Trước đêm Giáng sinh, trong một tòa thành tráng lệ ở Đức, Imicus luôn đồng hành cùng Sabina, Sabina thần thái phấn khởi nhỏ giọng thì thầm, Imicus trông rất dịu dàng thì lại nói rất ít, nhưng vẫn cong mắt cười, trông rất vui vẻ.

“Nữ hoàng và công chúa ôn chuyện xong chưa? Yến hội sắp bắt đầu rồi!”

Judith vừa kiểm tra kĩ từng chi tiết trên chiếc áo choàng, vừa trêu ghẹo.

“Hey Judith, anh phải biết là quấy rầy hai quý cô nói chuyện sẽ bị chim lửa cắn đó!” Michel khoác tay lên vai Nicklaus đang nghiêm túc viết danh sách, chuyển toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Nicklaus. Còn con “chim lửa” kia, không thể không nói đây là quả thực là sinh vật bị toàn bộ Thánh đồ cao tầng ăn ý coi là sinh vật đáng ghét mang điểm xấu, nếu dễ hiểu thì nó chính là con quạ đen chuyên báo tang!

‘Răng rắc’, cây bút lông vũ trên tay Nicklaus gãy làm đôi, nếu không phải quá bận rộn thì Nicklaus luôn luôn nóng nảy đã bẻ gãy bút từ sớm rồi, sau đó Nicklaus đẩy Michel nặng như lợn chết đang dựa vào người mình ra, “Nếu rảnh ngồi đây nói nhảm thì cậu lăn xuống lầu tiếp khách đi!”

Chết tiệt, thằng nhãi này trông gầy như vậy mà sao nặng thế không biết! Chẳng nhẽ người ta có thịt và xương còn của người cậu ta lại làm từ sự ngu ngốc trộn với cốt thép xi măng?

(Lạc đề chút, có ai ship bạn Nicklaus ngạo kiều tạc mao thụ với bạn Michel gian xảo lưu manh công như mình không?)

“Michel, cậu ngã có bị gãy tay chân gì không? Tay trái? Chân trái?”

Bác sĩ Adolf vốn đang ngồi ở sofa ghi chép kinh nghiệm tâm đắc bằng laptop nghe thấy ‘rầm’ một tiếng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh như đèn pha nhìn chằm chằm Michel, miệng lẩm bẩm lầm bầm: “Hôm trước tớ vừa tìm được tài liệu chữa gãy xương từ bệnh viện Muggle, họ áp dụng phương pháp bó thạc cao rồi để cho phần xương gãy tự lành, cậu có muốn thử không? Có muốn thử bó thạch cao không? Tuy hồi phục chậm hơn phương pháp của phù thủy cách này có thể kiểm tra khả năng tự chữa trị của bản thân, rất thần kì đó, có muốn tự thân thể nghiệm chút không?”

Thấy Michel bò lên từ mặt đất vô cùng dứt khoát, biết đối tượng thí nghiệm sống mà bỏ chạy thì thí nghiệm của mình sẽ bị trì hoãn vô hạn nên Adolf không cam lòng tiếp tục thuyết phục, hy vọng não Michel đột nhiên bị chuột rút rồi đồng ý thử nghiệm phương pháp trị liệu kiểu mới của cậu.

“Cậu tỉnh táo chút đi, ngài bác sĩ đáng mến!” Michel vừa xoa cánh tay va vào nền nhà của mình, vừa cười nhạo nói.

“Michel, một người thường như cậu sao có thể hiểu sự cần cù nghiên cứu và niềm đam mê học hỏi của một bác sĩ với các kĩ năng chữa trị chuyên nghiệp là một điều đáng rất cảm động?” Adolf thâm tình nói, sau đó lại cúi đầu chăm chú viết tiếp bút kí.

“Em hiểu nè…” Cô bé luôn ngoan ngoãn dưới mọi tình huống bình thường của Thánh đồ, Imicus, đột nhiên lên tiếng, “Nếu có người dám cản trở em nấu cơm, em nhất định sẽ dùng thực đơn đánh bay tên đó ra bên ngoài.”

Nghe Imicus nghiêm túc nói, khóe miệng Sabina khẽ giật giật, Imicus, em khẳng định mình sẽ dùng thực đơn chứ không phải dùng pháp thuật Hắc ám đánh bay người ta?

“Được rồi, mấy người các cậu thật là!” Christian tựa vào tay vịn cầu thang, nở nụ cười ấm áp, “Không có chuyện gì thì xuống đây với tớ đi, bữa tiệc đã bắt đầu mà các nhân vật chính lại ở trên lầu thế này thì các vị khách phía dưới sẽ muốn bỏ tiệc đó!”

“Chậc! Đám ngu ngốc của Bộ Pháp Thuật hôm nay mời chúng ta đến rốt cuộc để làm gì?” Nicklaus ngoan cường viết tiếp danh sách, bẻ gãy bút lông vũ lần thứ hai, đưa tấm da đê kia cho Imicus, “Tình hình chung gần đây của Thánh đồ và một vài người có liên quan, em ở bên ngoài lâu quá, tuy thường xuyên liên lạc qua gương hai mặt nhưng vẫn có vài chuyện có lẽ em không rõ lắm.”

“Ồ? Em cảm ơn!” Imucus cười híp mắt như chú mèo nhỏ, hai mắt khẽ cong cong, quyến rũ đáng yêu.

“Meow~” Hai con mèo nhỏ trắng muốt vừa mới tỉnh ngủ, loạng choạng bò ra từ ghế salon, xiêu xiêu vẹo vẹo tới bên Christian, có lẽ là do anh mặc bộ tây trang nổi bật nhất giữa một đám khoác áo choàng phù thủy  chăng? Một con mèo con còn dứt khoát cắn chặt vào ống quần của anh.

Khóe mắt Christian vi diệu run rẩy, mèo mà Imicus nuôi cũng giống cô chủ Imicus, không hiểu sao khi tỉnh tỉnh mê mê lại cứ thích nhào lên người khác? Hơn nữa, vì sao người bị nhào lên luôn luôn là anh?

(Có gian tình~)

“Đến đây nào, meow meow!” Imicus dùng chú triệu hồi giải thoát Christian từ móng vuốt nhỏ xinh của mấy chú mèo, thuận tiện ôm chúng vào lòng, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc hỏi Christian: “Christian, thầy sao rồi?”

Những người khác đồng thời dừng tay, ngay cả Adolf đang luôn miệng ca thán lòng nhiệt tình của mình với các kĩ năng chữa trị chuyên nghiệp luôn cuồn cuộn như nước sông Hoàng Hà cũng dừng lại, tất cả không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Christian.

“Tâm trạng đã khá lên nhiều!” Christian nhún vai, “Bệ hạ không nhắc đến cái kẻ ở Anh quốc kia, đương nhiên tớ cũng không đề cập đến. Đúng rồi, Imicus, nếu em không muốn tham gia bữa tiệc thì đến chỗ bệ hạ đi, tuy bệ hạ không nói gì nhưng anh biết người rất nhớ em.”

Từ khi Nagini nổ tung Nurmengard mà không thương lượng cùng bất cứ ai, rồi thuận tiệm mò luôn Grindelwald ra ngoài, tất cả nhân viên cao tầng của Thánh đồ đã gặp Grindelwald, dù không nói nhiều lắm nhưng mọi người đều tự động chuyển về tổng bộ, mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, chỉ có Imicus đã chuyển ra ngoài từ lâu là chưa gặp bệ hạ, ngay cả qua gương hai mặt cũng không.

Ray ôm mèo của Imicus thoáng cứng đờ, sau đó dụi dàng cười thât tươi, “Vâng, em biết rồi, các anh chị cứ xuống đi, em sẽ qua chỗ thầy.”

“Đúng rồi, em muốn xuống bếp làm ít điểm tâm mang đến đó!” Imicus khẽ hô lên, sau đó nhẹ nhàng thả con mèo nhỏ xuống, đứng dậy tới phòng bếp.

Mọi người ở lại nhìn nhau phức tạp, cuối cùng đều im lặng thở dài, không nói không có nghĩa là không muốn. Lúc bệ hạ lựa chọn tự giam mình lại, trong số bọn họ, có lẽ người chịu ảnh hưởng lớn nhất là Imicus! Bởi cô bé là người gần gũi với bệ hạ nhất, cũng là đứa trẻ bệ hạ quan tâm để ý nhất…

“Phải rồi, bệ hạ không hề nhắc đến cái tên kia, vậy chúng ta có nên đưa cho ông ta một món quà lớn không nhỉ? Nghe nói kẻ đó rất thích ăn đồ ngọt, tớ thấy rất nhiều kìm nhổ răng và dụng cụ trồng răng giả tinh xảo ở thế giới người thường cũng khá ổn đấy!” Adolf gõ mạnh bàn phím, ánh mắt bắt đầu tỏa ra ánh sáng quỷ quái.

“Hay trực tiếp tặng một món trang sức luyện kim chứa nguyền rủa?” Nicklaus thích thú nói thêm.

“Hoặc tặng một cái ma pháp Hắc ám đi, vẽ ma pháp trận trên phong thư, dù mở hay không thì đều bị trúng đòn, ừm, tuy công kích mà phong thư chịu tải được không mạnh lắm.” Sabina nhẹ nhàng gõ gõ trên tay vịn ghế sofa.

“Một đôi tất lông dê thật dày có lẽ là sự lựa chọn không tệ.” Được truyền cảm hứng từ món quà phượng hoàng khắc băng của Nagini, nụ cười của Christian thật khiến người khác bất an,” Hơn nữa thêm một tấm thiếp tràn ngập hơi thở Hắc ám: [Vì lời hứa của chúng ta].”

Tất cả thành viên đều hơi sửng sốt, chợt nhớ tới một chuyện cũ lâu năm đã sắp bị lãng quên, không hẹn mà cùng nở nụ cười tà ác, “Ý kiến hay, chúng ta cứ làm như vậy đi!” Chuyện từng hứa, giờ hoàn thành cũng không muộn! Quả là một lời tuyên ngôn tuyệt diệu!

Cùng lúc, Nagini đang lôi Samuel đi mua quà Giáng sinh. Cuối cùng thấy được mấy cái tất trẻ con treo trên cây thông Noel, Nagini nghĩ tới ý tưởng giống hệt, một đôi tất lông dê thật dày, nhớ ngày trước Grindelwald từng hứa sẽ tặng một món quà Giáng sinh cho Dumbledore, chính là nó ha! Năm nay để cô hoàn thành lời hứa đó vậy.

Phàn lễ vật không hiếm có cũng không đắt đỏ kia đương nhiên sẽ được đính kèm một tấm thiếp in quang cảnh trời đêm, dòng chữ lưu loát bằng mực huỳnh quanh màu trắng:

‘Để chúng ta thành người lạ trong tương lai!’

Kí tên vẫn là hai chữ đơn giản: G.G.

Sáng sớm hôm Giáng sinh, khi cùng các học sinh ở lại trường dùng bữa, có hai con chim cú mèo bay vọt đến chỗ Dumbledore, trực tiếp ném hai món quà được bọc vô cùng tinh xảo lên chỗ bàn đầy thức ăn và kẹo đường của Dumbledore khiến tất cả mọi người chú ý, Dumbledore cười hơ hớ tháo nơ trên hộp quà để mở chúng ra, sau đó nụ cười liền cứng lại, món quà là hai đôi tất lông dê tinh xảo, bên trên là một tấm thiếp với chữ viết quen thuộc, nột dung ngắn gọn.

Một tấm thiếp bị Dumbledore bất cẩn làm rơi xuống đất, giáo sư McGonagall và giáo sư Snape ngồi cạnh thuận thế liếc mắt một cái, câu nói thật kỳ lạ, vì lời hứa…

Nagini không chút khách khí đóng đô ở nhà Samuel, vui vẻ nhận món quà từ bạn học ở Hogwarts, Draco tặng một cái cúc áo bằng phỉ thúy vô cùng tinh xảo, Blaise tặng một cái vòng tay lục ngọc bảo, sao họ đều cho rằng cô thích màu lục nhỉ? Nagini nhíu mày. Ngay cả Sean chỉ nói mới chuyện với cô vài lần cũng gửi tặng một bộ sách về ma pháp Hắc ám, Nagini xem sơ qua, đơn giản hơn so với mấy bộ mà Voldy sưu tầm, vừa vặn bổ sung vài chỗ hổng kiến thức của cô.

Hermione gửi một bịch bánh bích quy không đường, hoàn toàn phù hợp thói quen của nha sĩ. Harry tặng một bộ cờ Phù thủy, lúc trước dù xem đủ loại sách trong phòng sinh hoạt chung Slytheirn nhưng cô lại chưa chơi cờ Phù thủy bao giờ.

Còn Veronica là một phần bút kí, hoàn toàn là bản viết tay, hơn nữa hẳn là mới hoàn thành. Tự thể sặc sỡ, chữ viết liên mạch mà hoa lệ, Naigni tinh tế lật xem thì không khỏi sững sờ, loại chữ viết này gần như giống hệt loại chữ cô từng nhìn thấy ở phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin: [Bởi vì ta là Slytherin!] còn cả những dòng chú thích mà cô xem không hiểu trong quyển sách về pháp thuật Hắc ám mà Voldy sưu tầm. Cô có thể nhận ra mẫu chữ này không phải là do một người viết nhưng cảm giác mà chúng mang đến cho cô lại hoàn toàn giống nhau, hoa lệ, liền mạch, không nối hay gãy.

Có lẽ cô nên đi hỏi Veronica xem chúng có liên hệ gì với nhau không…

Còn Samuel cũng tặng cho cô một cái vòng tay tinh xảo, là một chiếc vòng bạc gắn đá thủy tinh xanh lục. Nagini chớp chớp mắt, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra không phải bọn họ cho rằng cô thích màu lục mà nó rất hợp với đôi mắt màu lục khi cô đeo kính áp tròng.

Còn quản gia Bhor của Samuel, Nagini bĩu môi, cái tên mặt than kia không tặng cô mọt quả bom là cô đã vui mừng thanh thản lắm rồi.

A, còn có một món quà từ Đức, kí tên là Thánh đồ? Nagini có chút kinh ngạc, hứng thú xé bọc quà, bên trong là một bộ sách về Pháp thuật Hắc ám cao thâm. Quả nhiên mấy vị Thánh đồ này đều là một đám ham thích học thuật sao? Còn một bức thư từ Christian, a, một đôi tất lông dê, thì ra Thánh đồ cũng biết lời hứa nho nhỏ của Grindelwald với Dumbledore được đến..ha. Hơn nữa, có lẽ lúc này Christian cũng nhận được món quà mình kí gửi và bức thư kia đi…

Món quà cuối cùng, trên bọc không có tên người gửi. Nagini nhíu mày, tùy tiện mở ra, ngón tay liền trở nên cứng đờ, cẩn thận nâng món quà kia lên, ngón tay dường như có chút run run.

Là một chồng thư tín, nét chữ quen thuộc, bay bổng mà kiêu ngạo, chỉ tràn ngập dịu dàng với cô. Đống thư này có lẽ là mới được viết, nhưng mỗi ngày được ghi trên phong thư lại cách xa nhau một năm đằng đẵng, bắt đầu từ năm mà cô xa anh, kể lại là từ ngày đầu gặp nhau trong rừng cây nhỏ ở cô nhi viện của họ.

Khi đó, cả hai cùng chật vật, một người bị xa lánh, một người mới bước vào thế giới xa lạ.

Giây phút anh ôm cô bé yếu ớt vào lòng bàn tay trái của mình, ánh mặt trời ban trưa tựa như rực rớ hơn.

Anh từng nói, anh sẽ mãi mãi ở bên cô.

Nagini kinh ngạc, đôi mắt như mang nước mắt xem hết từng bức, từng bức một.

Chớp chớp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, Nagini nở một nụ cười thuần khiết, nụ cười tràn ngập từ khóe môi đến khóe nơi đuôi mắt.

Bức thư cuối cùng, thời gian là đêm khuya hôm qua.

Tờ cuối cùng, đoạn cuối cùng:

“Công chúa nhỏ Nagini của anh, dù lãng quên toàn bộ thế giới, anh sẽ không bao giờ quên em.

Hãy tha thứ cho anh, và xin lỗi em… “

Kí tên, người anh yêu nhất vĩnh viễn là em,

Voldy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play