Edit: QingChen

Giang Mộ Trì bình tĩnh liếc nhìn cô, không nói một lời nhìn chằm chằm Kiều Dư An, mặc dù Giang Mộ Trì đẹp thật, nhưng mà bị nhìn chằm chằm như thế cũng chịu không nổi nha.

"Anh anh, anh đừng nhìn em như thế nữa." Kiều Dư An cúi đầu, từ trước đến nay cô vốn không sợ trời không sợ đất, giờ phút này vậy mà có chút chột dạ.

Lời mới nói vừa rồi là cô chỉ mới nghĩ đến trong buổi sáng, không khỏi có chút lớn mật đi, hai người mới là lần thứ hai gặp mặt, bình thường sẽ không ai đồng ý.

Nhưng mà không sao cả, cô chỉ là nghĩ đến sau này mỗi ngày đều phải đi gặp mặt cảm thấy rất khó chịu, mà Giang Mộ Trì lại đẹp như vậy, chỉ sợ sau này khó gặp lại được nam nhân thứ hai đẹp như thế, thân là một nhan khống*, cần phải thử xem nha.

*nhan khống: dễ xiêu lòng vì nhan sắc.

Nam nhân híp mắt lại, ánh mắt đầy thâm thúy, hầu kết lăn lộn lên xuống, giọng nói có chút đè ép, "Nghiêm túc?"

"Đúng vậy, nghiêm túc, anh chịu không?" Kiều Dư An cười ngửa đầu, nếu đều đã nói ra thì còn sợ cái gì nữa, không bằng lớn mật một chút nhìn thẳng nội tâm trong lòng, nếu sau này mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy gương mặt này, dường như cũng không tệ lắm đâu.

Khóe miệng Giang Mộ Trì cong lên, liếc liếc mắt nhìn cô đang tươi cười, đẹp đến thấm vào ruột gan, cúi đầu cười khẽ một tiếng, trong lồng ngực dường như tràn ngập sung sướng, đáp: "Được."

"Thật sự? Anh đồng ý rồi?" Kiều Dư An nở nụ cười kéo dài đến tận tai, cô còn tưởng rằng Giang Mộ Trì đang tự hỏi làm sao để cự tuyệt cô.

  "Ừ, anh về nhà thay quần áo, em trở về lấy sổ hộ khẩu đi." Giang Mộ Trì giơ tay thân mật xoa xoa mái tóc dài của Kiều Dư An, cô gái này, lớn mật rạng rỡ chói lóa như thế làm hắn không cự tuyệt được.

"Không cần, quyển hộ khẩu của em ở trên xe, em đưa anh về nhà." Mấy ngày hôm trước cô đi làm lại chứng minh nhân dân, thật vừa lúc quyển hộ khẩu vẫn còn ở trên xe.

Giang Mộ Trì không cự tuyệt, về nhà tắm rồi thay đổi một thân tây trang, cầm lấy đồ vật đi ra cửa, vừa đi vừa gửi lời nhắn cho trợ lý, lát nửa còn có một hội nghị nhưng hắn khẳng định sẽ đến trễ, cần phải dời lại sau.

Kiều Dư An chán đến chết ngồi trên xe chờ, cô không đáp ứng lời mời đi vào của Giang Mộ Trì, cứ thế ngồi trên xe phát ngốc. Nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của chính mình, vừa cảm thấy bản thân lớn mật rồi lại cảm thấy không có việc gì, dù sao sớm hay muộn cũng phải kết hôn, có thể cùng với một người đẹp trai như thế, gia thế lại môn đăng hộ đối cũng không mệt nha.

Giang Mộ Trì ra tới, Kiều Dư An ngẩng đầu nhìn dáng vẻ tây trang giày da của hắn, cùng cảm giác cuộc gặp mặt ngày hôm qua lại không giống nhau, hôm nay không có vẻ ngăn người ngàn dặm như hôm qua, nét lạnh băng trên mặt thỉnh thoảng có thể thấy được tươi cười, cười rộ lên càng muốn mạng, Kiều Dư An cảm giác lồng ngực của chính mình thình thịch nhảy, sống nhiều năm như thế vậy mà bị một người nam nhân dụ hoặc?

"Đi thôi, hiện tại không sai biệt lắm Cục Dân Chính đã làm việc rồi." Giang Mộ Trì không nói nhiều lời.

Kiều Dư An khởi động xe rời đi, "Cái kia, anh có muốn nói một tiếng với chú dì không?"

Này đột nhiên kết hôn chớp nhoáng, không biết có bị mắng hay không nha, dù sao bên này Kiều Dư An nói cũng chưa nói được hai câu thì ba mẹ cô đã khen Giang Mộ Trì không dứt miệng rồi, chỉ sợ nếu cùng Giang Mộ Trì kết hôn sẽ cảm thấy cô gặp may mắn.

"Không cần, ba mẹ anh rất thích em, đi thôi." Giang Mộ Trì nghĩ đến dáng vẻ kia của mẹ nhà mình, tận tình khuyên bảo kêu hắn chủ động một chút, phải đối với cô gái nhỏ tốt một chút, không thể vừa lòng hơn được nữa. Còn ý tứ của ba hắn chính là chỉ cần có người con gái coi trọng hắn đã không tệ, còn cầu cái gì hơn nữa.

Kiều Dư An không nhịn được khóe miệng đầy ý cười, cô nói mà, cô làm sao có khả năng bị người ghét bỏ, cũng chỉ có ba mẹ ngoài miệng ghét bỏ thôi.

Một đường không nói chuyện lái xe đến Cục Dân Chính, vừa hay chỉ mới mở cửa, không có bao nhiêu người.

Ở cổng lớn Kiều Dư An do dự một chút, muốn mở miệng hỏi Giang Mộ Trì gì đó, Giang Mộ Trì một câu cũng không nói lôi kéo tay cô đi vào, Kiều Dư An cúi đầu nhìn tay cô đang được bao bọc, tay hắn thật ấm áp, mười ngón thon dài hữu lực, làm người khác cảm thấy an tâm.

Một loạt quá trình đi xuống, Kiều Dư An có chút quay vòng vòng không biết nên làm gì, chỉ có thể theo đuôi Giang Mộ Trì, động tác Giang Mộ Trì rất nhanh chóng lại có trật tự, rất nhanh liền đến phần ký tên.

Hai người ngồi điền giấy tờ, ở bên cạnh có một nhân viên công tác hướng dẫn, Giang Mộ Trì vùi đầu điền bảng, ngay lúc Kiều Dư An ký tên lại có chút do dự, đây chính là kết hôn chớp nhoáng nha, không phải việc nhỏ...

Nhân viên công tác tựa hồ nhìn thấy Kiều Dư An do dự, mở miệng hỏi: "Cô gái, cô là tự nguyện kết hôn sao? Lãnh chứng là một chuyện lớn, mong ngài suy xét thật kỹ."

Kiều Dư An liếc mắt nhìn Giang Mộ Trì một cái, Giang Mộ Trì tiêu soái lưu loát ký xuống tên mình, không hề do dự, cô cười cười: "Đúng vậy, là tôi tự nguyện." Rồi mới viết xuống tên của mình.

Lại từ Cục Dân Chính đi ra, Kiều Dư An cầm trên tay hai quyển sổ đỏ, duỗi eo cảm thán một phen, "A, từ hôm nay trở đi, tôi chính là phụ nữ đã kết hôn."

"Bà Giang, mong giúp đỡ nhiều." Tâm tình Giang Mộ Trì tràn đầy vi diệu, bất quá cảm giác kết hôn dường như cũng không có tệ như vậy.

"Ông Giang, mong nhiều thông cảm." Đôi tay Kiều Dư An ôm quyền làm một cái lễ, bỗng nhiên đối với tương lai tràn ngập hy vọng, Giang Mộ Trì nghiêm túc thế mà cũng sẽ kết hôn chớp nhoáng, xem ra cũng không giống như bên ngoài khó ở chung.

Giang Mộ Trì giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không sai lắm, "Anh tới công ty, buổi tối sẽ cùng ba mẹ tới nhà em."

"Được, em đưa anh tới công ty."

"Ừm."

Kiều Dư An đưa người tới dưới lầu công ty liền rời đi, Giang Mộ Trì ở cổng lớn nhìn chiếc Ferrari màu đỏ rêu rao kia rời đi, đột nhiên bật cười, chỉ một hai giờ đồng hồ đã quyết định chuyện lớn như thế, cũng không biết người không phản nghịch như hắn làm sao lại làm ra chuyện phản nghịch như kết hôn chớp nhoáng nữa.

Cuộc sống của Giang Mộ Trì hắn trước giờ luôn được sắp xếp cẩn thận cụ thể, từng bước học tập, sinh hoạt, làm việc, duy chỉ không có sắp xếp dự định về nửa kia, cho nên hắn vẫn luôn không nghĩ sẽ kết hôn.

Lại không nghĩ đến, hôn nhân của hắn vậy mà sẽ lấy phương thức phản nghịch như thế có được, chuyện này nói ra chỉ sợ không có bao nhiêu người tin tưởng.

Dùng thang máy dành cho tổng tài đi thẳng đến tầng cao nhất, Thiệu Tiêu đang chờ, "Giang tổng." 

Thiệu Tiêu nhạy bén cảm thấy được hôm nay Giang tổng hình như có chút không giống, so với bình thường càng nhu hòa hơn, cũng không biết mình có phải hay không nhìn nhầm rồi.

"Ừ, đem nhiệm vụ hôm nay đặt lên trước tiên, chiều nay 4 giờ tôi muốn tan làm."

Thiệu Tiêu sửng sốt một chút lập tức đáp: "Vâng, công việc hôm nay của ngài không nhiều lắm, trước 4 giờ có thể hoàn thành."

Một người cuồng công việc như Giang tổng buổi sáng đã đến trễ lại còn muốn về sớm, hôm nay rốt cuộc là cái ngày đặc biệt gì vậy?

Thiệu Tiêu nghĩ trăm lần cũng không ra, theo hắn bốn năm chưa từng thấy qua Giang Mộ Trì đến trễ về sớm, mỗi lần đều là tới từ rất sớm, đến tận khuya mới trở về, đây là đổi tính?

"Đúng rồi Giang tổng, tiểu thư Hạ Y đang ở phòng khách chờ ngài, cô ấy nói muốn gặp ngài. Lúc trước đã tới ba bốn lần rồi nhưng tôi đều đẩy đi, lần này cô ấy nói không gặp được ngài sẽ không rời đi, đã đợi một tiếng rồi, vẫn còn ở phòng khách."

Cho tới bây giờ Thiệu Tiêu không có tiếp đón nữ nhân ngoài khách hàng nhiều, Hạ Y vẫn là lần đầu. Cậu ta cũng không rõ ràng lắm thái độ Giang tổng đối với Hạ Y là thế nào nên không dám quá mức cường ngạnh, chỉ có thể đợi Giang Mộ Trì làm chủ.

"Hạ Y?" Giang Mộ Trì nhíu mày, dường như đang suy nghĩ đến người có tên này.

"Là nữ minh tinh lần trước ngài có gặp qua một lần." Thiệu Tiêu nhắc nhở.

"Không gặp." Giang Mộ Trì lời ít mà ý nhiều, hắn không rãnh lãng phí thời gian trên những chuyện như vậy.

"Vâng, còn có gần đây tiểu thư Hạ Y lấy chuyện ngài cùng cô ta lăng xê, ngài xem chuyện này xử lý thế nào?"

Đôi tay Giang Mộ Trì đút vào túi, nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài cửa sổ, "Cậu đi nói cho cô ấy, hoan nghênh tới tham gia hôn lễ, thiệp mời ít ngày nữa sẽ gửi đến." Dứt lời, trực tiếp vào văn phòng.

Để lại Thiệu Tiêu hỗn độn trong gió, Giang tổng nói cái gì, hôn lễ? Hôn lễ gì? Hôn lễ cùng ai? Hôn lễ khi nào? Giờ phút này nội tâm Thiệu Tiêu đã có thể cho ra một bản mười vạn câu hỏi vì sao.

Dần dần, nội tâm ấp ủ ra một cái ý tưởng đáng sợ, cho nên nói Giang tổng đến trễ về sớm đều bởi vì muốn kết hôn? Trời ạ, yêu đương quả nhiên khiến người ta trở nên sa đọa, ngay cả Giang tổng cũng không ngoại lệ.

---

Kiều Dư An sau khi về nhà có chút bất an, việc này làm xong mới cảm thấy hối hận, nhưng chuyện như lãnh chứng không có cách nào hối hận, cũng không thể lập tức ly hôn đi.

Cũng may mẹ Kiều cha Kiều đều không ở nhà, Kiều Dư An thuận lợi trở lại phòng như trút được gánh nặng bổ nhào lên trên giường, nằm vài giây lại rất nhanh bật dậy, đem ảnh chụp giấy hôn thú vừa rồi gửi tới đám chị em trên mạng.

Lâm Tựa Cẩm xuất hiện đầu tiên: "Kiều tỷ, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, không cần dọa người có được hay không?"

Dương Đạm Toàn: "Tớ từ năm cậu 22 tuổi đã bị dọa đến bây giờ, cậu sao vẫn còn dùng biện pháp vụng về như thế để dọa người?"

Cao Phái Thanh: "Tuy rằng tớ vẫn còn đang hoảng sợ, vừa thấy là Kiều tỷ đã có thể nhẹ nhàng thở ra, lại gạt người."

Kiều Dư An đắc ý cười, lấy quyển sổ đỏ mở ra chụp một tấm gửi đi, mặt trên còn có tên cùng ảnh chụp. Sau đó vội ném di động đi, oanh tạc xong liền chạy, một câu giải thích cũng không có, hù chết bọn họ rồi.

Chờ Kiều Dư An xuống lầu lột quả quýt trở về thì di động đã bị oanh tạc nóng lên, mười mấy cuộc gọi nhỡ, mười mấy cuộc gọi Wechat, tin nhắn mấy trăm cái...

Kiều Dư An cắn quýt gửi tin nhắn, "Làm sao, tớ còn chưa chết đâu, đến nỗi di động bị các cậu làm nóng lên."

Cao Phái Thanh: "Thẳng thắng từ khoan kháng cự từ nghiêm*."

Lâm Tựa Cẩm: "Thẳng thắng từ khoan kháng cự từ nghiêm."

Dương Đạm Toàn: "Thẳng thắng từ khoan kháng cự từ nghiêm."

*Thẳng thắng từ khoan kháng cự từ nghiêm: thẳng thắng được khoan hồng.

Kiều Dư An: "......"

Sau một hồi náo loạn, Kiều Dư An giải thích cho các nàng, tin tức này bọn họ phải tiêu hóa hết nửa ngày mới tin tưởng là sự thật. Kiều Dư An tràn đầy đắc ý, đêm qua vài người có bao nhiêu ghét bỏ, bây giờ mặt lại bị đánh có bao nhiêu vang.

Bất quá, người nha, vẫn không thể quá đắc ý không sẽ có báo ứng.

Lúc này, Kiều Dư An chỉ mới cắn một ngụm quýt, cửa phòng ngủ đã bị mạnh mẽ đẩy ra: "Kiều Dư An!"

"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?" Kiều Dư An bị dọa từ trên giường té lộn nhào, không cẩn thận, quyển sổ đỏ rực kia liền từ trên giường trượt xuống, rớt trên sàn nhà, nằm trước mặt mẹ Kiều.

 Cùng lúc đó còn có quả quýt bị Kiều Dư An cắn một ngụm rơi xuống, quả quýt kia như càng có linh tính lộc cộc lộc cộc lăn đến lòng bàn chân mẹ Kiều, giờ phút này Kiều Dư An không biết nên đi lấy lại quả quýt hay là đem quyển sổ giấu đi nữa, bất quá mẹ Kiều cũng không có cho cô cơ hội phản ứng, một chân bước qua quả quýt nhặt lên quyển sổ đỏ, mở ra một phen.

"Con đang êm đẹp trộm giấy hôn thú của anh con làm...." Hai chữ cái gì này bị nghẹn lại ở cổ họng mẹ Kiều không nói nên lời, bởi vì bà thấy ảnh chụp bên trong, tức khắc như bị người bóp cổ.

Kiều Dư An cảm giác mưa gió sắp đến, nhìn trái nhìn phải, ba bước thành hai bước bò lên trên cửa sổ tìm chỗ an toàn nhất.

Mẹ Kiều ngẩng đầu đang chuẩn bị dạy dỗ lại nhìn thấy đứa con gái đáng chết đang ngồi xổm trên cửa sổ, "Mẹ, mẹ đừng nóng giận, trước chậm rãi một chút, sinh mạng lớn hơn tất cả, con nếu từ chỗ này nhảy xuống thì mất nhiều hơn được."

"Đứa nhãi ranh này, con nhảy đi, có bản lĩnh thì nhảy đi, phía sau là ban công, mẹ còn không tin đứa da dày thịt béo như con từ trên cửa sổ nhảy đến ban công có thể ngã chết." Mẹ Kiều chống nạnh, trong mắt dường như muốn phun lửa, vừa rồi có người bạn nói ở Cục Dân Chính nhìn thấy Kiều Dư An cùng một người nam nhân, bà còn cảm thấy người bạn nhìn nhầm rồi, ai biết thế mà là sự thật, này sao có thể không giận, nha đầu này phản nghịch làm bà muốn động thủ.

Hối thúc lâu như thế đến bạn trai cũng không có, vậy mà dám không tiếng động liền đi lãnh chứng, mà đối tượng lại là nam nhân mới quen biết được một ngày, nha đầu chết tiệt kia là muốn làm bà tức chết đi?

Kiều Dư An nhìn thoáng qua phía sau ban công cách không đến một mét, nuốt một ngụm nước miếng, được thôi, quả thật nhảy không chết, xem ra hôm nay là bị đánh chết.

"Mẹ, cái đó, mẹ nghe con giải thích, con có thể giải thích." Kiều Dư An lay cửa kính, vừa rồi còn đắc ý khoe khoang, hiện tại đã bị buộc đến nông nổi như này, nhân sinh quả thật khắp nơi đều là kinh nhỉ nha.

"Được, con giải thích, lập tức lập tức giải thích, vì sao không cùng trong nhà thương lượng đã đi lãnh chứng?" Mẹ Kiều nhìn trái phải, thuận tay cầm lấy cây chổi lông gà trong góc.

Kiều Dư An hít một hơi thật sâu, cái chổi lông gà đó là lần trước cô đột nhiên nổi hứng muốn quét dọn phòng một chút, kết quả quét không được hai cái liền cảm thấy mệt mỏi không muốn động, cứ thế ném chổi lông gà sang một bên. Nếu cô mà biết cái chổi lông gà kia hôm nay biến thành công cụ đánh mình, cô sẽ không bao giờ muốn quét dọn nhà cửa nữa.

"À, cái đó, mẹ thân yêu của con..." Kiều Dư An rụt đầu lại.

Chổi lông gà của mẹ Kiều đã đánh tới trên giường, "Ít nói vô nghĩa, nhanh nói."

Một cây lông gà bay lên trời, Kiều Dư An sợ đến mức lập tức bình thường, "Con muốn nói Giang Mộ Trì yêu con yêu đến sâu đậm, không phải con không cưới, sống chết lôi kéo con đi lãnh chứng, mẹ tin không?"

"A, con cảm thấy chính con tin không?" Mẹ Kiều cười lạnh một tiếng.

"Ha ha, quả nhiên là không ai hiểu con hơn mẹ." Kiều Dư An cười mỉa, "Thật ra là như này, con ở bên ngoài vô tình gặp được Giang Mộ Trì, con phát hiện trong lòng vô cùng thích hắn, mà không phải mẹ đang thúc giục con kết hôn sao, con liền nghĩ nam nhân tốt như vậy đương nhiên không thể do dự, do dự một chút sẽ bị người khác cướp mất, cho nên con liền lôi kéo hắn đi lãnh chứng, dù sao mẹ với ba không phải rất thích Giang Mộ Trì sao? Chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối, tất nhiên mẹ cũng có thể coi thành liên hôn thương nghiệp, chúng ta cũng không lỗ nha, mẹ có người con rể ưu tú như thế."

Kiều Dư An nói thật nói dối một hồi, ai cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc vì sao, dù sao chính là lúc ấy chợt xúc động hiện tại liền biến thành cái dạng này, quả nhiên xúc động là ma quỷ, không được nha.

"Mẹ và ba con khi nào bạc đãi con, còn không biết xấu hổ nói liên hôn thương nghiệp, nói như kiểu con vì công ty mà cống hiến ấy, mẹ nói không được con nữa rồi, mẹ gọi điện cho anh con, để hắn về thu thập con."

Mẹ Kiều chỉ chỉ Kiều Dư An, bà bị làm tức chết rồi, đứa con gái này của bà đôi khi lại nháo mang cho bà một bất ngờ lớn, đã hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn như đứa con nít chưa lớn, cũng không biết Giang Mộ Trì là làm sao mà cũng đồng ý, chẳng lẽ thật coi trọng An An, vẫn không đủ nha.

Mẹ Kiều một chút thắc mắc cũng không có, ưu tú nam nhân như Giang Mộ Trì sẽ nhìn trúng đứa con gái tràn đầy trẻ con như An An sao?

"Này, mẹ, đừng nha, anh con còn phải đi làm." Kiều Dư An vội vàng từ trên cửa sổ xuống dưới giữ chặt mẹ Kiều, để anh cô trở về thế nào cũng lột da cô.

"Con đừng kéo, mẹ không quản được con, không tiếng động liền đi lãnh chứng, chính con nhìn xem, còn chưa đến cửa Giang gia, lỡ như ba mẹ người ta không đồng ý thì sao, con chủ động như thế lỡ như bị người khác cảm thấy không có tự ái thì làm sao bây giờ?"

Mẹ Kiều quả thật bị chọc tức không nhẹ, mọi người trong nhà đều sủng cô vô cùng, mới dưỡng ra tính tình như vậy, mặc dù bị người ngoài thấy không đủ đoan trang nhưng ở chỗ bậc cha mẹ như bà lại thấy tính tình như vậy rất tốt, cả ngày vui tươi hớn hở, trong nhà bởi vì có An An mà thêm vài phần ấm áp, cho nên bọn họ cũng không quản ép tính tình của cô, chuyện này thật sự làm không được.

Không có trải qua sự đồng ý của người trong nhà liền lãnh chứng sẽ bị người ta xem thường, mẹ Kiều hiển nhiên không hy vọng con gái của chính mình bị người đối đãi như vậy, sao có thể không tức giận.

"Mẹ, sẽ không, Chú Giang dì Giang không phải mẹ gặp qua rồi sao, là trưởng bối rất tốt, hơn nữa còn có mọi người đau lòng con như thế, có ai dám xem thường con." Kiều Dư An ôm lấy cánh tay mẹ Kiều chơi xấu làm nũng.

Mẹ Kiều một hồi liền sụp đổ, buồn bực chọc chọc cái trán của cô: "Con đó, thật không biết nên nói thế nào với con nữa."

"Hắc hắc, mẹ đừng nóng giận, Giang Mộ Trì ưu tú như thế, khẳng định không sai được."

"Hắn ưu tú như thế, con gái của mẹ cũng không kém, chờ hắn tới còn phải hỏi hỏi hắn cứ thế im hơi lặng tiếng liền vác con gái ta chạy mất, rốt cuộc là thế nào."

"Mẹ, con biết mẹ rất đau lòng cho con, yêu mẹ nha." Kiều Dư An cười hì hì.

"Được rồi, đừng có nói năng ngọt xớt, thấy con đều phiền lòng." Mẹ Kiều quay mặt đi, có điều biểu tình vẫn hòa hoãn hơn một chút.

Kiều Dư An thả lỏng tâm tình trong bụng, nghĩ thầm xem ra mẹ đã được mình trấn an ổn, lại vào giờ phút này tiếng chuông di động vang lên, Kiều Dư An cầm lấy vừa thấy, trộm nhìn mẹ Kiều một cái, bị mẹ Kiều trông thấy: "Ai?"

"À," cô cắn môi, "Giang Mộ Trì."

"Đưa di động cho mẹ." Mẹ Kiều không khỏi vươn tay, bà ngược lại muốn xem thử nam nhân đem con gái bà vác chạy mất.

Kiều Dư An nhíu mày nhìn màn hình di động đang nhảy, lại nhìn thoáng qua biểu tình tràn đầy uy hiếp của mẹ, do do dự dự vươn tay.

Giang Mộ Trì, anh tự cầu phúc đi.












Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play