Năm thứ hai, Nagini khôi phục cuộc sống như ngày xưa.

Nhìn các học sinh mới đang lo lắng về việc chia viện. Nagini thường hay đọc sách ma pháp với Tom, cũng học được rất nhiều chú ngữ, đáng tiếc là Nagini lớn quá nhanh, lúc này chỉ nằm trong túi xách của Tom cũng là một vấn đề nên để không thu hút sự chú ý cũng như khiến Dumbledore nghi ngờ, Nagini không dám lết theo Tom đến các tiết học biến hình của Dumbledore nữa.

Cho đến khi kết thúc năm học thứ hai, mọi chuyện đều rất tốt đẹp.

Đến năm học thứ ba của Tom, Nagini bắt đầu lộ mặt trên bàn ăn của Slytherin, tự mình chiếm một vị trí ở cạnh Tom, mà đối diện cô là Abraxas, người đã bị Nagini xóa một phần trí nhớ.

Bởi vì Nagini ít khi xuất hiện ở phòng sinh hoạt chung nên có không ít ánh mắt nhìn về phía hai người. Ngay cả Abraxas cùng tò mò vươn tay gõ đầu Nagini rồi hỏi Tom “Riddle, đây là tên nhóc cậu nuôi à?”

Tom gật đầu, Nagini quay đầu nhìn ngón tay vừa gõ đầu mình, sau đó nhe răng với Abraxas rồi quay đầu chui lên người Tom nói “Tom, tớ muốn ăn kem ly”

Tom nhíu mày, nhiệt độ cơ thể của Nagini rất thấp, nếu ăn kem ly thì có bị tiêu chảy không?

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ nhưng tràn đầy lo lắng của Tom, Nagini lè lưỡi nói “Yên tâm, hệ tiêu hóa của tớ tốt hơn người thường nhiều”

Nhưng ngay lúc Nagini muốn trao đổi thêm về việc kem ly với Tom thì Dumbledore đưa đám học sinh mới vào đại sảnh.

Nagini tò mò nhìn xung quanh, cô thấy một cậu học sinh cao lớn hơn cả học sinh năm bảy nhưng có bộ mặt hiền từ, Nagini ngẩn ra, người này chắc là người dẫn dắt Harry vào thế giới pháp thuật, người mang huyết thống lai người khổng lồ và là người trông coi vùng săn bắn, cực kỳ thích các sinh vật khổng lồ nguy hiểm, còn gọi chúng là ‘vật nhỏ đáng yêu’, cũng là kẻ bị Tom hại thôi học – bạn học Rubeus Hagrid.

Có điều khung xương cậu ta to lớn như vậy sao có thể nằm trong cái giường nhỏ ở Gryffindor được nhỉ? Không biết các bạn cùng phòng với cậu ta có chỗ ngủ hay không? =)))

Cho đến khi buổi phân viện kết thúc, tâm trạng của Nagini vẫn không an ổn.

Ngay cả việc ăn kem cô cũng chỉ ăn có một cốc.

Cuộc sống vẫn tiếp tục bình tĩnh và thú vị như trước. Mà Nagini thì có chút chán việc ở trong phòng ngủ của Tom nên thường xuyên bò ra phòng sinh hoạt chung của Slytherin nghỉ ngơi, hơn nữa cô thường xuyên chiếm cái ghế khắc hoa ấm áp ở gần lò sưởi.

Cũng may đây là Slytherin nên các học sinh khác chỉ để ý việc Nagini là một cô rắn thục nữ có tu dưỡng, sau đó đối xử với cô rất than thiết, thậm chỉ cảm thấy mình có thể sống với con rắn thông minh như cô trong thời kỳ học ở Hogwarts cũng rất thú vị.

Có điều, theo thời gian trôi qua, có một chuyện lớn xảy ra.

Ban đầu là Nagini bắt đầu cảm thấy buồn ngủ lúc gần Halloween. Có lúc cô tỉnh táo, nhưng phần lớn là cô ngủ. Có lần cô vừa mới cắn một miếng chân giò hun khói thì đã ngủ rồi.

Tom bị điều này dọa sợ, thậm chí rất lo lắng. Cuối cùng Abraxas nhìn không nổi mà mắng hắn một trận “Này, Riddle, con rắn nào cũng phải ngủ đông! Tiểu thư Nagini đáng yêu của chúng ta cũng thế! Em đang lo cái gì thế hả?”

Tom không trả lời mà chỉ lắc đầu, sau đó trở về phòng ngủ, ôm Nagini đang ngủ say vào lòng. Hắn cảm nhận được độ lạnh của Nagini từ những chiếc vảy màu xanh của cô, nhưng cô không nhúc nhích chút nào, điều này làm Tom hoảng hốt và lo lắng vô cùng.

Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng chẳng có dấu hiện gì hết mà Nagini lại ngủ say.

Nagini ngủ hơn hai tháng mới tỉnh lạ, cô cảm thấy trên người đau như kim đâm.

“Tom — –“ Nagini kêu lên theo thói quen nhưng không có ai trả lời.

Nagini cố gắng ngẩng đầu, thấy ánh nắng ngoài cửa sổ thì nghĩ: A, có lẽ Tom đang học, thế mình nên làm gì đây?

Nagini cảm thấy thân thể của mình rất đau, cô mất đi sự khống chế bản thân. Cô chần chờ một lát rồi xuất hiện một suy nghĩ: Cô quên mất cô là rắn, dù là rắn ma pháp không cần ngủ đông nhưng cô vẫn phải lột da….

Lúc này là thời gian lột da của cô!!

Nagini bị suy nghĩ này dọa sợ, cô lăn người xuống đất. Nagini không chút do dự mà lết người ra khỏi phòng, thấy phòng sinh hoạt chung không có ai thì vọt tới bức tường ghi thủ tục của nhà Slytherin rồi nói “Bởi vì tôi là Slytherin!”

Bởi vì có kinh nghiệm lần ngã cầu thang trước kia nên lần này Nagini không dựa vào tường mà đưa đầu chui vào, sau đó khi cửa mật thất mở ra thì Nagini dùng câu chú Wingardium Leviosa để xuống lầu.

Không hiểu tại sao ma lực của Nagini rất mạnh, ma chú cũng có hiệu quả rất tốt nhưng lại không thể dùng trên người mình. Cho dù chú ngữ nào cũng đều suy giảm khi dùng trên người cô. Lúc trước cô cho rằng không thể dùng chú ngữ với mình, sau đó Tom dùng Wingardium Leviosa với cô nhưng Nagini không thể bay lên được. So sánh lại, cô tự dùng thần chú của mình thì có thể bay lên một nửa rồi rơi xuống mặt đất rồi lại bật lên như một cái lò xo vậy.

Mà Nagini cực kỳ không thích đi cầu thang, cho dù là di chuyển lên hay xuống đều khiến cô đụng vào lan can. Nếu không có vảy rắn chắc thì cô đã bị bầm tím cả người rồi.

Nagini đến chỗ cũ thì mau chóng trườn đến mục tiêu, nhưng do thân thể run rẩy nên tốc độ của cô giảm bớt rất nhiều.

Nagini bay về phía trước, thỉnh thoảng cô dùng Wingardium Leviosa trên người để khiến mình nhẹ hơn, tốc độ di chuyện cũng nhanh hơn.

Cuối cùng, Nagini đến cánh cửa mà Odense bảo vệ.

Nagini yếu ớt nói với vách tường khắc hoa kia “Salazar Slytherin”

Có lẽ Odense cảm nhận được hơi thở của Nagini nên xuất hiện rất nhanh “Aha, công chúa nhỏ Nagini lại đến chơi sao? Qủa nhiên đi một mình chứ không mai theo ai”

“Odense, ông có thể để tôi nói trước được không?” Nagini nhìn con rắn bạc lớn tuổi này rồi nhìn mình, lúc này cô rất muốn trưởng thành đó ~ “Cơ thể tôi rất khó chịu, ông có biết có chuyện gì xảy ra không?”

“Cái gì? Bị bênh? Ngài cũng bị bệnh sao?” Odense ré lên sau đó nhanh chóng trườn quanh Nagini.

Huyến thống La Famille Royale đó trời. Từ ngàn năm trước đã không nghe việc người trong gia tộc này bị bệnh gì, không lẽ công chúa không hợp với khí hậu nơi này? Có lẽ vậy. Năm đó La Famille Royale được Salazar mời đến chơi cũng đã trưởng thành, chắc chắn tố chất cơ thể tốt hơn công chúa nhỏ Nagini nhiều.

“Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tôi là rắn luyện kim nên không biết nhiều về thân thể của rắn hay người khác” Odense lẩm bẩm.

Nagini nghe Odense bảo mình là rắn luyện kim, cô biết ông ấy không thể cho cô kiến thức về con rắn bình thường nên đành nhịn đau nói “Còn Basilisk thì sao? Ông ấy có biết không?”

“Ông ta biết, tuy là xà quái nhưng hấp thu rất nhiều ma lực. Hơn nữa, ông ta là rắn tự nhiên” Odense nói nhanh “Nhưng tôi không thể rời khỏi cánh cửa này quá xa, nếu không sẽ không duy trì được trạng thái này. Bây giờ thân thể ngài không tốt, nếu để ngài đi một mình thì tôi vô cùng lo lắng”

Odensse cực kỳ gấp gáp. Nếu công chúa nhỏ của La Famille Royale xảy ra chuyện ở Hogwarts thì đám già lâu năm kia sẽ đến hủy Hogwarts mất. Cho dù Salazar còn sống cũng không thể ngăn được bọn họ. Đương nhiên, người sinh sau như ông cũng không thể ngăn cản được họ, đừng nói lúc này người thừa kế Slytherin không biết cái gì, ngay cả việc đến mật thất, đứa nhỏ đó còn chưa tới nữa đó!

“Odense đừng vội, tôi có thể chịu được, tôi đi tìm Basilisk ngay bây giờ!” Nagini thấy Odense vội đến mức cuộn mình thành cái nơ con bướm thì vừa nhịn cười vừa an ủi ông.

Ông ta không vội, nhưng đám già nhà La Famille Royale mà phát điên thì ông không thể không vội. Odense nghe Nagini nói thế vì vội mở cửa, còn không thên dặn dò cô “Công chúa nhỏ, ngài phải cẩn thận đấy! Đừng làm gì hết, đi tìm Basilisk ngay luôn, nếu Basilisk không biết thì ngài đừng gấp. Nếu ngài xảy ra chuyện gì thì toàn bộ Hogwarts và những người ở đây đều phải chết theo ngài đó!”

Nagini bật cười khi nghe Odense nói, nhưng lúc cô cười thì lại cảm thấy thân thể mình rất đau.

Nagini không thể ở đó quá lâu, nếu không cô phải chịu cơn đau nhói như thế một thời gian nữa. Cô chào Odense rồi nhịn đau trườn về phía trước.

Đến lúc thấy bức tranh con rắn lần trước, Nagini gần như không thể cảm nhận được nỗi đau nữa rồi, cô khó khăn nói “Hi, tôi là Nagini, tôi — tê —“ Nagini run người lên vì đau.

Con rắn trong bức họa thấy Nagini đến thì vui vẻ, nhưng khi thấy tình trạng không tốt của cô thì bắt đầu lo lắng.

Thấy Nagini đau đớn đến mức phải nằm lên sàn, con rắn trong bức tranh cũng hoảng hồn, lập tức mở cửa “Công chúa nhỏ, công chúa nhỏ, ngài có thể động đậy không? Basilisk đang ở bên dưới kìa, công chúa nhỏ?”

Nagini cố gắng đi qua cửa nhưng cơn đau ập đến khiến cô phải hít một ngụm khí lạnh, hơn nữa lúc trước tiêu hao rất nhiều thể lực nên lúc này cô thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngất luôn.

Con rắn trong bức tranh ngẩn ra, sau đó bắt đầu gào lên “BA — — SI — — LISK — —, ông ở đâu? Tới — — cứu — — mạng! Công chúa nhỏ bị —- —- bệnh — —, rắn — — đâu — — mau —- —- đến — —!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play