nagini, biết cô đem mọi chuyện ném lên đầu Dumbledore, không nói gì, chỉ trấn an, sờ đầu nhỏ của cô.
[Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm ở Hẻm Xéo sao?] Tom đổi đề tài mới, tránh cho Nagini vì hắn bị thương mà tự trách, làm lòng không vui vẻ.
[Được rồi, ừm, hy vọng ngày mai tới thật nhanh] Nagini gật đầu.
[Nana, đến đây, cậu vào trong túi áo tớ trước, một lát tớ phải đi nói với bà già kia]
[Ừ, Tom, để tớ quấn trên cổ tay cậu đi, tớ sẽ cẩn thân] Nagini áy náy nói.
[Tốt] Tom không để ý, cười khẽ, vươn tay không bị thương ra.
Sáng sớm hôm sau, dựa theo sự chỉ dẫn của Dumbledore hôm qua, To và Nagini cầm bức thư Dumbledore để lại đi khỏi phòng. Đó là một bức thư màu vàng, ở giữa dùng mực xanh viết: Gửi Tom Riddle, bên trái làm một huy chương màu tím: một con sư tử, một con ưng, một con hoan và một con rắn hợp xung quanh chữ H.
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT HOGWARTS.
Hiệu trưởng: Armando Dippet (Hiệu trưởng được thừa nhận bởi Liên đoàn ma pháp quốc tế)
Trò Riddle thân mến,
Chúng tôi rất vui khi báo cho trò biết rằng, trò đã được trường ma pháp Hogwarts tuyển chọn. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.
Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú hồi âm của trò, chậm nhất là ngày 31 tháng 7.
Kính thư,
Trợ lý hiệu trưởng Albus Dumbledore.
[Tom, cái tờ mua sắm ở đâu?]
[Ở trong thư] Tom vừa nói vừa lấy tờ da dê còn lại ra.
HỌC VIỆN PHÁP THUẬT HOGWARTS.
ĐỒNG PHỤC
Học sinh năm thứ nhất cần:
- Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen)
- Một nón đỉnh nhọn đội ban ngày (màu đen)
- Một đôi gang tay bảo vệ (Bằng da rồng hoặc tương tự)
- Một áo chùm mùa đông (màu đen, thắt lưng bạc)
Chú ý: Đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.
[Sách giáo khoa]
Tất cả các học sinh năm nhất cần:
- Sách thần chú cơ bản (lớp 1) của Miranda Goshawk
- Lịch sử Pháp thuật của Bathilda Bagshot.
- Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling
- Hướng dẫn biến hình dành cho người mới học của Emeric Switch
- Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.
- Đề cương phép lạ và độc dược của Arrsenius Jigger
- Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander
- Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trible.
[TRANG BỊ KHÁC]
- Một cây đũa phép
- Một cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)
- Một bộ ống nghiệm thủy tinh.
- Một kính viễn vọng.
- Một bộ cân đồng.
Học sinh có thể mang theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.
Phụ huynh lưu ý: Học sinh năm nhất không được phép mang chổi riêng.
[Được rồi, nhưng thứ này không nhiều lắm, chúng ta nhanh một chút là có thể mua trong hôm nay] Nagini nghĩ một lát rồi nói. Theo lý thuyết, những người khác đều có giáo sư ở Hogwarts dẫn đi, hơn nữa là do mọi người phân công hợp tác mới có thể mua đồ trong một ngày, nếu cô cùng với Tom thì cũng có thể đánh nhanh thắng nhanh.
Cắn bánh mì khô đơn giản, Tom mang Nagini rời khỏi cô nhi viện.
Bọn họ đi qua hiệu sách, tiệm đĩa nhạc, cửa hàng quần áo, rạp chiếu phim, dưới dự ảnh hưởng của khủng hoảng kinh tế, rất nhiều cửa hàng không có khách. Hơn nữa, bây giờ đan glaf sáng sớm, người đi trên đường rất ít.
“Là nơi này” Tom dừng lại “Quán Cái Vạc Lủng”
Nagini gật đầu, lén lút thò đầu ra nhìn người đi đường.
Đây là một quán bar nhỏ hẹp dơ bẩn. Người đi qua vội vàng không thèm liếc nó một cái. Ánh mắt của bọn họ chỉ dừng ở tiệm nhạc bên cạnh. Quả nhiên, người thường không thể thấy Quán Cái Vạc Lủng.
Là nơi nổi tiếng, nhưng đây rất bẩn. Mấy ông bà lão cầm ly nhỏ uống rượu, ồn ào náo nhiệt. Một cậu bé với bộ đồ sạch sẽ đi vào, cậu vừa mới vào cửa thì tiếng ồn ào náo nhiệt ngừng lại.
Tom biết mọi người ở nơi này, nhìn thấy một thiếu niên cỡ xấp xỉ mình đi vào, tất cả mọi người đều tập trung lên người Tom.
“Xin chào, đứa nhỏ, có cần giúp đỡ không?” Chủ quán bar Tom nhiệt tình hỏi.
“Xin chào, tôi là học sinh mới của trường Hogwarts, tôi cần vào Hẻm Xéo để mua vài thứ, ngài có thể chỉ cách cho tôi không?” Tom nho nhã nói.
“Dĩ nhiên, đi theo tôi!” Tom cười nói “À, một phù thủy nhỏ, cậu không có giáo sư chỉ đường sao?”
“Đúng thế, tôi nghĩ mình có thể làm tốt” Tom không hứng thú trả lời.
“À, xem ra là một đứa nhỏ thông minh” Tom cười trêu ghẹo, sau đó bắt đầu đếm gạch trên tường.
“Đếm lên trên ba viên — Sau đó đếm sang cạnh hai viên — —“ Hắn nhỏ giọng nhắc nhở “Tốt lắm, đứng ra sau, đứa nhỏ”
Hắn dùng đũa phép gõ nhẹ ba cái lên tường.
Viên gạch vừa bị hắn gõ nhẹ run lên, bắt đầu di động, ở giữa xuất hiện một lỗ nhỏ, lỗ càng ngày càng lớn, không lâu sau thì một cửa lớn mở ra, bên trong là một ngã tư đường lát đá cuội dài.
“Hoan nghênh” Tom nói “Chào mừng cậu đến với Hẻm Xéo” Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tom, Tom cười, ý bảo hắn đi vào.
Tom nghiêng người nhìn lại, một lát sau cổng đi hẹp lại, sau đó trở thành vách tường kiên cố.
[Nana, thật thần kỳ] Tom hưng phấn nhỏ giọng nói.
[Đúng vậy] Nagini cũng lên tiếng phụ họa, cho dù đã biết từ lâu nhưng nghe là một chuyện, thấy tận mắt là chuyện khác.