Trong lúc nhất thời, Nagini không biết nên thấy may mắn mình đã quyết định đi tiếp, hay than thở mình vô tình ngã vào đây.

Tuy rằng đánh bậy đánh bạ tìm được mật thất nhà Slytherin, hơn nữa là mật thất chuẩn bị cho người thừa kế nhà Slytherin, nhưng quan trọng là làm thế nào trở về đây! Mình không thể lập tức tìm Tom, như thế nào cũng phải để hắn lớn hơn chút nữa, ai biết trong mật thất nhà Slytherin có thiết kế gì để kiểm tra thực lực của người thừa kế hay không chứ?

“Odense, nếu thế thì tôi sẽ tiếp tục đi đây!” Nagini chớp chớp đôi mắt to màu lam, nói với Odense.

“Điều này đơn giản thôi, ngài hãy cầm tay nắm cửa, rồi nói khẩu lệnh, sau đó để tôi xác nhận huyết thống. Tuy ngài không phải là người thừa kế nhà Slytherin, nhưng tôi cũng không thể không cho công chúa đi qua!” Odense sang sảng cười nói.

“Ông muốn ta túm tay nắm cửa để mở cửa ra.” Nagini dùng ngữ khí vô cùng bình dị lặp lại trọng điểm, thật muốn một con rắn nhỏ dù duỗi thẳng thân mình cũng không cao như vậy với tay nắm cửa sao? Hơn nữa, cô với tớibằng cách nào, cuộn thân mình lên trên hả?

Odense cũng dừng một chút, ý thức được mình đem lời cần nói cho người thừa kế nói với một con rắn nhỏ, liền vội cười làm lành: “Thật có lỗi, tôi nhất thời nói lỡ, đương nhiên không thể để ngài tự mở cửa được! Làm một thân sĩ, tôi rất vui lòng cống hiến sức lực cho tiểu công chúa Nagini!”

Nói xong, Odense lễ phép cúi đầu, sau đó cánh cửa lớn kia liền tự động mở ra.

Nagini đi ra rất nhanh, sau đó quay đầu nói: “Cám ơn, Odense, tôi đi tìm đường về tiếp đây! Hẹn gặp lại!”

“Không có gì!” Odense cười cười, sau đó dường như nhớ ra cái gì, liền nói: “Đúng rồi, tiểu công chúa, nếu ngài gặp Basilisk, có thể hỏi ông ấy đường về, ông ấy là người hiểu biết thông đạo này rõ ràng nhất vì ngày trước Basilisk thường hoạt động khắp nơi ở Hogwarts!”

Nagini nghe vậy, trong lòng rung lên, Basilisk thật sự biết đường sao? “Odense, ông biết Basilisk thường ở chỗ nào không, làm sao để tìm được ông ấy?” Hình như mật thất này vô cùng khổng lồ, cô mà đi loạn thì không biết lúc nào mới ra ngoài được, vẫn là tìm người hiểu biết để hỏi đường thì tốt hơn.

“Điều này tôi cũng không rõ lắm, Basilisk trước kia còn thường xuyên đến đây tán gẫu, nhưng về sau, ông ấy nói muốn ngủ đông, cuối cùng vừa ngủ thì đã ngủ thật lâu, giờ thì tôi cũng đã lâu không thấy ông ấy, không biết ông ấy ở chỗ nào nữa.” Odense lắc đầu, uể oải nói, rất lâu rồi không gặp nhau, Odense cũng rất nhớ Basilisk.

“Nếu người gặp ông ấy, ” Ánh mắt sáng ngời, Odense nói với Nagini: “Hãy bảo ông ấy về sau có thể đến đây thường xuyên được không, một mình ngủ đông nhiều quá rất nhàm chán.”

Nagini gật gật đầu, “Tôi nhất định sẽ chuyển lời.” Odense nhắc tới việc ngủ đông, vậy Basilisk chắc là một con rắn, tốt xấu cũng là đồng loại, ông ấy sẽ giúp đỡ mình đi… Mặc dù cô cảm thấy có chỗ gì đó là lạ, chắc do mình ở dưới đây lâu quá?!

Lắc đầu, Nagini cũng không nghĩ nhiều nữa, tạm biệt Odense xong liền đi tiếp. Bắt đầu hành trình tìm gặp Basilisk và tìm đường về.

Lại đi trong một hành lang thật dài, Nagini vừa đi vừa đánh giá các bức tường khắc hoa, phong cách thật giống với cách trang trí của học viện Slytherin, chỉ trừ không gắn đầy các bức chân dung lên bức tường.

Chỉ mong bữa tiệc của Tom kéo dài một chút, tốt nhất là tổ chức một bữa tiệc nữa ở phòng sinh hoạt chung, đợi đến lúc kết thúc thì đã là đêm khuya, Tom về phòng ngủ thì nhẹ tay nhẹ chân, cả đèn cũng không bật sáng vì sợ đánh thức mình, nếu Tom không để ý đến mình thì sẽ không sốt ruột, như vậy, mình sẽ có cả buổi tối để trở về…

Đương nhiên, đây là tình huống tốt nhất. Khả năng Tom không để ý đến việc mình mất tích thật sự là quá nhỏ… Nghĩ đến đây, Nagini cúi đầu, âm thầm cắn chặt răng, việc mình cần làm bây giờ chính là phải mau chóng tìm được lối ra. Để Tom lo lắng ít chút nào thì tốt chút ấy.

Nhưng, càng sốt ruột, tình huống gặp phải lại càng nhiều.

Nagini đi qua một chỗ rẽ, phát hiện đằng trước có hai đường, một trái một phải. Hơn nữa đều không nhìn thấy được điểm cuối của cả hai đường này. Nagini rất rõ ràng mình phải đi nhanh hơn, nhưng nếu đi nhầm, chỉ sợ việc quay lại này rất lãng phí thời gian. Tệ hơn là nếu đến cuối hành lang thông sang nơi khác, mình đến đó mà không có chỉ dẫn thì cũng không nhận ra là mình đã đi nhầm.

Tỉ mỉ nhìn hết các vách tường ở hành lang, không có dấu hiệu của chỉ dẫn, Nagini không còn cách nào, liền thử vận may, tùy tiện chọn đi vào hành lang bên trái.

Một lúc sau, Nagini cuối cùng cũng thấy được một thông đạo giống cái để tiến vào học viện Slytherin. Ở trên có một bức họa rắn, thấy có người, liền dùng tiếng Anh nói: “Khẩu lệnh!”

Nagini sửng sốt, cô không biết khẩu lệnh, cũng không nói được tiếng Anh, nếu không cô đã sớm gọi Dora xem nó có thể mang cô về hay không.

“Cậu có thể nói xà ngữ được không, tôi không nói được tiếng Anh!” Nagini nhỏ giọng hỏi.

Con rắn trong bức họa vui vẻ xoay xoay thân mình, dùng xà ngữ nói: “Đã lâu không nghe được ngôn ngữ thân thiết như vậy, tiếng mẹ đẻ là thứ tiếng êm tai nhất, đúng hay không?”

“… ” Nagini không nói gì, gật gật đầu, tư thế này chắc thể hiện mình có thể đi qua. Thì ra con rắn trong bức họa này cũng thật hoạt bát.

“Đã lâu không có người tới nơi này, chỉ có một mình con rắn là tôi, chán muốn chết.” Con rắn trên bức họa tiếp tục nói: “Ngài thì sao, công chúa nhỏ đáng yêu, sao ngài lại đến đây?”

“Tôi lạc đường, Odense nói Basilisk rất quen thuộc địa hình ở đây, tôi tìm ông ấy để hỏi đường.” Nagini nói. “Thế nên, cậu có thể cho tôi biết đường về học viện Slytherin hoặc đường đến chỗ Basilisk không?”

“Đường về của ngài thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết chỗ ở của Basilisk.” Con rắn trong bức tranh nhiệt tình nói, đồng thời cũng rời bức họa: “Đây, từ chỗ này đi thẳng, sau đó rẽ trái, cuối cùng đi xuống thang lầu, Basilisk ngủ ở nơi đó.”

Nagini đột nhiên cảm thấy tình trạng của mình không quá khốn quẫn, lại còn thoải mái tìm được Basilisk, đã thế, nhờ ông ấy giúp mình ra ngoài chắc không phải việc quá khó.

“Cảm ơn cậu.” Nagini mở to mắt, cảm kích nhìn con rắn trong bức tranh.

Con rắn kia ngượng ngùng quơ quơ đầu, ngại ngùng nói: “Đều là đồng loại, ngài đừng khách khí như vậy!”

Nagini cũng cười, đôi mắt băng lam lấp lánh ánh cười. Con rắn trong bức tranh ngây người một lát, sau đó hồi phục tinh thần liền ngượng ngùng cười.

“Đúng rồi, công chúa nhỏ, Basilisk ngủ rất lâu rồi nên có khả năng ngủ đến choáng váng, ngài gọi ông ấy thì nói lớn tiếng lên, nếu không có lẽ ông ấy sẽ không nghe thấy. Lần trước ông ấy tới nơi này đã mơ mơ màng màng, suýt chút nữa bị kẹt trong này, tôi gọi rất lâu ông ấy mới tỉnh!” Con rắn trong bức tranh tốt bụng nhắc nhở: “Còn nữa, Basilisk hơi to lớn, ngài đừng sợ nhé, ông ấy tốt tính lắm!”

“Được, tôi đã biết!” Khóe miệng hơi run rẩy, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn thông đạo cao lớn kia, Basilisk rốt cuộc to lớn đến mức nào mà thiếu chút nữa kẹt trong này nhỉ?

Thấy Nagini đánh giá thông đạo, con rắn trong bức tranh lại cười: “Đừng nhìn, công chúa nhỏ, tôi đã nói Basilisk dù to lớn đến mức đáng sợ nhưng ông ấy nổi tiếng là tính tình rất tốt, nhất định sẽ đưa ngài về nhà. Hơn nữa, ngài trông rất vội vàng, hắn bộ dạng lớn, tốc độ đi cũng rất nhanh, sẽ đưa ngài về nhà nhanh hơn nhỉ?”

“Ừ, tôi không sợ.” Khóe miệng hơi giật giật, hình thể lớn, lại còn ở trong mật thất nhà Slytherin, Nagini cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó. Nagini rốt cuộc biết tại sao mình cảm thấy kì quái, Basilisk không phải là quái xà trong nguyên tác sao…

Tuy nhiên, bọn họ đều nói là xà quái Basilisk tính tình tốt lắm, kết luận này, thật là đủ kinh sợ…

Nagini hưng phấn đi qua bức họa, bởi vì có mục tiêu nên tốc độ đi cũng rất nhanh. Đi thẳng, rẽ trái, sau đó đi dọc xuống cầu thang. Nagini bĩu môi, lại phải đối mặt với một cái cầu thang nữa. Loại thang lầu này không khéo sẽ trở thành bóng ma tâm lí của mình mất…

Không còn cách nào khác, Nagini lại phải chậm rãi đi xuống.

Đầu tiên đưa nửa người dưới xuống bậc thềm tiếp theo, sau đó, đưa nửa người trên xuống tiếp, sau đó lại là cái đuôi, sau đó lại là đầu… Một lúc lâu sau, Nagini mới đi xuống hết cái cầu thang này.

Đằng trước là một cái đại sảnh rộng lớn được trang trí cực kì hoa mĩ.

Nagini có thể nhìn thấy cái đèn thủy tinh to lớn treo giữa trần nhà, bốn vách tường thì loang loáng những bức bích họa và hoa văn.

Ở trung tâm của đại sảnh, xà quái to lớn đang cuộn tròn mình say ngủ.

So sánh với thân hình to lớn của xà quái, Nagini trông càng thêm nhỏ bé.

Nagini đi qua, đứng gần bên đầu của Basilisk, lớn tiếng gọi: “Basilisk!”

Nửa ngày, Basilisk vẫn không có phản ứng.

Nagini thanh thanh cổ họng, gọi càng thêm lớn tiếng: “Basilisk!”

Basilisk vẫn ngủ say như trước, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Nagini đột nhiên rất hiếu kì, trong nguyên tác Tom làm như thế nào để đánh thức xà quái nhỉ… Một lòng nghĩ cách làm Basilisk tỉnh lại, Nagini đã quên nơi Basilisk xuất hiện trong nguyên tác vốn không phải nơi này…

Lại gọi vài lần, Basilisk vẫn không có phản ứng. Nagini banh mặt, có chút buồn rầu. Rốt cuộc làm thế nào để đánh thức ông ta dậy đây, muốn dùng ma chú, nhưng vảy của xà quái có thể phản xạ lại, nếu không cẩn thận làm hại chính mình thì không biết bao giờ mới tỉnh lại, hơn nữa nếu ma chú không đủ mạnh thì sợ Basilisk cũng sẽ không bị đánh thức…

Nagini thở dài một hơi, nhìn Basilisk, niệm chú: “Aguamenti ( Rót nước)!”

Đây không phải chú ngữ công kích, chắc sẽ không bị phản lại!

Điều bất ngờ mà Nagini không tưởng được, xảy ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play